Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

10:31 sáng – 14/11/2024

8

Tôi và Từ Thanh Dương ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, giữa chúng tôi như có một bức tường vô hình ngăn cách.

Cả hai đều im lặng.

Cho đến khi bố tôi nhắn tin báo tin sẽ đưa mẹ kế về nhà ăn trưa.

Từ Thanh Dương không nói gì, đứng dậy đi vào bếp và nấu một mâm cơm thịnh soạn: khoai tây xào chua ngọt, cà tím kho, sườn nướng muối ớt, cánh gà coca, thịt xào chua ngọt, canh trứng rong biển… trông như một bữa tiệc vậy.

Tôi thèm chảy cả nước miếng, mắt dán vào mâm cơm, ước gì mình có thể biến thành một con quỷ đói mà ăn ngấu nghiến.

Đột nhiên tôi nhớ ra kế hoạch của mẹ kế.

Bà định dùng mồi nhử là đồ ăn ngon để thu phục tôi, còn Từ Thanh Dương thì dùng vẻ ngoài hấp dẫn.

Giờ nghĩ lại, bà ta hoàn toàn có thể nghỉ hưu và để cậu em trai kế gánh vác cả hai nhiệm vụ này rồi!

9

Buổi trưa, sau khi ăn no căng bụng, tôi nằm dài trên sofa, sờ bụng ợ hơi.

Mẹ kế bưng bát súp ra.

Bố tôi nâng mày tự hào: “Thấy chưa, mẹ kế con hiền hậu thế nào!”

Ngụ ý là tôi nên biết ơn bà ấy.

Nói xong, bố tôi đưa tay ra định nhận bát súp.

Nhưng mẹ kế như không thấy ông, đi thẳng qua và đặt bát súp trước mặt tôi.

“Tiếu Tiếu này, đây là súp mà dì nấu đặc biệt cho con đấy.”

Bố tôi: “…”

Vẻ mặt tự hào của ông cứng đờ, biến mất không dấu vết, thay vào đó là sự ngạc nhiên.

Tôi liếc nhìn ông, dưới ánh mắt ghen tị của ông, tôi uống một ngụm súp và khen ngợi: “Bố nói đúng, dì Ninh quả là một người vợ hiền đảm.”

Chỉ có điều, người vợ hiền đảm này lại chỉ dành sự quan tâm cho tôi mà thôi.

Bố tôi nghiến răng ken két.

Đáng tiếc, mẹ kế không hiểu nỗi buồn của ông, bà chỉ vui sướng vì được tôi khen ngợi.

Gương mặt bà nở một nụ cười tươi rói, đôi mắt lấp lánh.

“Nếu con thích thì dì sẽ nấu cho con ăn mỗi ngày, đảm bảo món ăn mỗi ngày sẽ khác nhau.”

Bố tôi tức giận bỏ đi.

Mẹ kế nhìn quanh phòng, thấy chỉ còn lại hai chúng tôi, bà thì thầm hỏi tôi:

“Dì thấy Thanh Dương mắt đỏ hoe, chắc hẳn con đã bắt nạt nó lắm đúng không?”

Mẹ kế tuy đã gần bốn mươi nhưng vẫn còn rất trẻ con. Bà rất thích tám chuyện, dù đối tượng là con trai của mình.

Lúc đó tôi chưa hiểu ý nghĩa của câu nói đó, tôi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Tôi muốn bà khuyên nhủ Từ Thanh Dương để cậu ấy không bị tổn thương.

Nhưng không ngờ, mẹ kế lại tỏ ra vô cùng phấn khích, bà che miệng cười, ánh mắt lóe lên vẻ gian xảo.

Bà lẩm bẩm: “Trời ơi! Tuyệt quá, kế hoạch của chúng ta đã tiến thêm một bước rồi.”

Rồi bà hát hừ một bài rồi đi lên lầu.

Khi đi ngang qua Từ Thanh Dương, bà vỗ vai cậu ấy, nháy mắt nói:

“Con trai à, con giỏi hơn mẹ rồi đấy, nhớ cố gắng hơn nữa nhé!”

Những lời nói này thật khó hiểu.

Từ Thanh Dương không nói gì, cúi đầu, vẻ mặt u ám.

10

Bố tôi sắp đưa mẹ kế đi hưởng tuần trăng mật.

Ngày lên đường, mẹ kế lưu luyến nắm chặt tay tôi ở cửa, ánh mắt tràn đầy tình cảm.

“Con yêu, dù có lúc dì không ở đây, con vẫn phải ăn uống đầy đủ nhé.”

