1
Phát hiện ra tư tình của hai người họ là vào một buổi chiều hai năm sau khi thành hôn.
Mẹ chồng hiếm khi không chỉ trích, chỉ nói hai câu rồi để ta về phòng.
Đến sân, ta nghe thấy trong thư phòng có tiếng động lạ.
Là tiếng thở dốc, tiếng khóc không dứt.
Ta không phải là nữ tử chưa xuất giá, tay chân lập tức lạnh ngắt.
Chân từng bước tiến lại, mở hé khe cửa.
Người phu quân vốn dịu dàng chu đáo của ta hiện đang ôm biểu muội của hắn, hai người quần áo nửa hở nửa mặc, quên mọi sự đời.
Ta vô thức che miệng, người đã không kìm được mà run rẩy.
Vẻ mặt khó xử hồi đêm hôm trước của Tạ Tri Ứng đột nhiên hiện lên trong đầu.
“Tống Uẩn, mẫu thân lại bắt đầu treo cổ rồi.”
Hắn che mặt, gần như muốn khóc.
“Tạ gia ba đời đơn truyền, ta không thể để hương hỏa đứt đoạn ở đây.”
Ta chỉ có thể im lặng đối đáp.
Trong thời đại này, nữ tử một năm không sinh con thì phải không ngừng tìm đại phu điều dưỡng thân thể.
Huống hồ chúng ta đã thành hôn hai năm.
Mẹ chồng hiện tại càng thường xuyên nhắc đến chuyện nạp thiếp.
Tạ gia có chút tài sản, Tạ Tri Ứng lại là quan ngũ phẩm, nhiều chuyện đan xen vào nhau, trở nên phức tạp khó xử.
Nhưng Tống gia của ta cũng không phải là nhà không có gốc gác.
Nếu thật sự so sánh, cũng coi như môn đăng hộ đối.
Vì vậy lúc đầu ta đưa ra điều kiện sau khi thành hôn không được nạp thiếp, Tạ gia cũng không có nhiều dị nghị.
Không ngờ, ta hai năm không sinh con.
Sắc mặt mẹ chồng ngày một tệ đi.
“Tốn nhiều tiền như vậy, thế mà lại cưới một con gà mái không biết đẻ.”
“Nếu đổi người khác, đừng nói tới bản thân, ngay cả thiếp thất cũng có thể sinh ra không ít con thứ.”
Nhưng Tạ Tri Ứng, hắn sao cũng có thể ép ta?
Rõ ràng là đêm tân hôn, hắn đã thề cả đời này sẽ không có người khác.
2
Không biết có phải kiêng dè ta hay không, bọn họ kết thúc rất nhanh.
Ngay cả quần áo cũng chưa cởi hết.
Sau đó Hà Gia Gia dựa vào lòng Tạ Tri Ứng, thở hổn hển nói: “Biểu ca, đến bao giờ hắn mới có thể để thiếp vào phủ? Cứ lén lút thế này, Gia Gia chịu không nổi nữa rồi.
“Nếu có thai thì sao? Có giấu được biểu tẩu không?”
Tạ Tri Ứng bóp cằm nàng ta, dục vọng vẫn chưa lui.
“Sao, không thích sao?”
“Lúc trước là yêu tinh nào nửa đêm lẻn vào, nói không cầu danh phận.”
Hà Gia Gia dung mạo xinh đẹp, khóe mắt mang theo nét quyến rũ yêu kiều.
“Biểu ca thích bắt nạt thiếp.”
Tạ Tri Ứng cười khẽ, yêu thương hôn lên trán nàng ta.
“Chuyện này còn phải nhờ mẫu thân tính toán, chúng ta nghe theo bà ấy là được.”
Ta kinh ngạc, liên tục lùi lại.
Cuối cùng cũng hiểu được vì sao hôm nay mẹ chồng không nói bóng gió với ta.
Bà ta muốn ta biết chuyện này.
Tốt nhất là ta có thể làm lớn chuyện.
Như vậy bà ta mới có lý do để cho Hà Gia Gia vào phủ.
