1.
Dạo gần đây, công việc của tôi gặp nhiều trắc trở, tình cảm cũng chẳng suôn sẻ… cái gì cũng không thuận.
Nghe đồn ở ngoại ô phía Đông thành phố có một ngôi đền Thần Tài nổi tiếng.
Trước đây, tôi là một người theo chủ nghĩa khoa học vàng ròng 24K, cười nhạo mấy chuyện mê tín phong kiến. Nhưng sau khi đã nếm đủ sự “vùi dập” của xã hội, tôi chọn cách quỳ dài không đứng dậy trong điện Thần Tài.
Tôi không mê tín, chỉ là từ đáy lòng cảm thấy tôn kính văn hóa của ông bà tổ tiên!
Nếu tổ tiên đã làm vậy, hẳn là có lý do của họ.
Thà tin là có, còn hơn tin là không.
Tôi vượt hàng ngàn dặm đến ngôi đền, phát hiện ra cũng có không ít người trẻ tuổi giống tôi, như thể giác ngộ vậy.
Hàng người dài dằng dặc không thấy điểm cuối.
Bên cạnh, hai nhà sư đang quét dọn có vẻ đã quá quen với cảnh tượng này.
Tiểu hòa thượng 1: “Đông người thật đấy ~”
Tiểu hòa thượng 2: “Cuối tuần mà, người ta đến đông hơn ngày thường nhiều lần.”
Tiểu hòa thượng 1: “Thần Tài mới nhậm chức chăm chỉ thật, việc gì cũng làm, không chừa việc nào… bảo sao nhiều người đến đây cầu nguyện thế này.”
“Vừa mới nhậm chức hơn chục năm thôi mà đã thúc đẩy cả nền kinh tế khu vực xung quanh đền.”
“Chưa từng thấy Thần Tài nào làm việc vất vả như vậy, người trẻ đúng là có thể chịu khổ.”
Hai nhà sư lẩm bẩm, tôi nghe thấy mà cảm giác quả thực mình đã đến đúng nơi. Tổ tiên không lừa tôi, chẳng lẽ thật sự có thần linh?
Với lòng thành kính nhất, tôi xếp hàng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng bước vào được điện Thần Tài đông nghịt người.
Lần đầu tới đây, không biết có quy tắc gì, tôi âm thầm quan sát những người xung quanh đang cầu nguyện.
Có người cầu xin công việc, người thì cầu vào được đại học, người cầu thi đỗ công chức, người cầu trả hết nợ nần, người cầu làm ăn phát đạt, người cầu sức khỏe cho gia đình… Thậm chí còn có người cầu thoát ế nữa!
Thế là bây giờ Thần Tài cũng kiêm luôn nhiều việc thế sao?
Giữa những tiếng cầu nguyện thành kính đó, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói khác lạ, trầm ấm, có vẻ quyền uy nhưng cũng pha chút oán thán và mệt mỏi: [Chết tiệt, ngày nào tôi cũng phải đi làm thế này thì sao chịu nổi đây!]
Tôi: “Hả?”
Tôi nhìn quanh nhưng không thấy ai có cái giọng điệu dám xúc phạm Thần Tài như vậy, ai to gan thế nhỉ?
Giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến tôi vô thức ngẩng lên nhìn pho tượng Thần Tài vàng óng ở chính giữa.
[Con mẹ nó, tôi đâu phải là con rùa ở cái hồ ước nguyện đâu!]
Giọng nói đó, dường như phát ra từ bức tượng…
[Cầu nguyện, cầu nguyện! Mà sao nhiều nguyện vọng thế? Tôi còn chẳng được nghỉ cuối tuần, chết tiệt, phiền thật!]
Tôi trợn tròn mắt!
Mẹ ơi, con hiển linh rồi!
À không, là Thần Tài hiển linh rồi! Tôi lại có thể nghe thấy suy nghĩ của Thần Tài!
Tôi nhìn quanh, phát hiện mọi người vẫn đang cầu nguyện một cách bình thường, dường như chỉ có mình tôi nghe thấy?
Thật khó tin!
Đời là vậy, làm nhân viên văn phòng quá cực khổ mà! Cuối cùng thì cũng đến ngày được Thần Tài để mắt tới!
Đang hoang mang, tôi nghe thấy một người phụ nữ bên cạnh cầu nguyện về con cái: “Thần Tài ơi, không phải con không muốn sinh con, nhưng ngài cũng biết đó, thời nay nếu đứa trẻ sinh ra mà có thể nuôi cha mẹ thì con cũng sẵn lòng sinh mà…”
Thần Tài: [Đẻ con mà đến cầu tôi, bộ muốn đẻ một cây ATM à?]
Vừa dứt lời, một cặp vợ ông xã trung niên đeo đầy trang sức lấp lánh bước vào trả lễ, cảm ơn Thần Tài đã ban cho họ một đứa con trai “nhả vàng”.
