Cùng ta về Cố phủ còn có cả vạn quán gia tài mẹ ta để lại, cùng với phụ tá phủ binh mà cha ta để lại.
Đêm tân hôn, hắn chỉ lên trời xanh rồi nói với ta một tràng tâm sự, sau đó nói:
“Nàng yên tâm, nếu nàng không muốn, ta tuyệt đối không ép buộc.”
“Cố phủ sau này chính là nhà của nàng, ở nhà nàng sẽ được tự do.”
Hắn đối xử với ta rất dịu dàng, chu đáo, cũng rất giữ lễ nghĩa.
Mọi người đều nói, Cố tướng quân cưới ta, tương đương với việc cưới một tòa núi vàng, không thể không cung phụng thật tốt.
Nhưng nào chỉ đơn giản là núi vàng như vậy?
Mùa thu năm ngoái, Cố Niên Vũ dẫn bốn vạn đại quân thẳng tiến tiền tuyến, lấy ít thắng nhiều đánh hạ được ải Bằng Cốc, trong sử sách gọi là “Trận đại thắng ải Bằng Cốc.”
Hắn mới hai mươi tư tuổi đã được phong làm “Binh kỵ đại tướng quân”, đứng hàng Tam công, chức quan được truyền đời.
Mọi người đều khen hắn là thiếu niên anh tài nhưng lại không biết rằng chính là ta ở cách xa ngàn dặm, triệu hồi vạn quỷ, âm thầm giúp hắn thắng trận chiến đó.
Cố Niên Vũ bây giờ nắm giữ đại quân, lên triều đứng ở hàng đầu các võ tướng, lời nói có trọng lượng, trên có quân vương coi trọng, dưới có bách tính yêu mến.
Hắn cái gì cũng đều có.
Lại tìm được người mình yêu cả đời, chỉ cần đuổi ta đi, sau này có kiều thê ở bên cạnh, thật là sung sướng.
Nếu Đỗ Y Y sinh con trai, còn có thể kế thừa tước vị của hắn.
Đến cuối cùng, ta lại thành người làm áo cưới cho người khác.
Cố Niên Vũ trước mắt hung dữ trừng mắt nhìn ta, uy hiếp:
“Hiên Viên Tương, ta ngày thường đối xử với nàng không tệ, nàng đừng quá đáng!”
5.
Ta vung tay đánh xuống: “Lấy cái móng vuốt bẩn thỉu của ngươi ra!”
Cố Niên Vũ nhịn cơn giận, từng chữ từng chữ nói: “Đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta, mau cầm thư bỏ vợ, cút đi.”
Đỗ Y Y che miệng cười khẽ: “Chẳng có chút dáng vẻ nữ nhân nào, chẳng trách Cố lang không muốn đụng vào ngươi.”
“Cố lang đã không cần ngươi nữa rồi, ngươi cố chấp ở lại có ích gì!”
“Ta không cần Cố lang của ngươi!” Ta học theo giọng điệu của nàng ta, cũng nói giọng âm dương quái khí: “Ta chỉ muốn tiền, của hồi môn ta mang về, gia sản ta lấy một nửa, thư bỏ vợ đổi thành thư hòa ly, ta lập tức rời đi.”
Đỗ Y Y tức giận đứng bật dậy khỏi ghế, mặt đỏ bừng.
“Mang của hồi môn đi cũng được, nhưng gia sản của Cố phủ dựa vào đâu mà cho ngươi một nửa!”
Cố Niên Vũ vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng ta, nhẹ giọng an ủi: “Ngồi xuống trước, đừng tức giận hỏng thân thể.”
Ta bắt đầu kiên nhẫn giảng đạo lý cho họ.
“Các ngươi xem, ngay cả chút của cải này cũng không nỡ, còn nói các ngươi là chân ái.”
“Cố Niên Vũ, rốt cuộc là tiền tài quan trọng, hay là danh phận của nàng ta quan trọng?”
“Tình yêu cảm động trời đất của các ngươi, chẳng lẽ không chịu nổi thử thách của tiền bạc sao?”
Giảng đạo lý xong, còn phải dùng thêm chút biện pháp mạnh.
“Cha ta là Dương Chiêu, trấn nam đại tướng quân được tiên hoàng sắc phong, mẫu thân ta xuất thân từ thế gia đại tộc Hiên Viên thị, tuy cha mẹ đã mất nhưng các phụ tá của phụ thân vẫn nể mặt ta đôi phần, ta cũng thừa kế vị trí gia chủ Hiên Viên.”
“Nếu ta cứ xám xịt trở về như vậy, đi cáo trạng với họ về hành vi của ngươi, chỉ sợ họ chỉ cần mỗi người một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết ngươi.”
Cố Niên Vũ bắt đầu do dự.
Ta vểnh lên chân bắt chéo, gõ gõ lên bàn:
“Một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, vậy thì thế này, ngươi để ta làm Cố phu nhân thêm một ngày, ta sẽ giao hết sổ sách tiền bạc trong tay cho Đỗ Y Y, chúng ta tính toán sổ sách cho rõ ràng, ta chỉ lấy một phần tư gia sản trong phủ, chúng ta ký giấy hòa ly, chia tay trong hòa bình.”
