“Đổi lại là ta, ta cũng sẽ hận.”
Thái hậu thẳng thắn nói: “Con nghĩ ta lúc trước thuận lợi lắm sao? Tiên đế đối với ta luôn lạnh nhạt, người chỉ yêu thích Thục Phi, Thuận Phi, Khánh Phi… chứ không thèm nhìn ta dù chỉ một lần. Nói cho cùng, ta còn khổ hơn con nhiều — ta sinh ra đích tử, nhưng lại không thể nuôi nó lớn lên.”
Thái hậu dừng lại, giữa hàng lông mày hiện rõ vẻ đau khổ.
“Lập đích lập trưởng, không có đích tử thì cũng thôi; nhưng ngay cả khi ta nhận Hoàng đế làm con, Tiên đế vẫn thà lập con của Thục Phi làm Thái tử còn hơn là lập con của ta. Điều này chẳng phải là tát thẳng vào mặt ta sao?”
“Người không hận sao?” Ta thì thầm hỏi.
“Hận? Ta không có bản lĩnh để hận.” Thái Hậu nhìn vào góc phòng, nơi những con nhạn vàng bay lượn được khắc trên tường.
“Ta còn không bằng con, sau lưng con ít nhất còn có Tiêu gia chống đỡ. Ta có thể hận cái gì đây? Không chỉ không thể hận, không thể oán, ta còn phải dốc hết sức mình để lấy lòng Tiên đế, dạy dỗ Hoàng nhi; ta không được sủng ái, đồng nghĩa với việc chỉ cần một chút sai sót cũng có thể khiến ta muôn kiếp không phục hồi được.”
“Con giỏi hơn ta nhiều. Hoàng thượng, người đối với con vẫn còn chút tình cảm.” Thái hậu vỗ vỗ tay ta.
Tình cảm ư? Ta không kìm được mà khẽ cười lạnh.
Thái hậu đối với ta quả thật có chút tình cảm, nhưng chỉ sợ tình cảm đó không bằng sự toan tính.
Năm xưa, bà ấy sao có thể không nhận ra Trịnh Lý Hành đối với ta là thứ tình cảm gì?
Nhưng bà ấy vẫn hết lòng tác thành cho chúng ta, chỉ để mượn sức lập trữ cho con trai mình.
Những điều này ta đều hiểu được, nhưng đến nước này rồi, cần gì phải nói ra những lời dối trá này?
Chỉ là sợ ta sinh lòng oán giận làm rối loạn hậu cung, mà ta lại có bối cảnh quá lớn, khó lòng động đến, đành diễn vở kịch ân tình này để lôi kéo ta mà thôi.
Nếu ta không phải là Tiêu Mai An, mà là Lý Mai An hay Lưu Mai An, chỉ sợ Hoàng thượng chưa lên ngôi đã ban cho ta một chén rượu đ//ộc rồi.
Ta nhẹ nhàng rút tay lại: “Thái hậu nói đúng, chỉ là thần thiếp thân thể không khỏe, mong người đừng ở lại lâu, tránh làm tổn hại thân thể ngọc ngà.”
“Ngay cả việc xưng nhi thần với ai gia cũng không muốn sao?” Thái hậu không hề tức giận, chỉ lộ vẻ thương xót: “Mai An, ai gia biết con đang nghĩ gì. Chỉ là muốn nói với con một câu chân tình, ai gia thật sự thương yêu con.”
Người lại thở dài: “Ta biết con đang oán ta vì không giữ được ngôi vị Hoàng hậu cho con, nhưng con cũng không phải không biết, Hoàng thượng đối với ta thật là… khiến người ta lạnh lòng. Nếu ta làm căng quá, chỉ sợ bây giờ trong mắt hắn đã không còn có ta, mẫu hậu của hắn nữa rồi. Ngay cả hiện tại, chuyện trong cung ta có thể can thiệp được bao nhiêu? Chỉ là một Ý Ninh cung để biểu hiện hiếu đạo mà thôi.”
Thái hậu đột nhiên nghiêm mặt: “Mai An, con tuyệt đối không được chìm đắm trong hận thù. Hoàng cung này đang loạn lên, ta biết con đang vui mừng mà đứng ngoài nhìn, nhưng đừng quên, con vẫn là một phần của hậu cung này, chưa kể, sau lưng con còn có huynh trưởng. Nếu để hoàng cung này tiếp tục loạn, ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì? Đừng để đến khi mọi thứ không còn cứu vãn được nữa mới hối hận! Mai An, con xưa nay thông minh sắc sảo, con không thể không hiểu.”
Người lại vỗ vỗ ta: “Theo ai gia thấy, chỉ e rằng sắp có biến lớn. Mai An, Hoàng thượng hồ đồ, Hoàng hậu lại như bùn không đắp nổi tường, trong hoàng cung này, cùng với các Hoàng tử, e rằng chỉ còn có thể trông cậy vào con thôi.”
“Con ngoan, hãy suy nghĩ kỹ đi.” Thái hậu nói xong, đứng dậy rời đi, chỉ để lại ta lặng lẽ trầm tư.
Một lát sau, Trừng Ngọc nhẹ nhàng bước vào: “Nương nương?”
Ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy phức tạp: “Trừng Ngọc, lần đầu tiên ta không rõ phải làm thế nào.”
Những ngày sau đó, mọi việc vẫn diễn ra bình thường.
Ta đóng cửa không ra ngoài, chỉ tập trung dưỡng bệnh.
Phía Thái hậu cũng không có thêm tin tức gì.
Hoàng đế và Hoàng hậu vẫn cãi nhau ầm ĩ, Trịnh Lý Hành cũng không hề đến gặp ta.
Ngày đầu tháng ba, trời nắng đẹp. Ta vừa sai người chuyển một chiếc ghế nằm ra ngoài sân để phơi nắng, bỗng thấy Liên Ngọc hớt hải chạy vào cung.
“Nương nương, nương nương! Không… không ổn rồi, Tam Hoàng tử! Tam Hoàng tử gặp chuyện rồi!”
Ta hoảng hốt, vội vàng nắm lấy tay nàng: “Minh Nhi làm sao? Mau nói rõ!”
Liên Ngọc lo lắng đến mức sắp khóc: “Là Hồng Ninh cung… cũng không biết đã đưa vào thứ gì, ba vị Hoàng tử đột nhiên trúng đ//ộc, trong đó Tam hoàng tử bị nặng nhất, đã… đã sắp không qua khỏi rồi!”
Ta lập tức bối rối, nhanh chóng gọi người: “Chuẩn bị kiệu! Chuẩn bị kiệu! Đi đến Hồng Ninh cung, mau lên!”
“Bất kỳ ai cũng không được ra ngoài!” Đột nhiên, từ ngoài cung có một nhóm người đông đảo tiến vào, dẫn đầu là một thái giám bước thẳng đến trước mặt ta: “Nô tài phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, Tiêu Quý phi bị nghi ngờ mưu hại Hoàng tử, đặc lệnh phong tỏa toàn cung, tất cả những người có liên quan, cấm tuyệt đối ra vào cung, kẻ vi phạm sẽ bị đánh chet, khâm thử!”
Ta sững sờ nhìn họ đóng chặt cửa cung của ta, hạ nhân đều bị đuổi vào điện bên cạnh.
Chỉ thấy thái giám đó mặt không cảm xúc, cúi mình thi lễ với ta: “Quý phi nương nương, người hiện nay đang bị nghi ngờ, xin người nhẫn nại chờ ở đây. Còn mọi chuyện ra sao, chỉ có thể đợi Hoàng thượng đến quyết định.”
Hắn cúi đầu: “Nô tài thất lễ rồi.”
7.