Còn ta, chỉ có thể bất đắc dĩ nuốt trôi chuyện này.
Dù sao ta đã gả cho Tạ Tri Ứng rồi, hòa ly chỉ càng bất lợi cho nữ tử.
Thế đạo như vậy, ngay cả công lý cũng không có.
3
Ta không xông vào, chỉ khép hờ cửa.
Đã như vậy, ta phải lợi dụng chuyện này.
Ta có nhà họ Tống chống lưng, hiện giờ vẫn đang là chủ mẫu nhà họ Tạ.
Còn Hà Gia Gia chỉ là họ hàng ở nhờ, thân phận thấp hơn ta một bậc.
Ta lạnh mặt, bước ra ngoài.
Đã thích thì cứ thế mà làm.
Nếu chuyện này không bị phát giác, Hà Gia Gia có mang thai cũng chỉ là con thiếp thất.
Còn Tạ Tri Ứng chỉ bị người ta chỉ trích, hình phạt như vậy quá nhẹ với hắn.
Ta tra luật, nam tử năm năm không có con mới có thể tự nạp thiếp.
Còn ba năm nữa hắn mới có thể chính thức nạp thiếp.
Ba năm này, đủ rồi.
4
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, theo lệ thường, ta đến chỗ mẹ chồng thỉnh an.
Chờ một canh giờ, bên trong mới có động tĩnh.
Sau đó, chúng ta ngồi lại với nhau dùng bữa như thường lệ.
Mẹ chồng ngồi bên trái Tạ Tri Ứng, bên phải hắn là Hà Gia Gia.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBất kỳ ai nhìn vào cũng đều cho rằng họ mới là một nhà ba người.
Ta lặng lẽ đứng bên cạnh gắp thức ăn.
Mẹ chồng ăn được hai miếng, liếc nhìn ta, ghét bỏ buông đũa xuống.
“Không ăn nữa.”
Tạ Tri Ứng sửng sốt, ánh mắt hơi trách móc nhìn ta.
Ngay sau đó, hắn cười nói với mẹ chồng: “Mẫu thân ăn thêm một miếng nữa đi, nếu không buổisáng sẽ không có tinh thần.”
Mẹ chồng thở dài thườn thượt.
“Không phải ta không ăn, chỉ là hôm qua ta nằm mơ một giấc, khiến ta không có tâm trạng.”
Ta cúi đầu, chờ bà ta nói tiếp.
Hà Gia Gia giả vờ không hiểu: “Hôm qua dì nằm mơ thấy gì mà không có tinh thần thế? Hay là nói ra, Gia Gia sẽ giải mộng cho dì.”
Thật là dáng vẻ hiểu lòng người.
Mẹ chồng lại liếc ta hai lần, khó xử nói: “Không phải chuyện gì to tát, ăn cơm đi.”
Thấy vậy, Tạ Tri Ứng lập tức nói: “Mẫu thân cứ nói đi, nếu không nhi tử nào có tâm tư đi làm việc.”
Ta nhìn Tạ Tri Ứng đang giả ngây giả dại.
Những lời như thế này, hắn lẽ nào chưa từng nghe qua, sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói củabà ta cơ chứ?
Hóa ra hắn không phải không che chở cho ta, mà là đã có người được chọn làm thiếp nên giả đò không biết.
Chỉ chờ ta không chịu đựng được nữa.
Rồi thuận nước đẩy thuyền.
5
Không thể lay chuyển được hai người họ nên mẹ chồng đành khó xử nói: “Hôm qua ta mơ thấy chacủa con.”
Cha của Tạ Tri Ứng đã mất cách đây hai năm, nên lúc ta gả vào Tạ gia cũng có ý xung hỉ.
“Cha con nói, di hận lớn nhất của ông ấy khi còn sống là chưa được nhìn thấy cháu đích tôn của Tạ gia.”
Lời này vừa nói ra, cả bàn tiệc đều im lặng.
Tạ Tri Ứng cười khổ: “Mẫu thân, người nói gì vậy.”