Nói rồi, bà liếc nhìn em trai cùng cha khác mẹ của tôi, Từ Thanh Dương, đang đứng ở giữa phòng khách, và nói:

“Tài nấu nướng của Thanh Dương không ngon bằng mẹ đâu. Muốn thân thiết với nó thì được, chứ đừng có mà đòi ăn đồ nó nấu đấy nhé .”

“Dì mới là người nấu ăn ngon nhất!”

Tất cả những lời dặn dò của mẹ kế đều xoay quanh một ý chính:

Đừng để Từ Thanh Dương quyến rũ tôi, bà muốn giữ vững vị trí số một trong lòng tôi.

Thật không ngờ, để đạt được mục đích, ngay cả con trai riêng cũng trở thành tình địch.

Mẹ kế còn định hôn tạm biệt tôi.

Tôi lúng túng nhìn bố.

Ánh mắt ghen tuông của bố như muốn đốt cháy tôi thành tro.

Gần đây, mẹ kế cứ bận rộn quan tâm tôi mà chẳng để ý đến bố nữa.

Bố tức giận đến mức lẩm bẩm: “Chẳng lẽ lấy vợ về chỉ để chiều chuộng con gái thôi sao?”

Nếu bây giờ tôi để mẹ kế hôn, chắc chắn tình cảm cha con tôi sẽ chấm dứt.

Nghĩ đến đó, tôi vội vàng đưa tay ngăn lại, nói: “Dì Ninh ơi, để sau rồi nói nhé, cẩn thận trễ máy bay.”

Mẹ kế thở dài tiếc nuối, rồi cùng bố tôi ra đi.

11

Trong nhà chỉ còn lại tôi và Từ Thanh Dương.

Vẫn như mọi khi, cậu ấy nấu ăn còn tôi thì chỉ biết đi làm về.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Bếp nhà được thiết kế mở, cửa kính luôn mở toang.

Ngồi trong phòng ăn, tôi có thể nhìn thấy rõ bóng dáng cậu ấy đang bận rộn.

Từ Thanh Dương mặc bộ đồ ngủ màu trắng, chiếc tạp dề buộc sau lưng tạo thành một chiếc nơ xinh xắn, làm nổi bật vòng eo thon gọn của cậu ấy. Đôi chân dài thẳng tắp dưới chiếc quần short khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải ghen tị.

Tôi chợt nhớ lại lần trước khi tôi say rượu, tình cờ bắt gặp cậu ấy đang bê chậu tắm vào phòng.

Tôi cười hề hề, huýt sáo trêu chọc cậu ấy từ xa.

Từ Thanh Dương ngoan ngoãn dừng lại, cúi đầu, mái tóc mái dài che khuất đôi mắt.

Cậu ấy mím chặt đôi môi mỏng, thì thầm hỏi: “Chị có việc gì sao?”

Tôi lảo đảo đi về phía cậu ấy, ợ một hơi rượu nồng nặc vào mặt cậu. “Có việc.”

Mặt cậu ấy đỏ bừng lên như vừa uống rượu mạnh, sắp rớm máu.

Cậu ấy cố ý lùi lại, khiến tôi không vui.

Tôi túm lấy cổ áo cậu ấy, kéo cậu về phía mình, hỏi: “Sao thế? Tôi hôi lắm à mà tránh xa thế?”

Cậu ấy càng thêm lúng túng, sau một lúc mới lắp bắp nói: “Không… không có…”

“Vậy thì đến gần đây.”

Tôi đẩy cậu ấy vào nhà.

“Rầm!”

Chậu tắm trong tay cậu ấy rơi xuống đất.

Ký ức của tôi chỉ dừng lại đến đó.

12.

Đêm đó tôi ngủ không ngon giấc.

Người mẹ ruột tính nóng như kem của tôi lại xuất hiện trong giấc mơ.

Bà xách gậy lao vào phòng, lôi tôi ra khỏi giường, đánh tôi một trận túi bụi.

“Đồ súc sinh! Tao dạy mày thế nào mà mày lại đi ngủ với người ta!”

“Nó còn chưa đầy 20 tuổi, lương tâm mày có còn yên ổn không?”

Trong mơ, mẹ đã lên án đạo đức của tôi một cách gay gắt.

Sau khi tỉnh dậy, tôi không thể ngủ lại được, tôi mặc bộ váy hai dây ngồi bên mép giường,miên man suy nghĩ .

Khi Từ Thanh Dương thức giấc, cậu ôm lấy chiếc chăn điều hòa, ngượng ngùng gọi tôi: “Chị ơi.”

Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, nở một nụ cười nhợt nhạt yếu ớt, trong lòng thầm tính toán xem phải giải thích thế nào về hành vi súc sinh trong lúc say rượu của bản tối qua.

Không ngờ cậu nhóc này cũng rất thấu tình đạt lý, nói: “Chị, em hiểu hết… Em không cần chị phải chịu trách nhiệm đâu.”

Nói xong liền vén chăn xuống giường, tìm quần áo của bản thân trên sàn.

Khi mặc quần áo, cậu nhóc còn bướng bỉnh nở một nụ cười với tôi, giống như muốn nói:

“Em không sao đâu, chị không cần cảm thấy tội lỗi.”

Nhưng điều đó lại khiến tôi càng cảm thấy khó chịu hơn.

13.
Cảm giác tội lỗi trong lòng lên đến đỉnh điểm khi Từ Thanh Dương không một lời oán trách đi nấu canh giải rượu cho tôi.

Tôi ngơ ngác hỏi:

“Cậu không nên ghét tôi à?”

“Báo cảnh sát cũng được mà.”
Từ Thanh Dương gãi đầu, ngượng ngùng nói:
“Em cũng tự nguyện mà.”

“Hơn nữa tối qua em cũng rất hạnh phúc.”

Chắc là là tôi đã lỗi thời rồi.

Không ngờ giới trẻ bây giờ lại cởi mở đến thế.

Kể từ hôm đó, tôi và Từ Thanh Dương vẫn duy trì mối quan hệ mập mờ như vậy.

Cậu ta cũng là người tâm cơ, mỗi ngày đều nhắn tin để trêu chọc tôi.

“Chị, tối nay chị về nhà không? Có cần em mang cơm đến công ty cho chị không?”
“Chị ơi…”

“Chị ơi…”

Ngoài ra, cậu ta còn cố tình tìm mọi cơ hội để lộ body ra trước mặt tôi, chỉ để câu lấy ánh nhìn của tôi.

Giống như bây giờ.
Từ Thanh Dương nhận ra ánh mắt của tôi, quay sang mỉm cười dịu dàng nói: “Chuẩn bị ăn cơm được rồi.”

Tôi lập tức nảy ra ý muốn trêu chọc cậu ta, nghiêng người ghé về phía trước, nâng cằm cậu ta lên, trêu đùa: “Ăn em có được không?”

Từ Thanh Dương sững sờ, sau đó mặt đỏ bừng, không nói nên lời.

Tôi thích nhất là nhìn thấy bộ dạng lúng túng của cậu ta.

Cả hai chúng tôi đều hiểu rõ chúng tôi đang thả thính, tán tỉnh lẫn nhau Từ Thanh Dương đắm chìm trong đó, còn tôi lại đi trên ranh giới đạo đức, tận hưởng niềm vui trái đạo đức.

14.
Ngày sau bố và mẹ kế tôi rời đi là sinh nhật của Từ Thanh Dương.
Tôi mua cho cậu ấy một chiếc bánh sinh nhật.

Từ Thanh Dương dường như cũng biết rằng tôi chưa đầu tư 100% tình cảm vào mối quan hệ này.
Khi tôi hỏi cậu ấy muốn quà sinh nhật gì, cậu ấy nói:
“Em muốn một danh phận chính đáng.”

Từ Thanh Dương nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy hy vọng.

Nhưng cậu ấy đã đợi rất lâu mà vẫn không nhận được câu trả lời từ tôi, liền quay đầu đi.
Cậu ấy cười, tự an ủi bản thân:

“Không sao, em sẽ đợi đến ngày chị thực sự rung động vì em.”

Vô cùng đáng thương.

Vẻ mặt toát lên vẻ cố gắng làm ra vẻ kiên cương.

Vì vậy, tôi vỗ đầu cậu ấy, nói:
“Đợi đến khi cậu tốt nghiệp đại học, vừa tròn 22 tuổi, nếu lúc đó cậu vẫn muốn ở bên tôi, chúng ta sẽ đăng ký kết hôn.”
Từ Thanh Dương ngạc nhiên mở to mắt.
Không ngờ hạnh phúc lại đến bất ngờ như vậy, cậu ấy vội vàng đứng dậy.
Lúc lùi lại, chân lại bị vướng vào ghế, cả người lẫn ghế ngã nhào.

Sậu nhóc sững sờ một giây, sau đó lại ngốc nghếch bật cười.
Tôi cúi đầu thầm nghĩ, đúng là một cậu bé ngốc.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận