8
Cố Thanh Nhượng sau đó lại nạp thêm hai vị thiếp thất nữa. Nhưng vì có tiền lệ từ trước, cả hai đều ngoan ngoãn, không dám đến gần Thẩm Liên.
Khi Thẩm Liên mang thai được sáu tháng, vị “hoàng tử” lưu lạc dân gian cuối cùng cũng được tìm thấy, nhưng hóa ra không phải con ruột của Hoàng thượng. Nghe nói, lúc tìm thấy người này, không chỉ bản thân hắn ngây người, mà cả cha mẹ hắn cũng đều choáng váng.
Hắn giống cha như đúc không thể nghi ngờ.
Bỏ ra biết bao thời gian, công sức, hy vọng, nhưng kết quả lại như vậy. Hoàng thượng tức giận đến mức thổ huyết, hôn mê suốt một thời gian dài.
Hoàng hậu phong tỏa tin tức, người ngoài không hay biết rằng sức khỏe Hoàng thượng sau khi tỉnh lại đã suy yếu nhiều, chỉ biết rằng ngài đột ngột ra lệnh tuyển thêm hậu cung, bất kể xuất thân, tuổi tác hay diện mạo, chỉ cần dễ sinh nở.
Các đại thần đều ngầm hiểu ý.
Các nơi lần lượt đưa các thiếu nữ vào cung. Hoàng thượng ngày ngày đắm chìm trong hậu cung, không còn lòng dạ nào lo việc triều chính. Để duy trì sinh lực, ngài còn phải dùng đến đan dược.
Hoàng hậu khuyên vài lần, Hoàng thượng chán ghét, liền giao việc triều chính cho nàng thay mặt xử lý, Nhan Tư Lễ giám sát triều đình.
Vài đại thần lên tiếng phản đối, lớn tiếng hô “hậu cung không được can dự triều chính”, thậm chí có người đập đầu vào cột để kháng nghị, nhưng chưa kịp mất mạng thì đích trưởng tôn của ông ta bị phanh phui nhận hối lộ, bị vào ngục một chuyến, mất một chân và nửa cái mạng.
Sau đó, không ai dám phản đối nữa.
Hoàng hậu lúc này đưa Thường Phượng công chúa ra mặt. Trong khi nàng “Buông rèm chấp chính”, đứng phía sau rèm, thì Thường Phượng công chúa lại xuất hiện trước công chúng, giống như thái tử giám quốc trong các triều đại trước đây.
Có hoàng hậu nhiếp chính phía trước, nay công chúa ra mặt lại được coi là hợp lý hơn, ít nhất nàng là huyết mạch của Hoàng thượng. Hơn nữa, từ khi công chúa chính thức xử lý triều chính, Hoàng hậu hoàn toàn lui về hậu cung.
Thường Phượng công chúa tuy danh chính ngôn thuận nhưng vẫn bị một số triều thần khinh thường vì là nữ nhân và còn trẻ tuổi.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, nàng thể hiện tài năng chính trị và sự quyết đoán, khiến mọi người kinh ngạc nhận ra Thường Phượng công chúa đoan trang dịu dàng ngày nào đã trưởng thành thành một người thừa kế xứng đáng.
“Đáng tiếc, nàng vẫn là nữ nhi,” Cố Thanh Nhượng trở về từ triều đình, nhắc đến chuyện triều chính, không khỏi cảm thán. “Nữ nhân dù sao cũng sẽ lập gia đình, lấy chồng rồi thì thành người của nhà khác.
“Ninh Vương không nên mưu phản, Hoàng thượng chỉ có một đệ đệ, đại hoàng tử thì như vậy, sớm muộn gì ngài cũng sẽ nhận con của Ninh Vương làm người kế vị.”
Hắn lải nhải không ngừng, lo lắng cho tương lai của triều đình.
“Hầu gia,” ta nói, “nghe nói ngày mai ngài vào quân doanh, có thể đưa ta theo không?”
Hắn buột miệng: “Nàng là phụ nhân, đến quân doanh làm gì?”
“Hầu gia quên rồi sao, ta từng một chọi bốn.”
“Chỉ là đám vô dụng, làm sao so được với binh sĩ trong quân doanh?”
Ta mỉm cười, ánh mắt long lanh nhìn hắn: “Hầu gia, chúng ta thử đấu một trận nhé. Nếu ta thắng, ngày mai ngài phải đưa ta đi quân doanh.”
Hắn ánh mắt sáng lên, đến gần ta, thấp giọng nói: “Nếu ta thắng, nàng… không được từ chối ta nữa.”
“Được.”
9
Ta thay một bộ trang phục gọn gàng, tóc dài buộc cao bằng dây cột, tay cầm kiếm gỗ, dáng vẻ mạnh mẽ dứt khoát.
Cố Thanh Nhượng, để tỏ vẻ không bắt nạt ta, chỉ dùng một nhánh cây làm vũ khí.
Hắn nghĩ ta chỉ học chút võ mèo cào để tự vệ, nhưng thực ra từ năm ba tuổi, Hoàng hậu đã mời những võ sư giỏi nhất để dạy ta và Thường Phượng. Những người ẩn thế ấy có thể tự do ra vào hoàng cung dưới sự bảo hộ của Hoàng hậu.
Ta chưa từng ra chiến trường, nhưng về đơn đấu, ta chưa chắc đã thua Cố Thanh Nhượng.
Huống chi, hắn lại phạm sai lầm lớn nhất của binh gia: khinh địch.
Quả nhiên, Cố Thanh Nhượng còn có ý muốn trêu chọc ta, cầm nhánh cây múa may hoa lá, tự cho mình là phong lưu phóng khoáng. Khi ta chĩa kiếm gỗ vào cổ họng hắn, hắn vẫn chưa kịp phản ứng.
“Trận này không tính, ta chưa chuẩn bị kỹ!” Hắn đỏ bừng mặt.
Ta chế nhạo: “Sao? Phải chờ Hầu gia thắng mới coi là chuẩn bị xong sao?”
Hắn ngượng đỏ cả tai: “Được, ta đồng ý đưa nàng đi quân doanh. Nhưng chúng ta đấu lại lần nữa!”
Ta vứt kiếm gỗ xuống đất: “Không còn hứng thú.”
Thẩm Liên ôm bụng bầu vui vẻ bước đến, vừa đi vừa vỗ tay: “Phu nhân thật lợi hại, còn giỏi hơn cả Hầu gia!”
Nàng chạy tới bên cạnh, rút khăn tay lau mồ hôi trên trán ta, dịu dàng nói: “Phu nhân, muội đã nấu canh gừng, người đứng ngoài gió lâu như vậy, mau uống một chén kẻo cảm lạnh.”
Ta gật đầu, nắm tay nàng cùng rời đi, Cố Thanh Nhượng lầm lỳ lẽo đẽo theo sau.
Thẩm Liên quay đầu lại hỏi: “Hầu gia, ngài đi theo chúng ta làm gì?”
Cố Thanh Nhượng đáp vẻ đương nhiên: “Uống canh gừng.”
Thẩm Liên ngơ ngác: “Nhưng ta không nấu phần cho Hầu gia.”
Cố Thanh Nhượng: “…”
Ta cảm giác hắn sắp tức chết rồi.
Ngày hôm sau, khi đến quân doanh, mặt hắn vẫn còn đen như than.
Thường Phượng công chúa và Nhan Tư Lễ đã đợi sẵn ở cổng quân doanh. Phía sau Nhan Tư Lễ, thị vệ của hắn ôm một chiếc hộp gỗ sơn đen chạm trổ tinh xảo.
Cố Thanh Nhượng kinh ngạc liếc nhìn ta.
Ta nói: “Là ta gửi thư cho công chúa. Công chúa vất vả nhiều ngày nay, cũng nên ra ngoài thư giãn một chút.”
Cố Thanh Nhượng mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì khó nghe.
Lúc này hắn vẫn nghĩ rằng ta và Thường Phượng chỉ đến đây để giải trí. Binh sĩ trong doanh trại cũng nghĩ vậy, vài người bạo gan còn đùa rằng sẽ biểu diễn cho chúng ta xem. Họ nói họ biết nhào lộn, múa đao, thậm chí còn biểu diễn ngực đập vỡ đá.
Thường Phượng liếc nhìn Nhan Tư Lễ, hắn nâng tay ra hiệu, thị vệ lập tức mang chiếc hộp đen đến trước mặt mọi người.
Chiếc hộp mở ra, bên trong là những hạt châu vàng to bằng quả trứng chim cút, ánh vàng lấp lánh.
“Wow!” Đôi mắt các binh sĩ sáng rực.
Thường Phượng cất giọng trong trẻo: “Hôm nay bản cung đến quân doanh để luận võ. Trong vòng một canh giờ, ai thắng bản cung sẽ được thưởng một hạt châu vàng.”
Cố Thanh Nhượng vội ngăn cản: “Công chúa cao quý, đao kiếm không có mắt…”
Thường Phượng xua tay: “Không sao, bản cung miễn tội cho các ngươi.”
Cố Thanh Nhượng ra hiệu cho ta, muốn ta khuyên công chúa, nhưng ta chỉ mỉm cười nhìn hắn.
10
Sân luyện binh rộn rã tiếng nói cười, ai nấy đều cao hứng bừng bừng.
Có người trong đám binh sĩ thốt lên: “Công chúa thật nhân từ, cố ý dùng cách này để phát thưởng cho chúng ta.”
Thường Phượng không tức giận, chỉ mỉm cười. Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, nàng chọn một thanh đoản kiếm vừa tay.
Người đầu tiên lên sàn là một tiểu tử choai choai. Các lão binh bên dưới dặn dò: “Đừng làm công chúa bị thương, chúng ta còn phải thi đấu sau đó.” Họ sợ hắn không biết giữ chừng mực, lỡ làm công chúa bị thương thì những người sau sẽ không còn cơ hội.
Thiếu niên vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, ta biết chừng mực.”
Kết quả, chỉ sau ba chiêu, Thường Phượng đã đá hắn xuống khỏi võ đài.
Ban đầu, mọi người nghĩ hắn cố ý nhường, vì công chúa không nói rằng mỗi người chỉ được thi đấu một lần. Nhưng khi lần lượt những người kế tiếp bị nàng đánh bại, sắc mặt mọi người dần trở nên nghiêm trọng.
Những người yếu nhất đã lên từ trước, lúc này, một số binh sĩ tự cho mình có bản lĩnh liền bước lên thử sức, nhưng không một ai tránh khỏi thất bại ê chề.
Thường Phượng đứng trên đài, tay cầm đoản kiếm đón gió, đầu ngẩng cao kiêu hãnh: “Còn ai nữa không?!”
Nàng trông giống như một nữ tướng quân, đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống muôn người.
Có người khẽ nói: “Nhìn thế này, Thường Phượng công chúa giống Trấn Quốc trưởng công chúa quá.”
Trấn Quốc trưởng công chúa là cô cô ruột của Thường Phượng. Dung mạo Thường Phượng có vài phần giống bà, nhưng tính cách nàng từ trước đến nay luôn đoan trang dịu dàng, hoàn toàn khác xa trưởng công chúa. Vì vậy, rất ít người liên hệ giữa hai người họ.
Tuy nhiên, dù tính cách khác biệt, vì diện mạo tương đồng, Hoàng thượng vẫn không ưa thích Thường Phượng.
Đúng vậy, Hoàng thượng không thích Thường Phượng, dù nàng là con gái duy nhất của ngài. Ngài ít khi gặp nàng, không biết sở thích của nàng, chỉ nghĩ rằng nàng ngoan ngoãn, giỏi cầm kỳ thư họa, nhưng không gì hơn thế.
Cố Thanh Nhượng siết chặt chuôi kiếm, nhảy lên võ đài: “Công chúa, xin chỉ giáo.”
Ta mỉm cười. Hắn còn không thắng nổi ta, làm sao có thể thắng được Thường Phượng? Thường Phượng là cháu của Trấn Quốc trưởng công chúa, giỏi hơn ta nhiều.
Khi bị đánh bay khỏi võ đài, Cố Thanh Nhượng vẫn không dám tin vào mắt mình. Hắn trụ được lâu hơn các binh sĩ khác, nhưng kết cục không có gì khác biệt.
Tất nhiên, hắn không phải người giỏi võ nhất trong quân doanh. Ta biết hắn có một vị phó tướng rất lợi hại, ngay cả Thường Phượng cũng không phải đối thủ của người đó.
Nhưng, thời gian đã hết.
Thường Phượng khẽ nhếch môi, đóng nắp chiếc hộp “cạch” một tiếng: “Thật đáng tiếc, không tặng được viên nào.”
Trán nàng lấm tấm mồ hôi, hơi thở hơi dồn dập. Nhan Tư Lễ rút một chiếc khăn tay đưa đến. Nàng tự nhiên nhận lấy, lau xong lại tiện tay nhét vào tay áo. Sau đó, hắn lấy bình nước từ tay thị vệ đưa cho nàng.
Nàng uống liền mấy ngụm. Uống xong, Nhan Tư Lễ thu lại chiếc khăn và bình nước, giao cho thị vệ.
Hai người không nói câu nào, nhưng ăn ý vô cùng.
Ánh mắt ta dừng lại giữa hai người họ, vô tình chạm phải ánh nhìn của Thường Phượng. Nàng bối rối, hai tai ửng đỏ.
11
Cố Thanh Nhượng im lặng hồi lâu. Có lẽ hắn đã đoán được ý định của chúng ta.
“Nàng quyết định rồi?” Hắn hỏi ta.
“Phải.”
“Con đường này sẽ rất khó khăn.”
“Ta biết.”
Hắn nhìn ta chăm chú: “Nếu ta không đứng về phía nàng thì sao?”
“Ta sẽ giết ngươi.” Ta mỉm cười, đáp. “Hơn nữa, ngươi còn có lựa chọn nào tốt hơn không?”
Nếu thắng, hắn sẽ cùng ta hưởng vinh hoa. Nếu thua, ta là thê tử của hắn, hắn không thể thoát khỏi liên lụy.
Hắn biết ta không đùa. Nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Phu thê vốn là một thể. Ta tất nhiên ủng hộ nàng.”
“Đa tạ Hầu gia.”
Ta xoay người rời đi. Hắn đột nhiên gọi lại, không cam lòng hỏi: “Nếu… nàng sẽ giết ta bằng cách nào?”
Ta liếc nhìn tách trà trên bàn hắn: “Hầu gia, mọi ăn ở của ngài đều do ta một tay lo liệu.”
Hắn khẽ loạng choạng, tách trà đổ, nước tràn khắp mặt bàn.
Không lâu sau, trong dân gian xảy ra nhiều dị tượng. Ban ngày, trời đột nhiên xuất hiện sao tử vi. Ở ngoại ô kinh thành, một cây cổ thụ trăm năm bị sét đánh trúng, bên trong lộ ra một tấm bia khắc chữ: “Thiên hạ quy phụng”. Sau đó, hoa mẫu đơn nở trái mùa vào mùa đông, trăm loài chim hót vang…
Ý nghĩa rất rõ ràng.
Danh vọng của Thường Phượng công chúa ngày một cao.
Các văn nhân, học sĩ viết văn ca ngợi nàng, cũng có người chửi bới nàng là ” tẫn kê ti thần *”. Hai bên đều có người của chúng ta, tranh cãi không ngừng.
* Mang ý bóng gió hoặc châm biếm về những người sống thiếu trách nhiệm, chỉ biết thỏa mãn những thú vui cá nhân mà không quan tâm đến hậu quả.
“Công chúa tuy chăm lo chính sự, yêu thương dân chúng, mưu lược giỏi, có phong thái của Trấn Quốc trưởng công chúa năm xưa. Nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhân.”
“Nữ nhân thì sao? Chỉ cần khiến dân no đủ, nam hay nữ đều có thể làm vua!”
“Đại Chu chưa từng có nữ đế!”
“Trước Nữ Oa, thế gian còn chưa có ai cơ mà!”
…
Hoàng thượng hoàn toàn không hay biết những chuyện này. Ông ta đắm chìm trong sự ôn nhu của hậu cung và đan dược, chỉ một lòng mong muốn có một hoàng tử. Các tấu chương từ triều thần dâng lên đều không đến tay ông ta, ông ta vẫn nghĩ rằng Hoàng hậu đang thay mặt xử lý triều chính, và Thường Phượng đang chuẩn bị cho việc xuất giá.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
8
Cố Thanh Nhượng sau đó lại nạp thêm hai vị thiếp thất nữa. Nhưng vì có tiền lệ từ trước, cả hai đều ngoan ngoãn, không dám đến gần Thẩm Liên.
Khi Thẩm Liên mang thai được sáu tháng, vị “hoàng tử” lưu lạc dân gian cuối cùng cũng được tìm thấy, nhưng hóa ra không phải con ruột của Hoàng thượng. Nghe nói, lúc tìm thấy người này, không chỉ bản thân hắn ngây người, mà cả cha mẹ hắn cũng đều choáng váng.
Hắn giống cha như đúc không thể nghi ngờ.
Bỏ ra biết bao thời gian, công sức, hy vọng, nhưng kết quả lại như vậy. Hoàng thượng tức giận đến mức thổ huyết, hôn mê suốt một thời gian dài.
Hoàng hậu phong tỏa tin tức, người ngoài không hay biết rằng sức khỏe Hoàng thượng sau khi tỉnh lại đã suy yếu nhiều, chỉ biết rằng ngài đột ngột ra lệnh tuyển thêm hậu cung, bất kể xuất thân, tuổi tác hay diện mạo, chỉ cần dễ sinh nở.
Các đại thần đều ngầm hiểu ý.
Các nơi lần lượt đưa các thiếu nữ vào cung. Hoàng thượng ngày ngày đắm chìm trong hậu cung, không còn lòng dạ nào lo việc triều chính. Để duy trì sinh lực, ngài còn phải dùng đến đan dược.
Hoàng hậu khuyên vài lần, Hoàng thượng chán ghét, liền giao việc triều chính cho nàng thay mặt xử lý, Nhan Tư Lễ giám sát triều đình.
Vài đại thần lên tiếng phản đối, lớn tiếng hô “hậu cung không được can dự triều chính”, thậm chí có người đập đầu vào cột để kháng nghị, nhưng chưa kịp mất mạng thì đích trưởng tôn của ông ta bị phanh phui nhận hối lộ, bị vào ngục một chuyến, mất một chân và nửa cái mạng.
Sau đó, không ai dám phản đối nữa.
Hoàng hậu lúc này đưa Thường Phượng công chúa ra mặt. Trong khi nàng “Buông rèm chấp chính”, đứng phía sau rèm, thì Thường Phượng công chúa lại xuất hiện trước công chúng, giống như thái tử giám quốc trong các triều đại trước đây.
Có hoàng hậu nhiếp chính phía trước, nay công chúa ra mặt lại được coi là hợp lý hơn, ít nhất nàng là huyết mạch của Hoàng thượng. Hơn nữa, từ khi công chúa chính thức xử lý triều chính, Hoàng hậu hoàn toàn lui về hậu cung.
Thường Phượng công chúa tuy danh chính ngôn thuận nhưng vẫn bị một số triều thần khinh thường vì là nữ nhân và còn trẻ tuổi.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, nàng thể hiện tài năng chính trị và sự quyết đoán, khiến mọi người kinh ngạc nhận ra Thường Phượng công chúa đoan trang dịu dàng ngày nào đã trưởng thành thành một người thừa kế xứng đáng.
“Đáng tiếc, nàng vẫn là nữ nhi,” Cố Thanh Nhượng trở về từ triều đình, nhắc đến chuyện triều chính, không khỏi cảm thán. “Nữ nhân dù sao cũng sẽ lập gia đình, lấy chồng rồi thì thành người của nhà khác.
“Ninh Vương không nên mưu phản, Hoàng thượng chỉ có một đệ đệ, đại hoàng tử thì như vậy, sớm muộn gì ngài cũng sẽ nhận con của Ninh Vương làm người kế vị.”
Hắn lải nhải không ngừng, lo lắng cho tương lai của triều đình.
“Hầu gia,” ta nói, “nghe nói ngày mai ngài vào quân doanh, có thể đưa ta theo không?”
Hắn buột miệng: “Nàng là phụ nhân, đến quân doanh làm gì?”
“Hầu gia quên rồi sao, ta từng một chọi bốn.”
“Chỉ là đám vô dụng, làm sao so được với binh sĩ trong quân doanh?”