“Tiện phụ!” Trịnh Lý Hành giáng một cái tát mạnh khiến ta loạng choạng: “Ngươi ngay cả con của trẫm cũng không tha, thật là đ//ộc á//c!”
Ta hoàn toàn rơi vào trạng thái hoang mang, trong lòng chỉ nghĩ đến Minh Nhi, mọi cơn giận dữ của Hoàng đế hay sự an nguy của bản thân đều không thể quan tâm: “Minh Nhi… Minh Nhi thế nào rồi? Bổn cung muốn đi gặp nó!”
“Ngươi còn mặt mũi để gặp Minh Nhi sao?”
Trịnh Lý Hành lại giáng thêm một cái tát khiến ta ngã quỵ: “Truyền chỉ của trẫm, Tiêu Quý phi tàn đ//ộc, phế truất phân vị, đày vào lãnh cung!”
Hắn giận dữ đến mặt mày đỏ bừng, chỉ tay vào ta: “Nếu Minh Nhi có mệnh hệ gì, ta sẽ x//é ngươi ra thành ngàn mảnh!”
Cái tát này khiến ta tỉnh ngộ.
Những sự bất công của Hoàng đế, những ủy khuất mà ta đã cam chịu bấy lâu…
Tất cả cơn giận dữ bị dồn nén trong lòng ta đột nhiên bùng nổ.
Ta chỉ thẳng vào Hoàng đế lớn tiếng: “Trịnh Lý Hành, ngươi có thể giet ta bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ tùy tiện định tội ta chỉ làm cho kẻ đứng sau hả dạ! Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta mưu hại Hoàng tử?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrịnh Lý Hành vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Kẻ hạ đ//ộc đã thú nhận là do ngươi chỉ đạo, ngươi còn muốn chối cãi gì nữa?”
Hắn ra lệnh cho người bên cạnh: “Còn không mau bắt tiện phụ này ra ngoài!”
“Ta xem ai dám!” Ta quát lớn, khiến tất cả mọi người xung quanh đều sợ hãi.
“Trịnh Lý Hành, ngươi bị mỡ heo làm mờ mắt rồi sao? Ta luôn coi Minh Nhi như con ruột, ngươi mù quáng giet ta chỉ làm cho kẻ thực sự đứng sau vui mừng! Thân là Hoàng đế mà chỉ có tầm nhìn như thế, ta thật xấu hổ thay cho ngươi!”
Nói xong, ta không thèm quan tâm hắn tức giận đến mặt mày tím tái, chỉ thẳng ra lệnh: “Dẫn đường đến Hồng Ninh cung!”
…
“Tiện nhân!” Vừa bước vào nội điện, ta đã thấy Chu Tú Ngân như kẻ đ//iên lao đến cào cấu ta: “Ngươi sao lại đ//ộc hại Minh Nhi của ta, sao lại độc hại Minh Nhi của ta? Ta muốn lấy m//ạng ngươi!”
“Cút đi!” Ta không màng đến lễ nghi, đẩy mạnh nàng ta ra: “Ta hại Minh Nhi? Chu Tú Ngân, ngươi có đầu óc không vậy?”
Ta trực tiếp hỏi thái y: “Tam hoàng tử thế nào rồi?”
Thái y đứng đầu đổ mồ hôi lạnh: “Điện hạ trúng đ//ộc rất nặng, vi thần đã hết sức, nhưng e rằng…”
“Không được ấp úng, nói thẳng ra!” Ta lo lắng tột cùng: “Ngươi nói cho ta biết, Tam hoàng tử còn cầm cự được bao lâu?”
Thái y cúi rạp xuống đất liên tục dập đầu: “Chất đ//ộc này quá mạnh, e rằng không có thuốc giải đặc biệt thì không thể cứu chữa; nhưng vi thần hiện giờ chưa chẩn đoán ra loại đ//ộc gì, cũng không thể pha chế thuốc giải. Hiện tại điện hạ chỉ còn nhờ vào nhân sâm già để giữ m//ạng, nếu không có thuốc giải, e rằng chỉ còn hai ngày nữa là…”
“Trời ơi!” Ở phía bên kia, Chu Tú Ngân nghe vậy thì khóc thảm thiết, lao thẳng đến ta: “Tiện nhân, ngươi mau nói thuốc đ//ộc là gì, nói mau, nhanh lên…”
“Chát!”