Hắn quay đầu nhìn ta, rất nhanh lại chuyển sang hướng khác, dường như không đành lòng.
“Con cái đều là duyên phận, nào đâu muốn là có được.”
Mẹ chồng thở dài: “Ta biết là như vậy nhưng Tri Ứng, hai đứa thành thân đã hai năm, không có con cái thì làm sao có thể nối dỗi tông đường.”
Tay ta ngừng gắp thức ăn.
Trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng.
Lúc này, ta tha thiết cầu xin Tạ Tri Ứng lần cuối, cho dù hắn đã có người mới, cũng xin hắn bằng lòng nể mặt ta đôi chút.
Nhưng Tạ Tri Ứng chỉ im lặng, mặc cho mẹ chồng tiếp tục nói.
“Tống Uẩn, lúc trước con nói không nạp thiếp, Tạ gia bọn ta đều chiều theo con.”
“Nhưng con không thể để hương hỏa của Tạ gia đứt đoạn.”
Giọng bà ta trở nên kiên định.
Tạ Tri Ứng vẫn không nói gì ngăn cản.
Hắn đang chờ mẫu thân mình ra mặt, gánh tội danh bạc tình này thay hắn.
Còn trái tim ta, cũng từng chút chìm xuống.
6
Sau một hồi im lặng, mẹ chồng thấy ta không phản ứng như thường lệ, liền dứt khoát đập bàn.
“Hôm nay ta sẽ làm chủ, tìm cho Tri Ứng một phòng thiếp.”
Ánh mắt mẹ chồng nhìn về phía Hà Gia Gia, đối phương cũng vì ánh mắt này mà trở nên mong đợi.
“Ta đã chọn được người rồi, chính là—”
“Mẫu thân nói đúng, con cũng đang định nói chuyện này với mẫu thân.”
Ta mỉm cười ngắt lời cái tên sắp thốt ra của bà, kéo nha hoàn thứ hai trong phòng của bà, Hàm Trúcđến.
“Hàm Trúc tuy rằng là người trong viện của mẫu thân nhưng lại là một lựa chọn rất tốt.”
Tạ Tri Ứng thấy người tới thì lập tức câm nín.
Hàm Trúc càng đỏ mặt.
Nguyên nhân rất đơn giản, trước khi ta gả vào Tạ gia, Hàm Trúc đã là người của hắn.
Ngay cả tên cũng là Tạ Tri Ứng đặt.
“Chuyện của Hàm Trúc và phu quân, hẳn mẫu thân đã sớm biết, ta cũng mới biết được hai ngày trước.”
Ta cười tươi tiếp tục nói: “Ta tìm người tính toán, ngày kia là ngày tốt, nếu phu quân ngày đó nạp phòng, Hàm Trúc chắc chắn sẽ sinh cho Tạ gia một đứa con trai mập mạp.”
Mẹ chồng lập tức do dự.
Khuôn mặt vui mừng của Hà Gia Gia lập tức cứng đờ, không nhịn được ho một tiếng.
Ta như nhớ ra có người như vậy, vỗ tay cười.
“Biểu muội tuy rằng là gia quyến của mẫu thân nhưng vẫn chưa xuất giá, xin một chén rượu mừng cũng là đáng.”
Lời này có thể coi là chế giễu trắng trợn.
Hà Gia Gia không còn cách nào khác, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Đa tạ biểu tẩu, chỉ là Gia Gia là người chưa chồng, tham gia lễ nạp thiếp như vậy, nói ra cũng là chuyện mất mặt.”
Nàng ta cắn chặt hai chữ nạp thiếp.
Trên mặt ta nở nụ cười nhưng trong lòng lại cười lạnh liên tục.
Còn biết đây là chuyện mất mặt.
Vậy lúc trèo lên giường của phu quân ta, sao lại không nghĩ đến cái mặt mũi này.
Chỉ là ta không phản ứng quá khích, sau đó lại quay đầu nhìn Tạ Tri Ứng.
“Phu quân cho rằng thế nào?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.