Trời đất!
Thần Tài này, quả là thực hiện ước nguyện một cách triệt để!
Tôi lập tức quỳ xuống, chắp tay, vừa cúi đầu vừa thành kính cầu nguyện: “Thần Tài ơi, chúc ngài sinh nhật vui vẻ! Xin ngài ban phúc! Sức khỏe dồi dào! Gia đình bình an khỏe mạnh! Tài vận đến! Lễ lớn, lễ nhỏ đều có tiền! Tiền từ bốn phương tám hướng kéo đến! Con yêu tiền, tiền yêu con, tiền đến tiền đến tiền đến tiền đến! Tiền đến tiền đến tiền đến tiền đến tiền đến! Tiền đến tiền đến tiền đến tiền đến! Phát tài phát lộc! Phát tài phát lộc! Cầu mong gặp nhiều vận may, giàu có, tiền bạc như nước! Cầu Bồ Tát cho cả nhà chúng con thân thể khỏe mạnh, trường thọ, không bệnh, vô tai! Cầu xin Phật tổ, phù hộ cho cả nhà chúng con đều khỏe mạnh, tránh xa ung thư, tránh xa virus, khỏe mạnh trường thọ, không bệnh không tai, cả đời bình an, trường thọ an khang…”
Thần Tài không nhịn được mà than thở: [Cô niệm chú Kim Cô à? Định làm Đường Tăng phiên bản nữ sao?]
[Đã niệm tên tôi rồi mà còn tiện thể nhắc luôn vài đồng nghiệp của tôi nữa, có cần tôi tag họ qua đây cho cô không?]
Tôi phấn khởi vui mừng, có việc tốt vậy sao?
Bên cạnh có người cầu nguyện trở thành triệu phú.
Thần Tài đáp trả chính xác: [Đốt có mấy chục tệ nhang mà dám cầu mong tài sản triệu tệ, các người không làm khó bản thân mà toàn thích làm khó ta nhỉ?]
Có người khấn: “Ông Trời ơi, con yêu cô ấy nhiều lắm, muốn cưới cô ấy về nhà. Xin ông, cuối cùng cô ấy phải là của con!”
[Chết tiệt, cậu không biết đi cầu hôn mà cầu xin tôi hả? Là không đủ tiền mua nhẫn hay coi thường Nguyệt Lão kế bên?]
[Ngay cả bản thân tôi còn chưa tìm thấy vợ mình ở đâu này!]
Ừm… vị Thần Tài này hơi giỏi khẩu chiến, nhưng việc cần làm thì không bỏ sót.
Nhiều người đến cầu nguyện, mà người đến tạ lễ cũng không ít!
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVậy nên, khi nghe ông ấy nói sẽ rải tiền vào nửa đêm, tôi chẳng cần biết ông ấy có nói đùa hay không, cứ quỳ ở đây là đúng rồi!
Đến đêm, còn sớm hơn cả tiền của Thần Tài là giọng nói sắc bén của ông ta:
[Con nhóc này bày trò chết tiệt gì thế?]
[Ngay cả cây nhang cũng tiếc không thắp, cứ quỳ cứng ở đây! Đừng tưởng quỳ cả đêm là tôi sẽ mềm lòng!]
[Tôi từ bi, nhưng không cứu kẻ keo kiệt!]
Tôi cứ nghĩ rằng chuyện này phụ thuộc vào lòng thành, không ngờ đến thần linh cũng thực tế như vậy.
Đời thật lạnh lẽo, đời thật lạnh lẽo.
Tôi nghĩ một chút, đứng dậy ra ngoài mua vé số giá trăm tệ.
Ông ấy nói đúng, tôi nên tiêu tiền một chút, nếu không Thần Tài sao có khoản thu được?
Thần Tài: “…”
Tôi vừa cào vé số vừa đọc rõ nơi sinh, ngày sinh và số chứng minh thư, người ta nói như vậy Thần Tài mới có thể chính xác ghi nhận người cần cấp tiền.
Đáng tiếc là cào xong vé, không trúng thưởng.
“Thôi, coi như trăm tệ này là tiền nhang khói.”
Thần Tài không tin nổi: “Tôi hỏi cô, tôi có thu được khoản nào không? Đây là lần đầu tiên tôi thấy kiểu dâng hương thế này, sao cô không đốt vé số đi luôn đi?”
Thế là tôi lấy vé số đốt cho ông ta.
Thần Tài im lặng một lúc, thăm dò hỏi: “Con người ngu ngốc, cô nghe thấy tôi nói không?”
Tôi nhe răng trắng toát ra nói: “Được! Thần Tài, tôi có thể nghe thấy, nghĩa là chúng ta có duyên! Ngài có thể rộng lượng cho tôi một chút không… Nếu đã không thể có tiền, vậy ngài có thể khiến người tôi thích cũng thích tôi không?”
Tiền và đàn ông, phải được ít nhất một trong hai chứ?
Thần Tài: “Cả nước đang thúc đẩy kinh tế, còn cô thì ở đây muốn yêu đương, có thấy phù hợp không?”
Tôi thật thà trả lời: “Nhưng mà… tôi không cưỡng lại được sức hút của trai đẹp.”
Thần Tài: “Để xem cái tên đàn ông nào khiến cô mê mệt đến thế…”
Có vẻ thấy tôi cũng có duyên, ông từ từ bước ra khỏi tượng, toàn thân phát sáng chói lóa khiến tôi không kịp che mắt và nửa khuôn mặt. Ông ấy tiến lại gần, đặt tay lên đầu tôi, một lúc lâu sau mới nói, giọng lạnh lùng: “Cô quỳ bái tôi là vì lòng tự tôn cao ngạo, còn việc thích trai hư của cô thì e rằng khó đoán được sinh tử.”
“Người này sẽ ảnh hưởng tới…”
Chưa kịp nói xong hai chữ “tài vận”, tôi đã ngước lên nhìn, muốn nghe ông ấy nói tiếp.
“Ôi trời, là bà xã à?”
Tôi: “Hả?”
2.
Chuyện gì thế này? Thần Tài mà cũng kiêm thêm nghiệp vụ làm ông xã người khác sao? Nếu ông ấy gọi tôi là bà xã thì tại sao người tôi thích lại không thể gọi tôi là bà xã?
Vừa hận cái tính mê trai của mình, tôi vừa không thể ngừng chìm đắm trong suy nghĩ đó. Cuối cùng, tôi ngước mắt nhìn vị Thần Tài trước mặt. Éc, tôi phải đổi từ “ông ta” sang “anh ta” mới phải. Thần Tài trẻ trung, đẹp trai quá!
Anh ta vừa gọi tôi là “bà xã” xong thì đứng yên ở đó, không biết làm gì mà bỗng dưng xuất hiện một sợi dây mỏng manh kết nối hai cổ tay của chúng tôi lại với nhau.
Hả? Mẹ ơi, tôi và Thần Tài bị khóa cặp rồi!
Anh ta nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, tôi cũng nhìn lại. Bỗng nhận ra mình có một lợi thế là bất kể trai đẹp nào cũng có thể khiến tôi rung động. Thần Tài lại thuộc dạng trai đẹp tiêu chuẩn, đứng đầu bảng xếp hạng trai đẹp, còn dẫn đầu xa lắm luôn.
Anh ta đã gọi tôi là “bà xã” rồi, chẳng lẽ tôi không thể gọi anh ta là… “ông xã” sao?
Thường thì tôi rất kén gọi ai là ông xã, trừ trai đẹp và Thần Tài ra. Vừa dứt lời, anh ta khựng lại, đôi mắt chuyển động chậm rãi, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, biểu cảm gượng gạo.
Rồi anh ta phẩy tay, trước mắt tôi xuất hiện một đống vàng.
Hai chữ thôi mà cũng khiến đàn ông sẵn sàng tiêu tiền vì mình.
Ra là chỉ cần gọi Thần Tài là “ông xã” là anh ta sẽ phun ra vàng sao!
Chưa hết đâu, tôi còn thấy bộ quần áo bằng vàng của anh ta lấp lánh theo tâm trạng thay đổi, cứ như bật hiệu ứng lấp lánh sáng chói. Rồi tôi lại thấy cả phân thân của anh ta.
Phân thân trông giống hệt bản gốc, chỉ là trong suốt. Bản gốc thì đứng yên, hơi thẹn thùng nhìn tôi, còn phân thân thì khác hẳn, chẳng ngại thể hiện cảm xúc, nhảy nhót, la hét, chạy vòng quanh phòng, kèm theo cả mấy dòng suy nghĩ nội tâm ồn ào:
[Á á á á á!]
[Bà xã ơi! Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi!]
[Em gọi anh là gì cơ? Ông xã á? He he, ông xã đây!]
[Chắc là vẫn còn trong mơ! Mình không phát điên khi làm việc, mà chỉ phát điên khi nghe tiếng “ông xã” của bà xã!]
Tôi nghĩ bụng, vợ gọi ông xã thì có gì bất thường đâu chứ? Sao mà anh ta lại cư xử kỳ cục thế?
Phân thân đứng chống nạnh, cười lớn: [Cô ấy trước giờ chưa từng gọi mình là ông xã!]
[Chưa! Từng! Gọi!]
[Mình lời to rồi, lời to rồi!]
[Á á á á á! Mình phải kìm nén lắm đây! Ha ha! Bà xã, bà xã, bà xã, bà xã, bà xã…]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.