Ta tát nàng một cái lật ngược, rồi lớn tiếng ra lệnh: “Hoàng hậu đ//iên rồi, kéo nàng ta xuống canh giữ, trước khi Tam hoàng tử tỉnh lại không được phép tiến gần đến nội điện”
Ta thấy cung nhân của Hoàng hậu muốn bảo vệ chủ nhân, liền nói thêm: “Cả người trong cung của Hoàng hậu cũng phải giám sát chặt chẽ, không được phép gây loạn!”
Tiêu gia vốn là gia tộc võ tướng, ta thuở nhỏ cũng được cha và ca ca rèn luyện đôi chút, một cái tát của ta suýt nữa khiến Chu Tú Ngân ngất xỉu.
Ta nhìn thấy bọn họ bị đưa đi, liền vội vàng đến bên giường Minh Nhi.
Chỉ thấy Minh Nhi ngày thường khỏe mạnh nay mặt mày nhợt nhạt, tứ chi lạnh buốt.
Lòng ta đau như cắt, căm hận hỏi: “Trừng Ngọc, kẻ hạ đ//ộc hiện giờ đang ở đâu?”
“Đã bị áp giải đến cung chính ti, là phó chưởng sự của ngự thiện phòng,” Trừng Ngọc nói, “Nương nương, chúng ta có thể đến thẩm vấn không?”
“Đi! Để xem ta có l//ột da nàng ta ra không.” Ta nghiến răng, rồi chợt nghĩ ra điều gì, liền dặn dò: “Liên Ngọc, đi điều tra xem thân thế của người đó, chỉ sợ không đơn giản là người trong cung.”
Khi ta dẫn người đến cung chính ti, cung nhân kia đã bị trói sẵn, đợi ta thẩm vấn — nói ra thật buồn cười, lúc này hầu hết trong cung đã nhận được chỉ dụ phế truất ta, nhưng không ai dám chống lại lệnh của ta; có lẽ cũng vì họ bị dọa bởi hàng loạt cung nhân cầm gậy đứng trước mặt ta.
Thần cản giet thần, Phật cản giet Phật — đây chính là phong cách hành xử của Tiêu Mai An ta.
“Ta hỏi ngươi, là ai chỉ đạo?” Ta cố kiềm chế cơn giận mà hỏi.
“Không phải chính là nương nương sao?” Cung nhân kia trợn mắt, thậm chí còn mang theo vẻ chế giễu.
Ta bước nhanh lên trước, đá một cú khiến nàng ta lăn ra, xung quanh vang lên một tiếng kêu kinh hãi.
“Ai chỉ đạo?” Ta nắm chặt cằm nàng mà hỏi.
Cung nhân kia rõ ràng bị dọa sợ, nhưng vẫn không chịu mở miệng: “Chính là người, Tiêu Quý phi nương nương chỉ đạo, người…”
Ta tát mạnh vào mặt nàng ta bốn, năm cái nữa, rồi hai cú đ//ấm thẳng vào mắt; không để nàng ta kịp thở, lại liên tục giáng những cú đ//ấm vào mũi, đ//ánh đến mức nàng ta khóc thét.
Ta túm lấy tóc nàng tiếp tục hỏi: “Ai chỉ đạo?”
Nàng ta đã bị dọa sợ đến mức run rẩy, chỉ biết khóc lóc không ngừng.
Thấy ta lại giơ nắm đ//ấm, nàng ta vội vàng hét lớn: “Không phải Tiêu nương nương, không phải Tiêu nương nương… là ý của nô tỳ, không có ai chỉ đạo!”
Ta giận dữ, đang định đ//ánh thêm, thì Liên Ngọc bước tới kéo ta ra: “Nương nương, bớt giận, vì một kẻ như vậy không đáng đâu.”
Nàng ghé vào tai ta nói nhỏ vài câu, ta nghe xong cười lạnh: “Thẩm Nguyệt Nương, đúng không? Người ở Hà Hoa Đài, trong nhà có cha mẹ, ca ca tẩu tẩu và hai muội muội chưa gả, còn có ba đứa cháu.”
Thấy nàng ta mặt mày dần lộ vẻ sợ hãi, ta nói tiếp: “Ngươi thật sự nghĩ rằng kẻ chỉ đạo ngươi sẽ cho ngươi và gia đình ngươi được phú quý sao? Chỉ sợ sẽ giet sạch để tránh bị Hoàng thượng và Hoàng hậu thẩm vấn! Ngay cả ta, ngươi nghĩ muốn bắt cả nhà ngươi vào cung thì mất bao lâu?”
Nàng ta lập tức tái mặt, suy nghĩ một lúc lâu rồi cuối cùng sụp đổ mà khóc lóc: “Là… là Hồ Tiệp dư! Nàng ta hứa sẽ cho nô tỳ ngàn lượng vàng, nô tỳ nhất thời mờ mắt liền đồng ý… Nhưng nàng ta chỉ nói đó là thuốc làm cho các Hoàng tử tiêu chảy, nô tỳ không biết thuốc đó lại đ//ộc đến vậy, nương nương! Nô tỳ tuyệt đối không có ý hại người mà…”
Nàng ta vừa khóc vừa dập đầu, còn ta thì đã giận đến nghiến răng, liền ra lệnh cho cung chính ti: “Nghe rõ rồi chứ? Còn không mau áp giải Hồ Tiệp dư đến đây!”
…….
Khi ta dẫn Hồ tiệp dư trở lại Hồng Ninh cung, Trịnh Lý Hành đã có mặt ở đó. Vừa thấy ta, hắn đã giận dữ nói: “Ai cho phép ngươi giam giữ Hoàng hậu? Ngươi lấy đâu ra dũng khí đó?”
Ta lạnh lùng đáp: “Thần thiếp nhát gan chỉ dám giam một Hoàng hậu, còn ái thiếp của ngài thì dám hạ đ//ộc cả Hoàng tử.”
Ta không chút nể nang, ra hiệu cho trung quan thả người xuống: “Nói đi, vì sao ngươi lại hạ đ//ộc Hoàng tử?”
Hồ tiệp dư khóc lóc, nước mắt như mưa: “Hoàng thượng, xin hãy làm chủ cho thần thiếp, Tiêu Quý phi ép cung, khiến tiện tỳ kia vu oan cho thần thiếp…”
Trịnh Lý Hành quả nhiên nổi giận: “Tiêu Mai An! Ngươi…”
Ta cười lạnh, không để hắn kịp nói thêm lời nào: “Không hổ danh là hôn quân, chỉ cần yêu phi nói vài câu đã tin ngay, chẳng thèm xem xét chứng cứ, chỉ biết làm theo ý mình.”
Ta cúi đầu, nắm lấy cằm của Hồ tiệp dư, lạnh giọng nói: “Ngươi xuất thân từ chi bên của Hồ thị ở Giang Viễn, từ nhỏ đã lớn lên tại đất phong của Trường Sa vương. Nhờ thân phận tiểu thư danh môn, ngươi thường xuyên ra vào vương phủ, sớm đã cùng Trường Sa vương tư định chung thân. Nhưng thật không may, người tình trong mộng của ngươi lại yêu cầu ngươi đến hầu hạ đệ đệ hắn, đương kim Hoàng thượng, đồng thời hại chet toàn bộ hoàng tử trong cung để mở đường cho Trường Sa vương soán vị. Có phải ta nói đúng rồi không?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.