Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

6:51 chiều – 21/11/2024

10.

“Khương Lai, em không sao chứ?” Anh vừa nhìn đã tức giận.

Tôi lắc đầu: “Em không sao, nhưng anh ta…”

Ban nãy tôi thuận tay lấy chai rượu của nhân viên phục vụ đi ngang qua.

Nói thật lúc này tôi vẫn còn sợ.

Dù sao đầu Lý Vũ cũng là do tôi đập, hơn nữa còn đổ máu.

Tạ Tuyên cười lạnh: “Em không cần lo lắng cho anh ta, anh sẽ cho người chăm sóc.”

Tạ Tuyên đỡ tôi về, tôi đột nhiên nổi giận: “Đúng là tên trời đánh, em sẽ không phải ngồi tù chứ?”

“Đừng lo, có anh đây.” Anh thuận thế vỗ lưng tôi.

Tôi càng tức giận hơn: “Vậy có phải em sẽ thất nghiệp không?” Nợ thẻ tín dụng tháng này còn chưa thanh toán đâu.

“Thất nghiệp thì anh nuôi em.”

Tôi còn chưa kịp cảm động bụng đã kêu lên.

Vừa rồi chỉ ngồi để họ ép rượu, ngay cả đồ ăn cũng không cho tôi đụng vào.

Tạ Tuyên nói lái xe dừng lại, sau đó tìm nơi ăn cơm.

Lúc này đã là nửa đêm.

Tôi và anh ngồi ở quán lề đường, đột nhiên thấy hơi buồn cười: “Tổng giám đốc Tạ, anh mặc tây trang nhưng lại không thể không mở chân ra ngồi, buồn cười thật đấy.”

Chiếc bàn này vừa nhỏ vừa thấp, còn chân anh lại dài.

Phản ứng của anh cũng rất thản nhiên: “Lời ban nãy anh nói, em có suy nghĩ gì?”

“Lời gì?”

“Anh nói em không cần đi làm, em có thể làm những điều mình tùy thích, anh nuôi em.”

Tôi lập tức ngăn anh lại: “Ăn không nói, ngủ không nói.”

Anh hơi ngạc nhiên, cực kì nghiêm túc hỏi tôi:

“Cho nên em muốn ngủ với anh sao?”

Thân là thái tử Bắc Kinh mà anh lại căng thẳng đến mức tai đỏ bừng.

11.

Lý Vũ không đi làm.

Xin nghỉ bệnh.

Tối qua tôi đánh Lý Vũ thành dạng kia, mọi người nghe thấy ồn ào nên đã chạy đến nhìn.

Tôi còn tưởng rằng Mạnh Tiểu Vân sẽ bắt tôi nói lại chuyện này, kết quả người như cô ta lại hỏi gì cũng trả lời không biết.

Dự án diễn ra rất thuận lợi, đến thẳng bước ký hợp đồng.

Ngày thứ ba.

Lý Vũ xin nghỉ ốm trực tiếp nộp đơn từ chức.

Nghe nói Lý Vũ vẫn còn ở bệnh viện, mọi người ồn ào muốn chào tạm biệt anh ta, thuận tiện hỏi xem sao anh ta lại đột nhiên từ chức.

Lúc nhìn thấy chúng tôi đến, vẻ mặt Lý Vũ vô cùng xấu hổ.

Khó khăn trả lời vài câu, Lý Vũ chỉ nói nguyên nhân gia đình nên không thể tiếp tục ở lại Bắc Kinh được nữa.

Khi mọi người chuẩn bị rời đi, Lý Vũ đột nhiên nói: “Khương Lai, cô ở lại một lúc, mặc dù tôi từ chức nhưng có một số tài liệu về dự án kia tôi muốn bàn giao cho cô.”

Mọi người nghe thấy vậy thì lần lượt rời đi.

“Anh muốn nói gì?”

“Chuyện đó… Khương Lai, hôm qua do tôi uống nhiều nên làm bậy, cô đại nhân đừng trách tiểu nhân, có thể bỏ qua cho tôi không?”

“Tôi bỏ qua cho anh?”

“Đúng, cô có bạn trai lợi hại như vậy mà sao bình thường lại khiêm tốn thế? Lần này là tôi sai, cô đánh tôi rất đúng, tôi uống nhiều quá, đầu óc không tỉnh táo.” Anh ta lại ngồi dậy: “Không biết cô có thể nói cho tôi vài lời trước mặt tổng giám đốc Tạ không?”

“Anh ấy làm gì anh?”

“Không có không có.” Anh ta lập tức xua tay: “Tổng giám đốc Tạ nói đạo lý cho tôi hiểu, bây giờ tôi đã tỉnh ngộ, cầu xin cô tha thứ. Ngày mai tôi đã về nhà, nhất định không xuất hiện trước mặt cô nữa. Ngay cả chức vụ quản lý tôi cũng đã tiến cử cô.”

Thái độ quay ngoắt 180 độ thế này, chắc chắn liên quan đến Tạ Tuyên.

“Được.” Tôi cũng không hỏi nhiều, nhưng không khỏi tò mò: “Anh nói anh ấy nói đạo lý với anh? Anh ấy đánh anh nữa?”

Anh ta nói Tạ Tuyên đánh mình tôi còn tin.

Vẻ mặt anh ta xấu hổ, chỉ quyển “Quy tắc của người Trung Quốc” bên cạnh giường nói:

“Anh ấy thật sự không ra tay, chỉ cho người đến theo dõi tôi, để tôi đọc hết quyển sách này trong một đêm, đọc không xong không cho phép đi ngủ.”

“Sau này tôi nhất định sẽ tránh xa cô, cầu xin cô nói tổng giám đốc Tạ bỏ qua cho tôi.”

“Đúng rồi, ngày đó tôi động tay động chân là lỗi của tôi, tôi sẽ bồi thường tiền cho cô, xin cô bỏ qua cho tôi.”

Đứa nhỏ này còn vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.

Đôi mắt thâm quầng đỏ ửng của anh ta nhìn tôi vô cùng chân thành.

12.

Tôi thành… hoa bá vương trong công ty.

Ai cũng không dám chọc tôi.

Tiểu Mỹ đắc ý kéo tay tôi, Mạnh Tiểu Vân giận mà không dám nói gì.

Đây đúng là cảnh giới cao nhất của người đi làm công: Có việc thì nói, không có việc thì chim cút.

Nhưng thời gian dần trôi… cuối cùng tôi cũng nhận ra có gì đó sai sai.

“Chúng ta quen nhau một tháng trên WeChat, anh nhận ra em như thế nào?” Tôi đã dần quen với việc Tạ Tuyên xuất hiện trong cuộc sống mình.

“Em từng đăng bóng lưng trong vòng bạn bè, anh nhớ rõ.”

Tôi vô cùng bội phục anh.

Lúc trước tưởng rằng đây là lừa đảo nên tôi bịa đủ thứ chuyện, tôi lại hỏi: “Nhưng lúc đó em nói tên em là Vương Tiểu Quyên.”

Anh càng bình tĩnh hơn: “Ở cục cảnh sát, chú cảnh sát lớn tiếng gọi tên em.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Nói đến đây anh lại không vui: “Em nói anh gửi cơ bụng là anh gửi, còn em thì sao? Ngay cả tên cũng cho tên giả.”

“Nói không chừng cơ bụng anh gửi cũng là lấy từ trên mạng xuống đấy.”

Anh nắm lấy tay tôi: “Bây giờ có cơ hội kiểm tra đấy, em có muốn thử không?”

Đừng có trêu chọc tôi, sao tôi cứ có cảm giác đẳng cấp của anh còn cao hơn cả tôi nhỉ?

Đúng lúc này điện thoại tôi vang lên.

Tôi cười nói: “Bố em gọi điện thoại cho em.”

Kết quả vừa nhận được điện thoại lại là: “Cô có phải con gái ông Khương Quảng Quốc không, bố cô nhập viện.”

Bố tôi vẫn ở quê.

Đi xe hai tiếng mới về đến nơi.

Lúc này cũng đã nửa đêm.

Tạ Tuyên lập tức đứng lên: “Còn ngẩn người ra làm gì, đi thôi.”

Có lái xe đi cùng, Tạ Tuyên thấy tôi lo lắng thì nhanh chóng an ủi: “Đừng lo, anh đã tìm bác sĩ tốt nhất quê em rồi, nhất định sẽ không sao.”

Tôi không để ý chính bản thân mình đang nắm tay anh chặt đến mức đỏ bừng.

Tôi cảm nhận cả người mình run bần bật, anh ôm tôi thật chặt.

“Em chỉ có bố.”

“Em không thể mất đi ai nữa.”

13.

Lúc bố tôi đang bày quầy hàng thì bị một chiếc xe máy đâm trúng.

Người già xương giòn, lập tức bị gãy chân.

Cũng may không có gì nguy hiểm đến tính mạng, tôi cũng yên tâm lại.

“Bố, đã nói bố đừng bày quầy nữa rồi.”

“Không được, mấy đứa nhỏ đều chờ bố cả.”

Từ sau khi mẹ tôi qua đời, bố tôi rất thích bày quầy bán hàng.

Nói là bày quầy bán nhưng bố không kiếm được tiền lãi, thậm chí còn phải tự chi trả phí.

