64
Càn Thanh cung bị thị vệ bao vây kín như thùng sắt.
Không rõ lần này là do Thái tử chuẩn bị gấp gáp, hay vì Tiêu Nguyên Sơ đến quá vội vàng, mà thị vệ canh giữ trước cửa cung không phân biệt áo giáp đen hay bạc. Ta còn chưa kịp đến gần thì đã bị một tên thị vệ túm lấy, quật ngã ngay xuống đất.
“Ngươi là người của cung nào, dám cả gan xông vào tẩm cung của bệ hạ?”
Lưỡi đao sáng loáng rút ra khỏi vỏ, áp sát vào cổ, kề gần mặt ta. Bốn, năm tên thị vệ vây chặt xung quanh, kẻ đè lên người ta còn dùng đầu gối ép mạnh vào lưng ta.
Ta: …
Đại ca, dù sao cũng nhìn qua xem, ta rõ ràng là một nữ nhân tay không tấc sắt cơ mà.
Thích khách cũng chẳng đến mức đường hoàng như vậy đâu.
Giọng nói của Chu Việt Sơn vang lên từ ngoài vòng vây.
“To gan! Mau buông nàng ra.”
Hắn xô đẩy đám người, chen vào bên trong, một tay kéo ta đứng dậy từ dưới đất.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Ta xoa xoa cánh tay, bước theo hắn chạy vào trong.
“Chẳng phải Thái tử bảo ta ở cung Lân Chỉ chờ bệ hạ sao? Ta đợi suốt cả đêm chẳng thấy bóng người nào, lại nghe bên này có chuyện ồn ào, nên mới qua xem.”
Chu Việt Sơn bước hụt một cái, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.
“Trước đây ta thật không nhận ra, ngươi gan dạ đến mức nào.”
Hắn dừng lại, chờ ta một chút, thấy ta chạy không kịp, liền cố ý giảm tốc độ.
“Trung cung động loạn, người khác còn tránh không kịp, ngươi lại còn xông tới xem náo nhiệt?”
“Nếu không phải ta vừa kịp đến, tên thị vệ kia coi ngươi là thích khách mà chém một đao, thì lại lập đại công rồi.”
Một đội thị vệ tiến tới từ phía đối diện.
Trong đầu ta chợt nảy ra một ý, ta đưa tay kéo lấy vạt áo của Chu Việt Sơn.
Hắn bị ta níu lại, liền dừng bước.
“Có chuyện gì?”
Ta tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy eo hắn.
“Thái tử…”
Bàn tay ta vì vừa ngã xuống đất mà bị trầy xước, giọng nói cũng có chút run rẩy.
“Thái tử thắng rồi, phải không?”
Ta áp mặt lên lưng hắn.
“Ngươi… còn có thể…”
Ta ngập ngừng, rồi mới hỏi ra câu mà ta do dự bấy lâu.
“Ngươi… còn có thể cho ta làm lại từ đầu không?”
Chu Việt Sơn bị ta ôm bất ngờ, cả người khựng lại, sau đó hắn dịu giọng.
“…Lần đó là lỗi của ta…”
Hắn chưa kịp nói hết câu.
Ta buông hắn ra.
Thanh đoản đao đã cắm sâu vào bụng hắn, máu từ từ thấm đỏ bộ quan phục màu xanh lục nhạt.
“Ồ, quên chưa nói ngươi biết.”
Ta bước vòng ra trước mặt hắn, nét mặt lạnh lùng.
“Ta không cần biết ngươi có hay không, nhưng giờ thì chắc chắn là không rồi.”
Trong Càn Thanh cung, Tiêu Nguyên Sơ chắc chắn đã thắng.
Lý do ư? Vừa nãy trong đội thị vệ đi qua, có một nửa là gương mặt quen thuộc.
Bọn họ là những người mà Tiêu Nguyên Sơ đã từng chuẩn bị để giữ lại cho ta, thân vệ của phủ Hoàng tử.
Nếu để Chu Việt Sơn vào điện, hắn chắc chắn sẽ giết ta ngay lập tức, để thời gian quay lại.
Chu Việt Sơn có khả năng làm lại từ đầu sẽ là trở ngại lớn nhất đối với Tiêu Nguyên Sơ.
Dù với lý do nào, ta cũng phải ra tay.
65
Khi ta bước vào đại điện, Tiêu Nguyên Sơ đang cùng Hoàng thượng diễn một màn phụ từ tử hiếu trong nghi thức nhường ngôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMột người thì khóc lóc thảm thiết, bày tỏ suốt đời này mình luôn là đứa con hiếu thảo của phụ hoàng, quyết không thể nhân lúc này mà chiếm lấy ngôi báu.
Người kia thì đấm ngực dậm chân, hối hận vì năm xưa nhận người không đúng, nay tự thẹn với đất trời, phải thoái vị nhường cho hiền tử mới không để thiên hạ rơi vào tay tội nhân ngàn đời.
Thái tử và Hoàng hậu bị trói chặt, ngồi một bên miễn phí thưởng thức màn kịch “nhường ngôi” sống động này.
Vài vị lão thần thân cận với Tiêu Nguyên Sơ thì phụ họa, lúc thì đóng vai mặt đỏ khuyên Tiêu Nguyên Sơ thuận theo thiên mệnh, lúc thì đóng vai mặt trắng tán dương Hoàng thượng biết đại cục.
Cả đại điện ầm ĩ huyên náo, chẳng ai để ý đến sự hiện diện của ta.
Cuối cùng, Tiêu Nguyên Sơ khóc đến nấc lên rồi ngất đi, người ta mới đưa Hoàng thượng vào hậu đường nghỉ ngơi. Hắn vẫn tiếp tục đóng vai người con hiếu thảo, ở lại thay phụ hoàng lo liệu, xử lý Thái tử và Hoàng hậu mưu phản.
Ta lặng lẽ rút vào góc, trọn vẹn đóng vai một nhân vật nền.
Khi Tiêu Nguyên Sơ tiễn hết mọi người đi, hắn cuối cùng cũng thấy ta đứng sau cây cột.
“Ngươi vẫn tìm đến được đây.”
Hắn bước tới, kéo ta ngồi xuống đất bên cạnh.
“Vốn không muốn để ngươi thấy chuyện này.”
Ta cầm một cái túi nhỏ trong tay, xoay qua xoay lại trên đầu ngón tay.
“Không muốn để ta thấy gì?”
Tiêu Nguyên Sơ định giật túi trong tay ta, nhưng ta né được.
“Cuộc nổi loạn là do ta ép, thuốc độc cũng do ta hạ, sau đó vu oan cho Hoàng hậu, Thái tử là do ta giả mệnh dụ vào cung.”
Hắn ngừng một chút, hít sâu một hơi, có vẻ như đang do dự.
“Ngươi… có thất vọng không?”
Ta từ từ tháo túi ra, đổ xuống một chiếc ấn kỳ lân vàng chói.
“Vừa rồi ở ngoài cửa, ta đã giết Chu Việt Sơn.”
“Hắn cùng phe với Thái tử, cũng là hắn tìm thấy ta ở hầu phủ, nói rằng ta giống Mục quý phi, nên mới bảo Thái tử đưa ta vào cung.”
“Ta không giết hắn, hắn sẽ giết ta.”
Ta quay sang nhìn Tiêu Nguyên Sơ.
“Còn ngươi thì sao?”
“Ngươi có thất vọng về ta không?”
Ánh nắng sớm chiếu vào đại điện, một lần nữa phủ lên gương mặt của vị Hoàng tử trẻ tuổi một lớp ánh sáng vàng, giống hệt lần đầu tiên hắn gặp ta.
Ánh sáng chậm rãi rọi vào đôi mắt hắn, làm người ta cảm thấy tràn đầy sức sống.
Hắn đưa ấn Hoàng tử cho ta.
“Ngươi đưa ta cái này làm gì?”
Đây là lần thứ hai hắn trao ấn Hoàng tử cho ta.
Hai lần, dù là hắn tìm thấy ta trước, hay ta tìm thấy hắn trước, hắn đều không chút do dự, giao cả lưng mình cho ta.
Ta biết điều đó có ý nghĩa gì.
Là sự tin tưởng tuyệt đối.
Ngón tay hắn đan vào tay ta, nắm lấy chiếc ấn cùng ta.
“Mẫu phi của ta từng kể, thế giới mà người sống có sự bình đẳng, tự do, mọi người, dù nam hay nữ, đều có thể học hành, thậm chí nữ nhân không bị bó buộc nơi khuê phòng, mà nếu cố gắng đủ, họ cũng có thể làm quan, thậm chí được phong hầu bái tướng.”
“Đến khi chết, người vẫn luôn, luôn muốn được trở về thế giới đó.”
Hắn nhìn ta, ánh mắt rực sáng.
“Ngươi là người duy nhất biết thế giới của người trông như thế nào.”
“Ta không thể đưa ngươi trở về đó, nhưng ta chỉ muốn hỏi ngươi.”
“Ngươi có sẵn lòng cùng ta, biến nơi này thành thế giới đó hay không?”
Xung quanh bỗng chốc im lặng đến lạ thường.
Ta thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập điên cuồng trong lồng ngực.
Thình thịch, thình thịch.
Ta nghĩ, đối với thời đại này, Tiêu Nguyên Sơ quả là một kẻ điên thực sự.
Nhưng ta cũng không thể, thật sự không thể tìm thấy lý do nào…
Để ngăn ta cùng hắn điên đến cùng.
Cho đến mãi mãi.
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.