Ta mỉm cười, ánh mắt long lanh nhìn hắn: “Hầu gia, chúng ta thử đấu một trận nhé. Nếu ta thắng, ngày mai ngài phải đưa ta đi quân doanh.”
Hắn ánh mắt sáng lên, đến gần ta, thấp giọng nói: “Nếu ta thắng, nàng… không được từ chối ta nữa.”
“Được.”
9
Ta thay một bộ trang phục gọn gàng, tóc dài buộc cao bằng dây cột, tay cầm kiếm gỗ, dáng vẻ mạnh mẽ dứt khoát.
Cố Thanh Nhượng, để tỏ vẻ không bắt nạt ta, chỉ dùng một nhánh cây làm vũ khí.
Hắn nghĩ ta chỉ học chút võ mèo cào để tự vệ, nhưng thực ra từ năm ba tuổi, Hoàng hậu đã mời những võ sư giỏi nhất để dạy ta và Thường Phượng. Những người ẩn thế ấy có thể tự do ra vào hoàng cung dưới sự bảo hộ của Hoàng hậu.
Ta chưa từng ra chiến trường, nhưng về đơn đấu, ta chưa chắc đã thua Cố Thanh Nhượng.
Huống chi, hắn lại phạm sai lầm lớn nhất của binh gia: khinh địch.
Quả nhiên, Cố Thanh Nhượng còn có ý muốn trêu chọc ta, cầm nhánh cây múa may hoa lá, tự cho mình là phong lưu phóng khoáng. Khi ta chĩa kiếm gỗ vào cổ họng hắn, hắn vẫn chưa kịp phản ứng.
“Trận này không tính, ta chưa chuẩn bị kỹ!” Hắn đỏ bừng mặt.
Ta chế nhạo: “Sao? Phải chờ Hầu gia thắng mới coi là chuẩn bị xong sao?”
Hắn ngượng đỏ cả tai: “Được, ta đồng ý đưa nàng đi quân doanh. Nhưng chúng ta đấu lại lần nữa!”
Ta vứt kiếm gỗ xuống đất: “Không còn hứng thú.”
Thẩm Liên ôm bụng bầu vui vẻ bước đến, vừa đi vừa vỗ tay: “Phu nhân thật lợi hại, còn giỏi hơn cả Hầu gia!”
Nàng chạy tới bên cạnh, rút khăn tay lau mồ hôi trên trán ta, dịu dàng nói: “Phu nhân, muội đã nấu canh gừng, người đứng ngoài gió lâu như vậy, mau uống một chén kẻo cảm lạnh.”
Ta gật đầu, nắm tay nàng cùng rời đi, Cố Thanh Nhượng lầm lỳ lẽo đẽo theo sau.
Thẩm Liên quay đầu lại hỏi: “Hầu gia, ngài đi theo chúng ta làm gì?”
Cố Thanh Nhượng đáp vẻ đương nhiên: “Uống canh gừng.”
Thẩm Liên ngơ ngác: “Nhưng ta không nấu phần cho Hầu gia.”
Cố Thanh Nhượng: “…”
Ta cảm giác hắn sắp tức chết rồi.
Ngày hôm sau, khi đến quân doanh, mặt hắn vẫn còn đen như than.
Thường Phượng công chúa và Nhan Tư Lễ đã đợi sẵn ở cổng quân doanh. Phía sau Nhan Tư Lễ, thị vệ của hắn ôm một chiếc hộp gỗ sơn đen chạm trổ tinh xảo.
Cố Thanh Nhượng kinh ngạc liếc nhìn ta.
Ta nói: “Là ta gửi thư cho công chúa. Công chúa vất vả nhiều ngày nay, cũng nên ra ngoài thư giãn một chút.”
Cố Thanh Nhượng mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì khó nghe.
Lúc này hắn vẫn nghĩ rằng ta và Thường Phượng chỉ đến đây để giải trí. Binh sĩ trong doanh trại cũng nghĩ vậy, vài người bạo gan còn đùa rằng sẽ biểu diễn cho chúng ta xem. Họ nói họ biết nhào lộn, múa đao, thậm chí còn biểu diễn ngực đập vỡ đá.
Thường Phượng liếc nhìn Nhan Tư Lễ, hắn nâng tay ra hiệu, thị vệ lập tức mang chiếc hộp đen đến trước mặt mọi người.
Chiếc hộp mở ra, bên trong là những hạt châu vàng to bằng quả trứng chim cút, ánh vàng lấp lánh.
“Wow!” Đôi mắt các binh sĩ sáng rực.
Thường Phượng cất giọng trong trẻo: “Hôm nay bản cung đến quân doanh để luận võ. Trong vòng một canh giờ, ai thắng bản cung sẽ được thưởng một hạt châu vàng.”
Cố Thanh Nhượng vội ngăn cản: “Công chúa cao quý, đao kiếm không có mắt…”
Thường Phượng xua tay: “Không sao, bản cung miễn tội cho các ngươi.”
Cố Thanh Nhượng ra hiệu cho ta, muốn ta khuyên công chúa, nhưng ta chỉ mỉm cười nhìn hắn.
10
Sân luyện binh rộn rã tiếng nói cười, ai nấy đều cao hứng bừng bừng.
Có người trong đám binh sĩ thốt lên: “Công chúa thật nhân từ, cố ý dùng cách này để phát thưởng cho chúng ta.”
Thường Phượng không tức giận, chỉ mỉm cười. Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, nàng chọn một thanh đoản kiếm vừa tay.
Người đầu tiên lên sàn là một tiểu tử choai choai. Các lão binh bên dưới dặn dò: “Đừng làm công chúa bị thương, chúng ta còn phải thi đấu sau đó.” Họ sợ hắn không biết giữ chừng mực, lỡ làm công chúa bị thương thì những người sau sẽ không còn cơ hội.
Thiếu niên vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, ta biết chừng mực.”
Kết quả, chỉ sau ba chiêu, Thường Phượng đã đá hắn xuống khỏi võ đài.
Ban đầu, mọi người nghĩ hắn cố ý nhường, vì công chúa không nói rằng mỗi người chỉ được thi đấu một lần. Nhưng khi lần lượt những người kế tiếp bị nàng đánh bại, sắc mặt mọi người dần trở nên nghiêm trọng.
Những người yếu nhất đã lên từ trước, lúc này, một số binh sĩ tự cho mình có bản lĩnh liền bước lên thử sức, nhưng không một ai tránh khỏi thất bại ê chề.
Thường Phượng đứng trên đài, tay cầm đoản kiếm đón gió, đầu ngẩng cao kiêu hãnh: “Còn ai nữa không?!”
Nàng trông giống như một nữ tướng quân, đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống muôn người.
Có người khẽ nói: “Nhìn thế này, Thường Phượng công chúa giống Trấn Quốc trưởng công chúa quá.”
Trấn Quốc trưởng công chúa là cô cô ruột của Thường Phượng. Dung mạo Thường Phượng có vài phần giống bà, nhưng tính cách nàng từ trước đến nay luôn đoan trang dịu dàng, hoàn toàn khác xa trưởng công chúa. Vì vậy, rất ít người liên hệ giữa hai người họ.
Tuy nhiên, dù tính cách khác biệt, vì diện mạo tương đồng, Hoàng thượng vẫn không ưa thích Thường Phượng.
Đúng vậy, Hoàng thượng không thích Thường Phượng, dù nàng là con gái duy nhất của ngài. Ngài ít khi gặp nàng, không biết sở thích của nàng, chỉ nghĩ rằng nàng ngoan ngoãn, giỏi cầm kỳ thư họa, nhưng không gì hơn thế.
Cố Thanh Nhượng siết chặt chuôi kiếm, nhảy lên võ đài: “Công chúa, xin chỉ giáo.”
Ta mỉm cười. Hắn còn không thắng nổi ta, làm sao có thể thắng được Thường Phượng? Thường Phượng là cháu của Trấn Quốc trưởng công chúa, giỏi hơn ta nhiều.
Khi bị đánh bay khỏi võ đài, Cố Thanh Nhượng vẫn không dám tin vào mắt mình. Hắn trụ được lâu hơn các binh sĩ khác, nhưng kết cục không có gì khác biệt.
Tất nhiên, hắn không phải người giỏi võ nhất trong quân doanh. Ta biết hắn có một vị phó tướng rất lợi hại, ngay cả Thường Phượng cũng không phải đối thủ của người đó.
Nhưng, thời gian đã hết.
Thường Phượng khẽ nhếch môi, đóng nắp chiếc hộp “cạch” một tiếng: “Thật đáng tiếc, không tặng được viên nào.”
Trán nàng lấm tấm mồ hôi, hơi thở hơi dồn dập. Nhan Tư Lễ rút một chiếc khăn tay đưa đến. Nàng tự nhiên nhận lấy, lau xong lại tiện tay nhét vào tay áo. Sau đó, hắn lấy bình nước từ tay thị vệ đưa cho nàng.
Nàng uống liền mấy ngụm. Uống xong, Nhan Tư Lễ thu lại chiếc khăn và bình nước, giao cho thị vệ.
Hai người không nói câu nào, nhưng ăn ý vô cùng.
Ánh mắt ta dừng lại giữa hai người họ, vô tình chạm phải ánh nhìn của Thường Phượng. Nàng bối rối, hai tai ửng đỏ.
11
Cố Thanh Nhượng im lặng hồi lâu. Có lẽ hắn đã đoán được ý định của chúng ta.
“Nàng quyết định rồi?” Hắn hỏi ta.
“Phải.”
“Con đường này sẽ rất khó khăn.”
“Ta biết.”
Hắn nhìn ta chăm chú: “Nếu ta không đứng về phía nàng thì sao?”
“Ta sẽ giết ngươi.” Ta mỉm cười, đáp. “Hơn nữa, ngươi còn có lựa chọn nào tốt hơn không?”
Nếu thắng, hắn sẽ cùng ta hưởng vinh hoa. Nếu thua, ta là thê tử của hắn, hắn không thể thoát khỏi liên lụy.
Hắn biết ta không đùa. Nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Phu thê vốn là một thể. Ta tất nhiên ủng hộ nàng.”
“Đa tạ Hầu gia.”
Ta xoay người rời đi. Hắn đột nhiên gọi lại, không cam lòng hỏi: “Nếu… nàng sẽ giết ta bằng cách nào?”
Ta liếc nhìn tách trà trên bàn hắn: “Hầu gia, mọi ăn ở của ngài đều do ta một tay lo liệu.”
Hắn khẽ loạng choạng, tách trà đổ, nước tràn khắp mặt bàn.
Không lâu sau, trong dân gian xảy ra nhiều dị tượng. Ban ngày, trời đột nhiên xuất hiện sao tử vi. Ở ngoại ô kinh thành, một cây cổ thụ trăm năm bị sét đánh trúng, bên trong lộ ra một tấm bia khắc chữ: “Thiên hạ quy phụng”. Sau đó, hoa mẫu đơn nở trái mùa vào mùa đông, trăm loài chim hót vang…
Ý nghĩa rất rõ ràng.
Danh vọng của Thường Phượng công chúa ngày một cao.
Các văn nhân, học sĩ viết văn ca ngợi nàng, cũng có người chửi bới nàng là ” tẫn kê ti thần *”. Hai bên đều có người của chúng ta, tranh cãi không ngừng.
* Mang ý bóng gió hoặc châm biếm về những người sống thiếu trách nhiệm, chỉ biết thỏa mãn những thú vui cá nhân mà không quan tâm đến hậu quả.
“Công chúa tuy chăm lo chính sự, yêu thương dân chúng, mưu lược giỏi, có phong thái của Trấn Quốc trưởng công chúa năm xưa. Nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhân.”
“Nữ nhân thì sao? Chỉ cần khiến dân no đủ, nam hay nữ đều có thể làm vua!”
“Đại Chu chưa từng có nữ đế!”
“Trước Nữ Oa, thế gian còn chưa có ai cơ mà!”
…
Hoàng thượng hoàn toàn không hay biết những chuyện này. Ông ta đắm chìm trong sự ôn nhu của hậu cung và đan dược, chỉ một lòng mong muốn có một hoàng tử. Các tấu chương từ triều thần dâng lên đều không đến tay ông ta, ông ta vẫn nghĩ rằng Hoàng hậu đang thay mặt xử lý triều chính, và Thường Phượng đang chuẩn bị cho việc xuất giá.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.