Cố Niên Vũ do dự một lúc, nói: “Một lời đã định.”
“Thống khoái!”
Đỗ Y Y kích động vỗ bàn đứng dậy, đau đến mức phải vung tay mấy cái, khen: “Ta thích nhất những nữ nhân dứt khoát.”
Ta nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Đứng dậy, không ngoảnh lại mà quay về viện của mình.
Có ma mới thèm làm Cố phu nhân thêm một ngày.
Ta chỉ muốn giữ con dấu tượng trưng cho quyền quản gia thêm một ngày mà thôi.
Tiểu Thúy mài mực, ta xắn tay áo cầm bút, viết vài chữ.
Đêm đó, trăng sáng như nước.
Tiểu Thúy canh giữ ở ngoài cửa viện.
Ta dập tắt nến trong phòng, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
Ngón tay bấm thành hình hoa lan, miệng lẩm nhẩm niệm chú.
Không lâu sau, từng đám sương mù trắng bốc lên từ xung quanh, nhanh chóng lan ra khắp căn phòng, sương mù bốc hơi, như lạc vào chốn khác.
Trong sương mù tụ lại một bóng đen, dần dần ngưng tụ thành hình người.
Hắn quỳ một gối: “Xin chủ tử phân phó.”
Ta chỉ vào một xấp giấy trên bàn: “Đi, dán khắp kinh thành.”
“Tuân lệnh.”
Sau khi hắn biến mất, sương mù xung quanh cũng theo hắn mà tan biến.
Mọi thứ như cũ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
6.
“Ta chinh chiến nhiều năm, thấy cảnh lầm than khắp nơi, dân chúng cơ cực, nhiều lần nghĩ đến, đêm không thể ngủ. Ta nguyện dốc hết gia tài, một nửa dùng để khao quân, một nửa dùng để xây dựng thiện đường, vì bách tính mà tận chút sức mọn.”
Ký tên: Cố Niên Vũ.
Chỉ trong một đêm, bản thảo tài hoa của ta đã được dán khắp các ngõ ngách.
Bách tính tụ tập lại xem, có mấy cụ già tóc bạc trắng cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng: “Cố tướng quân đúng là người tốt, người tốt!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Cố Niên Vũ quả thực là một vị tướng trong sạch, bạc trong kho đều là tiền thưởng và bổng lộc, không có chút dầu mỡ nào.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhố phòng rất nhanh đã bị dọn sạch, ta thấy chưa đủ, lại dẫn người đến chính sảnh dọn sạch đồ đạc của hắn.
Dù sao ta vẫn là Cố phu nhân danh chính ngôn thuận, người trong phủ không dám trái lời ta.
Khi Cố Niên Vũ tan triều về thì vừa lúc thấy ta đang giật hộp trang sức của Đỗ Y Y.
“Đây là đồ của ta, trả lại cho ta!”
“Ngươi là người của Cố Niên Vũ, đồ của ngươi chính là đồ của Cố phủ, quyền quản gia Cố phủ nằm trong tay ta nên ta muốn xử lý đồ của ngươi thế nào thì xử lý. Người đâu, mang đi bán, quyên góp!”
Nàng ta nắm chặt hộp trang sức tranh chấp với ta, khóc đến khản cả giọng.
“Cố lang, cứu mạng, nữ nhân này điên rồi!”
Nàng ta mắng ta, ta giơ tay tát một cái.
Trên khuôn mặt nõn nà xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ ửng.
“Không biết lớn nhỏ, đây là thái độ ngươi nói chuyện với ta sao?” Ta quát lớn.
Trong lúc nói chuyện, mặt ta cũng bị tát một cái thật mạnh.
Sức nam nhân bao giờ cũng lớn hơn nữ nhân.
Cố Niên Vũ thở hổn hển, trong mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ.
“Ngươi phản rồi!” Tay hắn run rẩy: “Chuyện khố phòng là thế nào? Những thứ dán bên ngoài kia đều là do ngươi viết?”
“Biết rõ còn cố hỏi!”
Ta bay lên một cước đá vào trên đùi của hắn, dùng hết sức.
Hắn không đỡ được, lùi lại hai bước.
Ta ôm mặt đau điếng, cười sảng khoái.
“Cố Niên Vũ, ta đang giúp ngươi kiếm danh tiếng đấy, ngươi có vui không?”
“Thông báo đã dán ra ngoài rồi, trên đó đóng dấu lớn của Cố phủ, nếu không thì ngươi ra ngoài giải thích với mọi người, nói rằng ngươi hối hận rồi, không muốn quyên góp nữa?”
Đỗ Y Y nhào vào người Cố Niên Vũ, tức đến nỗi hai mắt đỏ ngầu: “Cố lang, nàng ta cố ý, nàng ta đang trả thù chúng ta!”
Cố Niên Vũ vẫn không thể tin được, nghiến răng nói: “Ngươi không phải muốn một phần tư sao, giờ quyên góp hết rồi, ngươi chẳng được xu nào.”
Ta dang rộng hai tay, tư thế càng thêm ngạo mạn.
“Hiên Viên gia chúng ta giàu có vô cùng, ai thèm mấy đồng bạc lẻ của ngươi?”
“Đồ hồi môn của ta đã được chuyển đi từ đêm qua rồi, hôm nay quyên góp đều là đồ của Cố phủ, lấy danh nghĩa Cố phu nhân mà quyên góp, ha ha ha!”
“Hai kẻ gian phu dâm phụ các ngươi, sau này cứ dựa vào tình yêu mà uống gió Tây Bắc đi!”
“…… ”
Cố Niên Vũ tức đến nỗi cổ đỏ bừng, nhịn không được nữa, rút kiếm bên mình, chĩa thẳng vào mặt ta.
Ta nghiêng người tránh mũi kiếm, tiện tay bẻ một cành liễu, đối đầu trực diện với hắn.
Cố Niên Vũ kích động, chiêu thức võ công có nhiều sơ hở, bị ta dễ dàng hóa giải.
Lá cây bay đầy trời, làm xáo trộn một hồ nước xanh biếc.
Những chú chim sẻ vốn đậu trên cây xem kịch cũng hoảng hốt bay đi.
Những người hầu đứng giữa khó xử, quản gia dậm chân cầu xin: “Tướng quân, phu nhân, đừng đánh nữa, đánh nữa thì nhà sập mất!”
Cành liễu rốt cuộc cũng khó có thể chống lại vũ khí bằng sắt, chỉ sau hơn trăm chiêu, ta đã dần rơi vào thế yếu.
Ta lùi đến mép mái nhà, ngói dưới chân đã có dấu hiệu nứt.
Ta ném cành liễu về phía Cố Niên Vũ, nhân lúc hắn đỡ đòn, ta nhảy từ trên mái nhà xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Cố Niên Vũ cũng nhảy xuống từ mái nhà.
Ta kéo phắt Đỗ Y Y đang hoảng hồn, chắn trước người.
“Ngươi đâm đi!” Ta uy hiếp: “Nhắm vào mặt nàng ta mà đâm nè.”
Đỗ Y Y sợ đến nỗi nhắm chặt mắt, run rẩy như cầy sấy.
“Tiểu Thúy, chúng ta đi.”
Tiểu Thúy lập tức rất thức thời đi theo sau ta.
Cố Niên Vũ vội vàng rút kiếm về, trơ mắt nhìn ta túm lấy gáy Đỗ Y Y, lùi một mạch ra khỏi cổng phủ.
Ta bán đồ cả buổi sáng, bên ngoài cổng phủ có không ít thương nhân ngồi chờ thu mua giá rẻ, còn có cả những người dân qua lại, rất náo nhiệt.
Bọn họ thì thầm: “Ồ, sao thế này, đây không phải là Cố phu nhân sao?”
Đỗ Y Y dù bị ta bắt giữ cũng không chịu im, lớn tiếng giải thích với mọi người: “Cố tướng quân đã đuổi nàng ta đi rồi… ”
Cố Niên Vũ là người sĩ diện, khi đi tới đã sớm vứt kiếm, lại giả bộ nghiêm nghị, điềm tĩnh như không có chuyện gì.
“Đúng vậy, Hiên Viên thị không có lòng khoan dung, bản tướng đã đuổi nàng ta đi rồi!”
“Hiên Viên Tương, nể mặt phụ thân ngươi, hôm nay bản tướng không làm khó ngươi, ngươi cầm thư bỏ vợ rồi đi đi!”
Hắn ném thư bỏ vợ vào mặt ta.
Ta đẩy Đỗ Y Y ra, nàng ta bị ngưỡng cửa làm vấp, loạng choạng ngã vào lòng Cố Niên Vũ.
Vợ chồng thân thiết nhất cũng có lúc xa lạ.
Một ngưỡng cửa, phân biệt rõ ràng.
Ta hít sâu một hơi, mắng: “Cái thứ gì, ngươi cũng xứng đưa cho ta thư bỏ vợ!”
Ta xé nát bức thư bỏ vợ trước mặt mọi người.
“Hôm nay, toàn thể phụ lão hương thân đều là chứng nhân, Cố Niên Vũ trăng hoa, không tuân thủ phu đức, giờ đây ta muốn đuổi hắn đi! Tình nghĩa phu thê giữa ta và Cố Niên Vũ đã dứt, từ nay không đội trời chung!”
Tay vung lên, gió thổi qua.
Bức thư bỏ vợ bị xé nát thành hàng nghìn mảnh.
Tan rồi.
7.
Chuyện của ta và Cố Niên Vũ làm chấn động cả thành.
Hôm đó, sau khi ta làm ầm ĩ một trận, liền dẫn theo Tiểu Thúy rời đi một cách oai phong, vừa về Dương phủ được mấy ngày thì nghe nói Đỗ Y Y sảy thai.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.