Phí thuê một khu đất trống dạy người ta viết chữ.

Học sinh của ông nhỏ nhất là đang đi học tiểu học, cũng có một số người trưởng thành tham gia. Thậm chí còn có người bằng tuổi bố.

Chữ bố tôi rất đẹp.

Lớn tuổi, trí nhớ ngày càng kém nhưng không quên việc nhà giáo.

Ông luôn cầm một viên phấn đứng trước gian hàng giảng rất lâu.

“Khương Lai, vị bên cạnh con là?”

Tôi đột nhiên căng thẳng, còn chưa kịp thời giới thiệu Hạ Tuyên.

Anh chủ động lên tiếng: “Chào chú, con là bạn trai Khương Lai, con tên Tạ Tuyên.”

Bố tôi lập tức khen ngợi: “Đứa nhỏ lần này không tệ, bố thấy rất đẹp trai.”

“Bố, lần này bố làm con sợ muốn chết, may mà có Tạ Tuyên đưa con về kịp. Bác sĩ cũng là do anh ấy tìm cho bố.”

Bố tôi gật nhẹ đầu: “Con cũng lớn rồi, lúc nào thì kết hôn? Bố phải chuẩn bị tiền hồi môn cho con nữa.”

Tôi lắc đầu: “Bố dưỡng thương xong trước đi đã.”

Tôi chuẩn bị xe lăn cho ông.

Chân ông vừa phẫu thuật được một tuần đã ồn ào muốn ngồi xe lăn đi dạy học.
Tôi không yên tâm nên chỉ có thể đi cùng, Tạ Tuyên cũng dứt khoát đi cùng tôi.

Đến lúc đó, đột nhiên tôi hiểu vì sao bố tôi lại kiên trì nhiều vậy.

Có rất nhiều bạn nhỏ đang ngồi ngay ngắn trên ghế, có một số người quấn lấy hỏi chân ông ấy thế nào, có người còn lớn tiếng nói ông Khương con nhớ ông lắm.

Nhìn dáng vẻ tự hào nhướng mày khoe khoang với tôi của bố, tôi bật cười.

Tôi đã rất nhiều lần nói ông chuyển lên thành phố sống với mình nhưng ông đều từ chối, ông nói ông có chuyện lớn phải làm, nói tôi đừng làm phiền ông, nên cuối cùng vẫn một mình ông ở nhà.

Một giây trước Tạ Tuyên vẫn còn đứng ngoài nhìn ngó, một giây sau đã bị điểm mặt gọi tên.

Bố tôi đập quyển sách bốp một tiếng vào tay Tạ Tuyên: “Đến rồi thì ngồi xuống nghe đi.”

Tạ Tuyên mở vở và bút ra.

“Bố, bố làm gì vậy, người ta…”

Tạ Tuyên ngắt lời tôi: “Con học, con học.”

“Con cũng học.” Tôi cũng bị nhét cho quyển vở: “Con là con gái của bố, nếu con thua những học sinh tiểu học này thì xấu hổ lắm đấy.”

Dưới ánh đèn đường, mọi người tập trung tinh thần nghe bố tôi giảng bài.

Tôi lén nhìn Tạ Tuyên.

Dáng vẻ tập trung của anh rất đẹp trai, nhưng mà đánh muỗi không chuyên nghiệp chút nào.

Bố tôi dọn quán, tôi hỗ trợ ông đẩy xe.

Tạ Tuyên cũng đẩy cùng tôi.

Tôi lập tức ngăn cản: “Tạ Tuyên, anh đừng đụng vào thì hơn.”

Để thái tử Bắc Kinh đẩy xe, tôi luôn cảm thấy cứ sai sai.

Anh lập tức nói: “Cùng nhau đẩy đi, về nhà nhanh hơn. Bố em cũng rất thú vị.”

Bố tôi ở phía trước thao thao kể về học sinh của mình, có người đậu cấp hai, có người đậu đại học, có người tốt nghiệp nhiều năm rồi lao vào cuộc sống bận rộn, có người ngây ngô chỉ biết ngậm ngón tay cười rồi chảy nước miếng.

Thật ra ông cũng có tiếc nuối: “Bây giờ ngày càng ít người đến, chỉ cần có một người thì bố vẫn sẽ kiên trì.

Tạ Tuyên lập tức nói: “Chú, chú đừng buồn, con sắp xếp người cho chú.”

Thế là ngày hôm sau, trước gian hàng của bố tôi.

Có một đám anh trai vạm vỡ.

Người xung quanh bị dọa cho không dám lại gần.

“Anh đã tìm hiểu vì sao bố em bị thương. Có người cố ý.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận