Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

2:13 sáng – 16/11/2024

01

Tôi ghét cay ghét đắng Mạnh Đình, đã viết trong nhật ký không dưới 100 lần.

Cậu ta vừa chuyển đến nhà bên cạnh đã thích món đồ chơi yêu thích nhất của tôi.

“Chỉ là một cái đồng hồ cát thôi, em thích thì cho em đi.”

Tôi miễn cưỡng đồng ý.

Khi cậu ấy không để ý, tôi giấu đồng hồ cát đi.

Cậu ấy phát hiện đồng hồ cát biến mất, ngồi bệt xuống đất khóc lóc không chịu đứng dậy.

Cho đến khi tôi lấy đồng hồ cát ra, hai tay nâng lên.

Cậu ấy mới cười.

Tôi thầm nguyện, cả đời này đừng bao giờ dính líu gì đến cái người này nữa.

02

Nhưng lời nguyện không linh nghiệm.

Tiểu học, cấp 2, cấp 3, chúng tôi đều học cùng trường.

À phải rồi, cậu ta còn nhảy cóc một lớp để được học cùng tôi, thật quá đáng.

Hồi bé, nhà tôi quản nghiêm, không cho tiền tiêu vặt.

Mạnh Đình phát hiện ra, xúi tôi cắt dây chuyền ngọc trai trên cổ, bán ngọc cho bạn học.

Kết quả là tôi bị mẹ đánh một trận.

Có lần cậu ta bị sốt vẫn cố chạy đến nhà tôi, làm vỡ cả nhiệt kế.

Nhà không có người lớn, tôi đành phải tự dọn dẹp.

Xong xuôi, cậu ta híp mắt nói với tôi: “Thủy ngân có độc.”

Dọa tôi khóc luôn, tưởng mình sắp chết.

Học tiểu học có lần tôi không nộp bài tập bị phạt ở lại, lỡ xe đưa đón.

Để bố mẹ không phát hiện, tôi đi bộ về nhà một quãng đường dài.

Tưởng có thể che giấu, ai ngờ nhà bên cạnh tìm Mạnh Đình điên cuồng.

Cuối cùng tìm thấy, cậu ta nói: “Thấy chị Kim Huệ không lên xe đưa đón, lo chị ấy gặp nguy hiểm nên con đã đi theo chị ấy về nhà.”

Trong giây lát, ánh mắt hai nhà đều đổ dồn về phía tôi, “Tại sao Kim Huệ không đi xe đưa đón?”

Mặt tôi đỏ bừng, không chịu trả lời.

Tiểu quỷ Mạnh Đình tốt bụng giúp tôi trả lời: “Hình như là không nộp bài tập, bị cô giáo phạt đứng ngoài cửa văn phòng.”

Kết cục mọi người đều có thể đoán được, tôi lại bị đánh một trận.

Cậu ta còn giả vờ tìm tôi, nói giúp tôi thổi cho bớt đau.

Tôi vừa khóc vừa nói: “Đợi tôi lớn lên, nhất định sẽ sinh một đứa con trai, đặt tên là Mạnh Đình, ngày nào cũng bắt nạt nó!”

Có vẻ cậu ta sợ rồi.

Một thời gian dài không dám bắt nạt tôi nữa.

03

Còn một lý do quan trọng nhất khiến tôi không thích Mạnh Đình.

Vào lúc tôi bắt đầu biết rung động, cậu ta đã cho tôi một đòn đau.

Lên cấp 3, trường tổ chức một buổi hòa nhạc.

Cậu ta và bạn cùng phòng hát song ca bài “Ít nhất còn có em”, ép tôi phải đến cổ vũ.

Tôi đã đến, và rồi phải lòng bạn cùng phòng của cậu ta.

Sao lại có chàng trai thanh tú đến vậy, ấm áp và quyến rũ đến thế.

Tôi không dám kết bạn WeChat, lén lưu số điện thoại của cậu ấy, đặt tên “Ít nhất còn có em”, gửi tin nhắn chúc mừng mỗi dịp lễ.

Dần dần, cậu ấy có hồi âm.

Chúng tôi bắt đầu trò chuyện về học tập, cuộc sống, ước mơ.

Không biết sai sót ở đâu mà Mạnh Đình phát hiện ra.

Cậu ta không chỉ vạch trần danh tính của tôi, mà còn hẹn cả tôi và “Ít nhất còn có em” ra ngoài.

Cậu ta vừa ăn vừa nói: “Tôi quen cả hai người, muốn biết gì cứ hỏi tôi.”

Tôi biết rõ miệng cậu ta chẳng thể nói ra điều gì hay ho.

Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp sự xấu xa của cậu ta.

Thấy cả hai chúng tôi đều im lặng, cậu ta bắt đầu kể lể những chuyện xấu hổ của tôi: “Kim Huệ 5 tuổi rồi vẫn còn dùng bô, có lần chị ấy không rửa bô, bảo tôi cái bô này trông giống mũ lắm, rồi đội bô lên đầu.”

Tôi không chịu nổi nữa.

“Đủ rồi!” Tôi đập đũa xuống bàn, “Tôi không muốn gặp cậu nữa!”

Tôi lao ra khỏi nhà hàng.

Nghe thấy tiếng bước chân đứt quãng phía sau, tôi tưởng là “Ít nhất còn có em”, nên chậm bước lại, cho đến khi Mạnh Đình chặn đường tôi.

Ánh mắt chạm nhau, lần đầu tiên tôi thấy vẻ hoảng loạn trên mặt cậu ta.

“Xin lỗi,” giọng cậu ta run rẩy, “Em không nên nói vậy.”

“Đi đi.” Tôi thốt ra hai từ.

“Không đi,” cậu ta nắm chặt cánh tay tôi, lực mạnh và gấp gáp, “Em biết sai rồi, chị muốn làm gì em cũng được.”

Tôi cười giận dữ: “Tôi có thể làm gì cậu? Tôi đã làm sai điều gì mà phải quen biết cậu từ nhỏ chứ, tôi chưa từng ghét ai, chỉ ghét mỗi cậu thôi.”

Tôi chưa bao giờ nói những lời cay độc như vậy, lúc đó chỉ cảm thấy cả miệng và tim đều đang run rẩy.

“Kim Huệ…”

Cậu ta vốn ăn nói lưu loát, lúc này lại cuống quýt không thành lời.

Tôi hít sâu một hơi, “Mạnh Đình, coi như chúng ta không quen biết nhau được không?”

“Không được!” Cơ mặt cậu ta căng thẳng, giọng gần như van xin, “Từ giờ chị nói gì em sẽ làm nấy, được không?”

“Vậy cậu hãy tránh xa tôi ra.”

Ánh sáng trong mắt cậu ta tắt ngấm, cúi đầu thất vọng.

Tôi gạt tay cậu ta ra, bước qua cậu ta mà không ngoái lại.

04

Tôi và “Ít nhất còn có em” đã chia tay.

Có lẽ chỉ là khi gặp mặt thì mọi thứ kết thúc thôi, tôi soi gương, nhìn mình thật kỹ trong một lúc lâu.

Tuy không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng ít ra cũng được coi là thanh tú dễ thương.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là vấn đề của Mạnh Đình.

Kết quả thi giữa kỳ ra, tôi tụt hạng hơn 100 bậc, trong khi Mạnh Đình chỉ tụt 1 bậc, vẫn ổn định trong top 10 của khối.

Ba tôi nhìn thấy bảng điểm liền nhíu mày, “Con nhìn Mạnh Đình kìa.”

Tôi bực bội trong lòng, “Mạnh Đình Mạnh Đình, ba coi nó như con trai ba luôn đi, sinh con ra làm gì?”

Nói xong, vội lùi lại mấy bước, sợ ăn một cái tát.

Bình thường tôi không dám cãi lại ba, không biết sao, cứ nhắc đến Mạnh Đình là tôi lại nổi cáu.

Như trở lại tuổi nổi loạn vậy.

Quả nhiên, mặt ba tôi tái xanh, giận đến nỗi mũi gần như bốc khói.

“Con có nghe mình đang nói gì không?” Ông quay sang hỏi Mạnh Đình, “Huệ Huệ có đang yêu đương không, ảnh hưởng đến thành tích học tập?”

Tim tôi đập thình thịch, hoảng sợ nhìn về phía Mạnh Đình.

Tôi cảm thấy giây tiếp theo cậu ấy sẽ gật đầu, vạch trần mối tình đơn phương chẳng đáng nhắc tới của tôi.

Ai ngờ, cậu ấy chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi nói: “Có thể chị ấy quá căng thẳng thôi, con thấy chị ấy trưa nào cũng học trong lớp, không nghỉ trưa.”

Sắc mặt ba tôi dịu đi một chút, vì Mạnh Đình không nói dối.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.

Giây tiếp theo, cậu ấy nói: “Có thể chị ấy chưa nắm được phương pháp, con có thể kèm cặp một chút.”

Cậu ta quả nhiên không có ý tốt, đạp lên tôi để khoe khoang mình giỏi phải không?

Tôi tức đến nghiến răng, “Không cần phiền phức, tôi tự học.”

05

Nói là tự học, nhưng vẫn gặp khó khăn chồng chất.

Buổi tự học tối, tôi nhìn vào những chỗ trống trên bài kiểm tra toán, viết đi viết lại chữ “Giải” hết lần này đến lần khác.

Tôi dùng bút chọc chọc cánh tay bạn cùng bàn: “Cậu làm được câu 5 không?”

“Không.”

Hai đứa tôi thảo luận nửa ngày, vẫn không có kết quả.

Giờ ra chơi, tôi cúi đầu liếc nhìn điện thoại.

Mạnh Đình gửi tin nhắn: “Đừng hỏi cậu ấy, hỏi em đi.”

Tôi tắt luôn.

Điện thoại lại rung lên mấy lần, một loạt hình ảnh viết tay được gửi đến.

Buổi tự học tối khá tự do, tôi để điện thoại vào ngăn bàn, giả vờ tập trung giải bài, nhưng khóe mắt liếc về phía Mạnh Đình.

Cậu ấy đang chăm chú làm bài tập, không nhìn về phía tôi.

Tôi lại lấy điện thoại ra, mở hình ảnh, tải ảnh gốc.

Không dám nhìn lâu, có chút manh mối rồi thì bắt đầu giải bài.

Cuối cùng cũng giải ra được, cảm giác thành tựu tràn đầy.

Tôi lại nghiêng đầu nhìn Mạnh Đình, thấy cậu ấy đang làm bài, khóe miệng còn hơi nhếch lên.

… Thần kinh à!

Buổi tự học kết thúc, bạn cùng bàn rời đi, Mạnh Đình liền ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Có chỗ nào không hiểu không?”

“Không.” Tôi cứng đầu, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

“Cùng về không?”

“Cậu đi trước đi.”

Tôi vẫn chưa tha thứ cho cậu ta.

“Vẫn còn giận à?” Cậu ta hơi nhíu mày, quay đầu nhìn tôi.

“Không có.” Tôi miệng nói không đúng lòng.

“Vậy nắm tay em một cái đi.” Cậu ta đưa tay ra trước mặt tôi.

“… Không.” Tôi ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn xung quanh, cảm thấy như có người đang nhìn chúng tôi.

Những ánh nhìn đó dường như là nguồn nhiệt vô hình, nhiệt độ xung quanh dường như tăng lên.

06

Một đêm thu thật yên tĩnh, vầng trăng khuyết xinh đẹp và e thẹn ẩn mình sau làn mây mỏng.

Tôi đi không nhanh không chậm.

Mạnh Đình cách tôi hai ba mét, tôi đi nhanh, cậu ấy cũng nhanh, tôi chậm, cậu ấy cũng chậm.

Ánh đèn đêm vàng vọt, hai cái bóng trải dài trên mặt đất xi măng, ở rất gần nhau.

“Kim Huệ, chúng ta chơi một trò chơi nhé.” Cậu ấy tìm chuyện để nói.

“Trò gì?” Tôi trả lời qua loa.

“Giống như thơ thất bộ vậy, cứ mỗi bước đi, thì nói ra một ưu điểm của đối phương nhé?”

Tôi bước về phía trước một bước, nói: “Cậu nghĩ đẹp thật, mơ đi.”

Cậu ấy cũng bước về phía trước một bước, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt cậu ấy, hiếm khi có một chút dịu dàng, cậu ấy nói: “Mắt chị rất đẹp, trong sáng như hồ bơi vậy.”

Toàn thân tôi run lên, trong đầu đầy những dấu hỏi đen.

Tôi đành đeo tai nghe vào, bước nhanh về phía trước.

“Sao không nói nữa?” Cậu ấy đuổi theo từ phía sau, mang theo một làn hơi mát mùi muối biển.

Cậu ta tự tin đến mức nào vậy, nghĩ rằng ưu điểm của mình có thể nói cả đường sao?

Hơn nữa còn ồn ào, tôi thực sự không thể chịu đựng được sự khó chịu trong lòng, quay đầu lại nói nhanh: “Mạnh Đình, cậu thật ồn ào, thật trẻ con, thật coi mình là cái gì đó.”

Nói xong, tôi quay đầu chạy, định chạy vào cửa nhà thì bị Mạnh Đình đuổi kịp.

“Nói nhiều khuyết điểm của em như vậy, đến lượt em rồi chứ.” Cậu ấy chặn tôi lại, đột nhiên đưa tay tháo tai nghe của tôi.

Âm nhạc đột ngột ngừng lại.

Xung quanh yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Tôi ngẩng mắt nhìn cậu ấy, cậu ấy cười một cách ý nghĩa, khuỷu tay tựa vào tay nắm cửa, dáng vẻ lười biếng, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc một cách kỳ lạ.

Cậu ấy nói: “Kim Huệ, chị thật tốt, thật xuất sắc, thật khiến người ta nhớ mãi không quên.”

“…”

Đêm đó, tôi ngồi trước bàn học, mở ra tờ đề toán chưa làm xong, viết được hai nét lại đãng trí.

Nhịp tim rối loạn như cơn mưa rào chiều hè, lộp bộp đập trên mái nhà.

Có gì đó không ổn.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận