01
Ta ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, nghe lời dạy bảo của lão phu nhân trên cao: “Tiểu Vân, con hầu hạ công tử cũng đã ba tháng rồi, sao cái bụng này vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Ta giả vờ đáng thương: “Lão phu nhân, nô tỳ cũng muốn sớm sinh cho thiếu gia một đứa con nhưng nô tỳ nghe nói chuyện này không thể vội vàng được.”
Ma ma bên cạnh lão phu nhân cũng lên tiếng: “Lão phu nhân, chuyện con cái phải tùy duyên, không thể nóng vội được!”
Lão phu nhân phẩy tay: “Nếu con có thể sinh cho Trình nhi một đứa con trai hoặc con gái, lão thân cũng có thể làm chủ nâng con lên làm thiếp, bảo đảm cho con cả đời vinh hoa phú quý.”
Ta cảm ơn không hết: “Đa tạ lão phu nhân! Nô tỳ nhất định sẽ sớm mang thai tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư.”
02
Khi hoàng hôn buông xuống, ta đoán Quý Trình Trạch sắp về rồi.
Vì vậy, ta liền chui vào bếp nhỏ, chuẩn bị làm bánh ngọt chín tầng cho hắn.
Một giọng nói hùng hồn vang lên: “A Vân, lại làm món ngon gì thế?”
Ta đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên bị cắt ngang, nhất thời không để ý, cục bột rơi khỏi tay, rớt xuống đất.
Ta lập tức khóc lóc: “Thiếu gia, cuối cùng Tiểu Vân cũng đợi được chàng, Tiểu Vân đã đợi từ sáng đến tối, đợi mãi đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được chàng.”
Ta ở trong viện của người hầu, nha hoàn không được triệu kiến thì không thể tùy tiện gặp chủ tử.
Hắn nhặt cục bột lên, cong môi cười nhẹ: “Hôm qua mới gặp mà? Đã nhớ rồi sao?”
Ta chu môi: “Thiếu gia có biết thế nào là một ngày không gặp, như cách ba thu không?”
“Bản công tử dạy nàng đọc sách biết chữ, không phải để nàng ở đây nói lời ngon tiếng ngọt với nam nhân.”
Ta nhẹ nhàng đấm vào ngực hắn: “Thiếu gia không phải người ngoài, nô tỳ thích thiếu gia, lẽ nào thiếu gia không biết sao?”
Nữ tử nhà quyền quý ngày nay phần lớn đều e thẹn, chỉ có ta thường xuyên nói ra tình cảm của mình với Quý Trình Trạch.
Cộng thêm nhiều việc ta hết lòng làm vì hắn, Quý Trình Trạch không hề nghi ngờ tình cảm của ta dành cho hắn.
Hắn ôm ta vào lòng: “Hôm nay lại làm món ngon gì cho ta đây?”
Quý Trình Trạch hiện là tướng lĩnh đang nhậm chức, hắn vừa đến gần là mùi mồ hôi đã theo đến nhưng vì thường xuyên giữ gìn vệ sinh nên mùi cũng không khó ngửi.
“Á! Nô tỳ muốn làm bánh ngọt chín tầng vừa mới học được cho thiếu gia, cục bột này lại rơi xuống đất, phải làm sao bây giờ?”
Quý Trình Trạch áp sát vào tai ta thở:
“Không sao, bản công tử muốn ăn nhưng không phải ăn cái này.”
Đôi cánh tay hữu lực tự nhiên trói chặt lấy eo ta, đè ta vào bếp, nụ hôn như mưa rào ập đến.
Ta đẩy hắn, e thẹn nói: “Thiếu gia, đừng ở đây mà!”
Quý Trình Trạch bế ta lên, đi về phía phòng ngủ, may là khoảng cách không xa, chỉ một lát là đến nơi.
Quần áo trên người chỉ trong vài giây đã bị nát thành từng mảnh.
Lần này ta thực sự đau lòng, đây chính là bạc trắng bóng.
Ta giả vờ lau nước mắt: “Thiếu gia, đây là gấm dệt mới được ban thưởng trong cung, người chỉ thưởng cho nô tỳ một tấm, không còn nữa đâu.”
Quý Trình Trạch đã lên dây cung, trầm giọng nói:
“Trong phòng ta còn hai tấm, đều cho nàng.
“Nhưng mà… ta…”
Lời chưa kịp nói ra cuối cùng cũng tan vỡ…
Cuối cùng cũng không được ăn bánh ngọt chín tầng.
03
Ngày hôm sau, Quý Trình Trạch đang đọc sách trong thư phòng, ta bưng một đĩa bánh ngọt chín tầng gõ cửa phòng.
“Thiếu gia, nô tỳ đã bù cho người bánh ngọt chín tầng hôm qua.”
Ta ngồi trên đùi hắn đưa bánh chín tầng đến: “Thiếu gia, người nếm thử xem.”
Quý Trình Trạch khựng lại một chút, do dự mãi rồi cũng há miệng.
Ta đưa bánh chín tầng vào miệng hắn, đầy mong đợi hỏi: “Thiếu gia, ngon không?”
Sắc mặt Quý Trình Trạch ngày càng tệ, cố nhịn cơn buồn nôn.
Cuối cùng thở dài một tiếng: “A Vân, sau này nàng chỉ cần chuyên tâm hầu hạ ta là được, không cần phải làm những việc của hạ nhân nữa.”
Ta cố tình hỏi: “Thiếu gia, không ngon sao?”
Ta cố tình cho nhiều muối, nhiều đường. Muốn ngọt có ngọt, muốn mặn có mặn.
Quý Trình Trạch nghẹn họng: “Ngon nhưng quá lãng phí sức lực của nàng rồi, nàng nên dành toàn bộ sức lực cho ta.”
“Thiếu gia, người thích ăn, nô tỳ thích làm mà.”
“Ngoan nào, A Vân, nàng hãy ngoan ngoãn hầu hạ ta, sinh cho ta một đứa con, mẫu bằng tử quý, đến lúc đó cả Quý gia đều là của nàng.”
Trong lòng ta cười lạnh: [Vài ngày trước còn nói với người bên cạnh rằng ta chỉ là một thứ đồ chơi hạ tiện câu dẫn người, giờ đây lại giả vờ ra vẻ tốt với ta.]
04
Sáng sớm sau khi Quý Trình Trạch vào cung, ta ném thuốc tránh thai vào nồi thuốc để đun.
Ta đang bịt mũi uống thuốc thì hắn đột nhiên quay trở lại vì quên mang đồ.
“Nàng đang uống gì vậy?”
Tay ta run lên, thuốc còn chưa uống hết đã đổ lênh láng trên sàn.
Ta vội vàng giải thích: “Nô tỳ gần đây bị cảm lạnh. Thân thể không khỏe nên mới nhờ lang trung kê thuốc.”
Quý Trình Trạch cười lạnh: “Thật sao? Người đâu, mời thái y đến.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa không kịp ngăn cản, thị vệ đã rời đi.
Sau khi thái y đến, chỉ vào thuốc trên sàn nói thẳng đây là thuốc tránh thai.
Bắt mạch cho ta rồi nói thẳng thân thể ta hư hàn, là di chứng của việc thường xuyên uống thuốc tránh thai.
Quý Trình Trạch nổi trận lôi đình, bóp chặt cằm ta: “Không phải yêu ta nhất sao? Sao ngay cả con của ta cũng không muốn có?”
Ta vừa định giải thích thì đã bị hắn ném lên giường.
“Người đâu, nhốt nàng ta vào phòng, không có sự cho phép của ta, không được ra ngoài.
“Đem hết thuốc trong phòng ra ngoài cho ta.”
Rồi quay người bỏ đi.
05
Tối về, Quý Trình Trạch đè ta xuống giường.
“Không muốn phải không? Bây giờ tất cả thuốc trong phòng này đều đã bị ta ném ra ngoài.
“Vậy thì cứ làm tiếp, làm cho đến khi nàng mang thai thì thôi.”
Ta phản kháng vô ích, chỉ có thể bị ép phải chịu đựng.
Kết thúc, hắn dùng kế nhu hòa an ủi ta: “A Vân, ta làm vậy là vì muốn tốt cho nàng.
Ta cưới vợ, nàng có con bên cạnh, phu nhân mới cũng sẽ không làm khó nàng. Sau khi nâng nàng lên làm thiếp, nàng cũng có thể thoát khỏi thân phận nha hoàn.”
Ta gật đầu qua loa cho có.
Nhưng trong đầu lại chỉ có một ý nghĩ.
Ta phải trốn.
Vì vậy, nửa tháng sau, ta nhân lúc Quý Trình Trạch ra ngoài, thị vệ trong phủ lơ là, đã trộm khế bán thân của ta.
Mang theo tiền bạc, châu báu ta lừa được từ Quý Trình Trạch, trốn về phương Nam.
06
Quý Trình Trạch tan triều về phủ, việc đầu tiên là hỏi thị vệ canh cửa: “Hôm nay A Vân làm gì?”
Được trả lời là A Vân cả ngày không ra khỏi phòng.
Quý Trình Trạch vui vẻ, hôm nay A Vân ngoan quá.
Mở cửa phòng, lại không thấy người trong lòng.
Quý Trình Trạch khựng lại: “A Vân, A Vân, nàng ở đâu?”
Không ai trả lời.
“A Vân, đừng chơi trốn tìm với ta nữa, ta thấy nàng rồi.”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Quý Trình Trạch tiến lại gần phát hiện hộp châu báu trong rương đã không còn.
Sự hoảng loạn chưa từng có đột nhiên dâng lên trong lòng, lớn tiếng gọi thị vệ.
“A Vân đâu? A Vân của ta đâu?”
Thị vệ định giải thích gì đó nhưng bị Quý Trình Trạch đá ngã.
Quý Trình Trạch đá một phát dùng hết mười phần sức, thị vệ ngã xuống không dậy nổi.
“Nhanh đi tìm, đào ba thước đất cũng phải tìm ra người cho ta!”
07
Việc đầu tiên ta làm sau khi trộm được khế bán thân, tất nhiên là xé nát nó.
Ta từ nhỏ đã sống cùng bà, bà cô đơn nghèo khó, một mình nuôi ta, ban ngày dựa vào việc may vá cho nhà giàu để kiếm sống.
Bà tuy khổ nhưng vẫn kiên trì cho ta đi học.
“Học hành để sáng suốt, minh lý, nha đầu nhà ta thông minh như vậy sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn.”
Đáng tiếc là một năm trước, bà không may bị cảm lạnh, nhiều năm lao lực thành bệnh, nằm liệt giường không dậy nổi.
Ta cũng buộc phải nghỉ học.
Sau đó nghe nói Quý phủ đang tuyển nha hoàn, để kiếm tiền chữa bệnh cho bà, ta đã bán mình vào Quý phủ.
Đến đó mới biết, hóa ra Quý quỷ đang tìm nha hoàn thông phòng cho Quý công tử.
Yêu cầu phải biết lễ nghĩa, hiểu phép tắc, còn phải đẹp. Không cần phải tinh thông mực nước.
Vì vậy, ta đã giấu chuyện ta biết chữ.
Thân hình mảnh mai, dung mạo diễm lệ của ta đã trúng tuyển một cách thuận lợi, ta không phải là người duy nhất trúng tuyển nhưng lại là người duy nhất ở lại bên cạnh Quý Trình Trạch.
Người ngoài đều nói ta là hồ ly tinh câu dẫn người.
Ta không hề để tâm, chỉ muốn lấy lòng Quý Trình Trạch, vì vậy đã nghĩ đủ mọi cách để làm hắn vui vẻ.
Lời ca ngợi, yêu mến không bao giờ tiếc.
Quý Trình Trạch cũng dần dần để ta lại gần hắn, cho đến khi quan hệ ngày càng thân mật.
Hắn cũng không tiếc thưởng cho ta.
Nhưng dưới sự giàu sang tột cùng, bà vẫn ra đi.
Ta đã sớm có ý định trốn chạy nên không thể có thai vào thời điểm này.
Ban đầu định lừa thêm chút tiền rồi mới lên đường, sau lại thấy ngày ngày bị Quý Trình Trạch đè trên giường, cuộc sống quá khổ.
Vì vậy, ta đã chạy trốn sớm.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.