1.
Tôi đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho Giang Lương Thành.
Anh ta nhìn nó, cũng giống như nhìn bất kỳ một tài liệu bình thường nào nằm trên bàn.
Ánh mắt lạnh lùng xa cách.
Sự nhiệt tình của anh ta đối với tôi, có lẽ chỉ xuất hiện vào ban đêm, khi mà anh ta không ngừng đòi hỏi.
“Từ Thần Vi, có cáu kỉnh cũng phải nhìn hoàn cảnh, chỗ này là công ty.”
Anh ta tin chắc rằng tôi không nỡ ly hôn.
Đây chẳng qua chỉ là một thủ đoạn ghen tuông mà thôi.
“Tôi không làm loạn.”
Tôi cũng được sắp xếp ngồi chờ trong phòng khách như những vị khách bình thường khác, chờ anh ta suốt ba tiếng đồng hồ.
Còn phải đón nhận những ánh nhìn thương hại từ người khác.
Sao có thể làm loạn được?
“Khi tiểu thư Tô Mạn Mạn đến tìm Giang tổng, một phút cũng không phải đợi luôn đó.”
“Vậy lời đồn Giang tổng ghét vợ mình là thật à?”
Đúng vậy, Giang tổng của bọn họ thực sự không thích vợ mình.
Người anh ta thích, vẫn luôn là Tô Mạn Mạn.
“Giang Lương Thành, tôi muốn ly hôn, càng nhanh càng tốt.”
“Từ Thần Vi, cô đang làm cái gì vậy?”
Lúc này Giang Lương Thành mới cụp mắt nhìn vào tờ đơn thỏa thuận.
“Từ Thần Vi, ly hôn mà cô chỉ cần bấy nhiêu tiền thôi à?”
Đúng vậy, trước đây khi tôi mang thai ngoài ý muốn, anh ta đã định dùng số tiền này để bồi thường, muốn tôi rời xa anh ta.
Nhưng tôi không đi.
Bởi vì tôi là người công lược xuyên sách.
Sinh Giang Mộc và kết hôn với anh ta, là nhiệm vụ mà hệ thống giao cho tôi.
Đáng tiếc dù tôi có cố gắng thế nào thì cũng không thể sưởi ấm trái tim Giang Lương Thành.
Chúng tôi, không có sau này.
Số tiền này coi như là sự bồi thường muộn màng đi.
Năm mươi triệu trên thỏa thuận, với anh ta chỉ là một khoản nhỏ.
Còn đối với tôi lại là một khoản tiền lớn, đủ để tôi sống vui vẻ.
Giang Lương Thành đứng dậy, từ trên cao chăm chú nhìn tôi.
Bộ vest đặt may đắt tiền làm anh ta trông càng cao lớn đĩnh đạc hơn.
Anh ta cười lạnh.
“Chỉ cần tiền?”
“Con trai mà cô thương yêu như mạng cũng không cần nữa sao?”
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười: “Không cần nữa.”
2.
Trước đây tôi rất yêu thương Giang Mộc.
Dù sao thì nó cũng là máu mủ ruột rà với tôi.
Trong năm năm, mỗi một giai đoạn trưởng thành của nó đều dốc cạn kiên nhẫn và tình yêu của tôi.
Có lẽ là vì ghét ai ghét cả tông ti họ hàng nên Giang Lương Thành cũng không có tình cảm gì với Giang Mộc.
Sau khi sinh nó ra, lần đầu tiên Giang Lương Thành nhìn thấy nó chỉ thờ ơ nói một câu.
“Trông rất giống Từ Thần Vi.”
Nói xong, anh ta liền giao Giang Mộc cho bảo mẫu trong nhà.
Nhưng điều kỳ lạ là Giang Mộc lại cực kỳ thích Giang Lương Thành.
Năng khiếu ngôn ngữ của nó rất tốt.
Vừa tròn ba tuổi, nó đã có thể lạnh mặt nói với tôi: “Ba không về nhà là vấn đề của mẹ.”
Tôi chỉ nghĩ rằng đó là lời trẻ con mà thôi.
Sau đó, khi nó bốn tuổi, lần đầu tiên gặp được Tô Mạn Mạn mới ly hôn về nước.
Về nhà, nó nói với bảo mẫu:
“Chả trách ba thích dì Mạn Mạn, con cũng thích dì ấy.”
“Dì Mạn Mạn dịu dàng hơn mẹ nhiều, biết cách dỗ con vui vẻ hơn mẹ.”
Chỉ vì tôi không cho nó ăn quá nhiều kẹo.
Nó tức giận bĩu môi.
Tôi vừa từ trong bếp đi ra đã nghe thấy lời trách móc của nó.
Nén lại cảm giác khó chịu trong lòng, tôi nhẹ nhàng nói: “Mộc Mộc, mẹ sẽ đền cho con kẹo mới.”
“Kẹo mẹ tự tay làm, gồm có lê và sơn tra, vừa ngon lại còn tốt cho sức khỏe.”
Thế nhưng nó lại cầm lấy kẹo tôi làm rồi mạnh tay ném thẳng vào thùng rác.
Hét lớn: “Con không cần rác rưởi mẹ làm, con chỉ cần kẹo cao cấp dì Mạn Mạn mang từ Ý về.”
“Con muốn sâu răng đấy thì sao?”
Tôi ngây người nhìn nó.
Con trai tôi, thật sự rất giống ba nó, không ai có thể sưởi ấm được.
Đặc biệt là vào ngày sinh nhật năm tuổi của nó.
Hai cha con đều mời Tô Mạn Mạn đến.
Khi thắp nến, trong đầu tôi bỗng vang lên giọng nói của hệ thống đã lâu không xuất hiện.
“Ký chủ đợi lâu rồi, tôi đã quay lại.”
Dù người khác không nghe thấy giọng nói của nó nhưng tôi vẫn theo bản năng đi ra ngoài.
“Ký chủ, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cũng đã tích đủ điểm để trở về rồi.”
Ở thế giới ban đầu của tôi, tôi gặp tai nạn ngoài ý muốn rồi trở thành người thực vật.
Vì vậy, tôi đã làm giao dịch với hệ thống, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể tỉnh lại.
“Cô cũng có thể lựa chọn ở lại, dù sao bây giờ cô cũng đã có gia đình rồi.”
“Ở thế giới ban đầu, cô cũng chỉ lẻ loi một mình mà.”
Vào thời điểm tôi đang do dự.
Giang Mộc đã thay tôi đưa ra quyết định.
Vừa bước vào phòng, tôi đã nghe thấy điều ước sinh nhật của nó.
Giọng nói trong trẻo, vang dội, thậm chí còn không kiêng dè tôi.
“Ba mẹ có thể ly hôn không? Con muốn dì Mạn Mạn làm mẹ của con.”
Mọi người đều sững sờ.
Giang Lương Thành chỉ khẽ nhíu mày: “Đổi điều ước khác đi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTô Mạn Mạn che miệng cười: “Ai, con không thể nói vậy đâu, đứa trẻ này, con thật là đáng yêu quá đi.”
Nhưng sâu trong mắt cô ta lại không giấu được vẻ đắc ý.
Tôi mỉm cười.
Quay lại nói với hệ thống: “Giúp tôi về nhà đi, tôi không muốn đợi thêm một giây nào nữa.”
3.
Nhưng hệ thống lại thông báo cho tôi một tin xấu.
“Từ khi hệ thống trung ương tiếp nhận quá nhiều ký chủ xuyên lần hai, lần ba thì bây giờ việc thoát khỏi hệ thống cũng có thời gian chờ.”
Tôi đơ người.
Hệ thống ho nhẹ: “Giống như thời gian chờ ly hôn của con người vậy, cần phải đợi.”
“Đợi con…” Mẹ nó.
Tôi thầm niệm phải dùng ngôn ngữ văn minh, kìm chế hỏi: “Đợi bao lâu?”
“Ba năm.”
“Ba năm?”
“Hệ thống lừa đảo, các người không sợ trồng hoa hiên vàng đến lạnh* luôn sao?”
*黄花菜 – hoa hiên vàng, là một loại thực phẩm phổ biến trong ẩm thực Trung Quốc. 菜凉 có thể hiểu theo nghĩa đen là rau bị nguội, nhưng cũng có thể là một cách nói bóng gió về việc mất cơ hội hay thời gian trôi qua mà không làm gì. Câu này có thể ngụ ý rằng nếu không hành động kịp thời, có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội hoặc thời gian quý báu.
Hệ thống ngẩn ra: “Chủ nhân, cô mắng người cao cấp thế.”
Nó im lặng ba giây rồi nói:
“Coi như bồi thường cho việc tôi biến mất quá lâu, tôi sẽ tăng thêm một phần ba điểm cho cô, đổi lấy việc sau này cô sẽ tỉnh lại trong tình trạng thân thể khỏe mạnh hoàn toàn.”
“Được, vậy tôi sẽ ly hôn trước.”
Đó là lý do tôi đứng trong văn phòng của Giang Lương Thành.
“Giang Lương Thành, ly hôn đi.”
Giang Lương Thành cụp* một tiếng, châm một điếu thuốc.
*tiếng bật lửa
Anh ta nhả ra một vòng khói, cười cợt nhả.
“Từ Thần Vi, chẳng lẽ cô quên rồi à?”
“Năm năm trước là ai đã nói rằng nếu không có Giang Mộc, cô tá sẽ chết?”
Đó là lời tôi đã nói.
Năm đó, Giang Lương Thành nghe tin Tô Mạn Mạn kết hôn ở nước ngoài.
Liền tàn nhẫn hành hạ tôi suốt đêm.
Ngày hôm sau tôi sốt cao, một mình nằm suốt trong phòng ba ngày.
Trong cơn mê man tôi quên uống thuốc.
Sau đó thì tôi phát hiện mình mang thai Giang Mộc.
Sau khi Giang Lương Thành biết tin, từ đầu đã lạnh lùng bắt tôi phá bỏ Giang Mộc.
Tôi nhớ lại lời hệ thống nói: “Nếu bây giờ phá bỏ thì sẽ coi như nhiệm vụ thất bại, ký chủ cũng hiểu hậu quả rồi đấy.”
Tôi đành phải cầu xin Giang Lương Thành: “Nếu mất con thì tôi sẽ chết.”
Nếu tôi không cầu xin anh ta thì với tính cách tàn nhẫn của anh ta trên thương trường, ắt hẳn sẽ có rất nhiều cách để đối phó tôi.
Cái tên Giang Lương Thành này, đối xử với ai cũng tàn nhẫn, bao gồm cả chính bản thân hắn.
Điểm yếu duy nhất của anh ta là Tô Mạn Mạn, người đã sống cùng anh ta ở viện phúc lợi, thậm chí còn cứu mạng hắn.
Sau này Tô Mạn Mạn được một gia đình giàu có nhận nuôi.
Từ nhỏ Giang Lương Thành đã có tính cách hoang dã, anh ta đã liều mạng cố gắng từ một tên du côn trở thành ông trùm trong giới kinh doanh, cũng chỉ vì muốn được ba mẹ nuôi của Tô Mạn Mạn chấp nhận, cưới được cô ta.
Đáng tiếc, viên kim cương lớn của anh ta còn chưa kịp trao đi.
Thì đã nhận được tin Tô Mạn Mạn kết hôn.
Mãi sau này tôi mới biết,
Khi Giang Lương Thành đột nhiên cầu hôn tôi.
Cũng chỉ vì một câu nói của Tô Mạn Mạn.
“Lương Thành, em kết hôn rồi, mong sẽ được nghe tin vui từ anh.”
4.
Tôi nhìn gương mặt đẹp đẽ của Giang Lương Thành.
Trong lòng lại nghĩ.
Hy vọng sau này không phải gặp lại anh ta nữa.
Tôi nhàn nhạt nói: “Đằng nào thì hai cha con anh đều thích Tô Mạn Mạn mà.”
“Sau khi ly hôn, các người có thể xây dựng gia đình, mọi người đều vui vẻ, không tốt à?”
Giang Lương Thành híp mắt nhìn tôi.
Một bàn tay có các khớp xương cân đối nâng cằm tôi lên.
Mỉm cười khinh thường: “Lạt mềm buộc chặt ầ?”
Sau đó, anh ta thu lại nụ cười, tàn nhẫn nói: “Muốn chơi phải không, tôi chiều.”
“Thêm một điều kiện, sau khi ly hôn, nếu như không có sự đồng ý của tôi, cô mãi mãi cũng không được gặp Giang Mộc.”
Uy hiếp tôi?
Nếu là trước đây, điều này chính là đòn chí mạng.
Bởi vì tình yêu làm cho con người ta có điểm yếu.
Nhưng bây giờ, tôi không muốn yêu ai nữa.
Vậy nên tôi không có điểm yếu.
Dưới ánh nhìn khiêu khích của anh ta, tôi bình lặng như nước đáp: “Được.”
Anh ta hơi sửng sốt, ánh mắt trở nên sâu lắng.
Cầm bút nhanh chóng ký lên thỏa thuận.
Sau đó ném cho tôi một bản.
Tôi nhặt tờ thỏa thuận lên, quay người rời đi.
Giang Lương Thành nghiến chặt răng.
“Từ Thần Vi, tối nay cô lập tức cút khỏi Giang gia.”
“Cũng được.”
Lúc này cảm xúc của tôi bình tĩnh đến đáng sợ.
Nhưng sau đó tôi tạm dừng bước, mỉm cười hỏi anh ta.
“Còn chưa nhận giấy chứng nhận ly hôn đã bắt tôi cút đi trước hả?”
“Tôi không cút không, phiền thanh toán trước tiền cấp dưỡng, cảm ơn.”
Gương mặt Giang Lương Thành lộ vẻ giận dữ.
Tuy nhiên, với sự hiểu biết của tôi về anh ta, trong vấn đề tiền bạc thì anh ta khá hào phóng.
Không có gì bất ngờ thì ngày mai tôi sẽ nhận được năm mươi triệu.
Cũng ổn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.