1.
Khi Lâm Uy nói muốn bỏ vợ, người còn chưa khỏe hẳn.
Hắn vén chăn của ta ra, run rẩy chỉ tay vào ta mắng,
“Mạnh Thủy Dao, ngươi là đồ đàn bà độc ác, thừa nước đục thả câu.”
Ta ngái ngủ, đang mơ giấc mộng đẹp tiểu tướng quân cuối cùng cũng tỉnh lại, đối với ta cảm kích rơi lệ.
Mở mắt ra, lại là một khuôn mặt tức đến sùi bọt mép, ta nghi hoặc dụi dụi mắt.
“Phu quân, người đang nói đến ta sao?”
Hắn tức đến mặt đỏ bừng,
“Ngươi dám nhân lúc ta bệnh nặng, thừa cơ gả vào đây, ngươi tưởng như vậy ta sẽ tiếp nhận ngươi sao?”
Ta nhíu mày: “Lâm tiểu tướng quân, có phải là, ta gả vào cửa để xung hỉ không?”
“Mạng của ta, là do ngươi xung về sao?”
Hắn trừng mắt lạnh lùng nhìn.
“Nói bậy nói bạ, ta liều mạng bò từ quỷ môn quan trở về, chính là vì không buông được lời thề ước với Hoan Nhi, có liên quan gì đến ngươi?”
“Huống hồ, cho dù là xung hỉ, tại sao tỷ tỷ ngươi không đến, nếu không phải ngươi cướp hôn sự này, Hoan Nhi sao có thể bỏ được ta?”
Ta có chút tủi thân.
Đích tỷ của ta sao lại không đến, bởi vì nàng không muốn làm quả phụ.
Ta vì sao lại đến?
Mạnh gia và Lâm gia vốn đã có hôn ước, cha ta không nỡ gả đích nữ, lại không nỡ mất thanh danh, mới đem ta là con thứ gả đi xung hỉ.
Thấy ta không nói, hắn càng hăng hái.
“Bị ta nói trúng rồi phải không, Lâm gia chúng ta không chứa chấp được loại nữ nhân tâm cơ như ngươi, ta sẽ viết thư bỏ vợ.”
“Vị trí tướng quân phu nhân, là của Hoan Nhi.”
Thấy hắn cầm bút, ta ngẩn người.
Tại sao ta rõ ràng là đến xung hỉ, lại thành thừa nước đục thả câu?
Chỉ vì, người hắn yêu là đích tỷ của ta?
Hay là vì, hắn cho rằng ta vẫn còn mến mộ hắn, một lòng muốn gả cho hắn?
2.
Ta đã từng, đúng là có chút thích hắn.
Một năm trước, hắn thi võ trúng tuyển, cưỡi ngựa qua cầu xiên, thiếu niên anh tuấn, làm ta hoa mắt.
Ta ẩn mình trong đám người ném hoa quả, một khang nhiệt huyết, túi thơm trong tay ném thẳng vào lòng hắn.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua người ta, dừng lại trên đích tỷ không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng ta.
Hắn mỉm cười với nàng, tặng nàng trâm cài tóc.
Trở về phủ, ta bị phạt quỳ ở từ đường.
Ánh mắt chế giễu của đích tỷ làm ta đau nhói.
” Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì? Hôn ước với Lâm gia sao có thể rơi vào tay một thứ nữ như ngươi?”
Từ đó, ta không còn mơ tưởng đến Lâm Uy nữa.
Cho đến khi hắn bị thương nặng, nguy kịch, Lâm gia mời đích tỷ đến xung hỉ.
Đích tỷ không muốn, đẩy hôn sự cho ta, còn nhớ ánh mắt cao cao tại thượng của nàng lúc đó,
“Mạnh Thủy Dao, chẳng phải ngươi thích hắn sao? Vậy tặng cho ngươi.”
Ta thậm chí không có cơ hội phản kháng, đã bị nhét vào kiệu hoa.
Trước khi xuất giá, di nương ân cần dặn dò,
“Dao nhi, con là hài tử có phúc khí, nhất định có thể xung hỉ cho tiểu tướng quân, nếu xung hỉ thành công, bọn họ đều sẽ cảm kích con, con ở phủ tướng quân, cũng coi như có chỗ dựa.”
Đáng tiếc, di nương đoán đúng nửa câu trước, lại không đoán đúng nửa câu sau.
Di nương luôn muốn ta gả cho người tốt, sống cuộc sống tốt đẹp, nhưng lại không nói cho ta biết, nếu gả cho một kẻ tệ bạc thì phải làm sao.
Thư bỏ vợ đã viết xong, Lâm Uy đang định hạ bút ký tên.
Ta cắn môi, ta không muốn làm di nương thất vọng, ta muốn cứu vãn lần nữa.
Tiến lên một bước, ta nắm lấy bút viết của Lâm Uy, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn.
“Phu quân, mạng của người, thật sự là ta cứu về.”
Mạng của người, là ta cắt trọn một bát máu, từ tay Diêm Vương đoạt về.
Đáp lại ta, lại là một tiếng cười nhạo.
Hắn hất tay ta ra: “Ngươi nằm mơ!”
Hắn viết xong hai chữ cuối cùng, hạ bút, ném tờ giấy lên người ta.
“Thu dọn đồ đạc, ngươi về nhà đi.”
Ta lặng lẽ nhìn chữ “Ghen.” trên thư bỏ vợ, không nói nên lời.
Trong bảy lý do để bỏ vợ*, lý do của hắn là ghen tuông.
Hắn muốnbỏ ta, còn muốn hủy luôn cả thanh danh của ta.
*Bảy cớ để bỏ vợ trong thời phong kiến: 1) Không sinh được con; 2) Ghen tuông; 3) Ác tật; 4) Dâm đãng; 5) Bất kính với cha mẹ, ông bà; 6) Bất hòa trong gia đình; 7) Trộm cắp.
3.
Ta thu dọn hành lý, nhưng không thể về nhà, mà bị lão phu nhân giữ lại ở tiền viện.
Lâm Uy và Lâm lão phu nhân xảy ra tranh cãi kịch liệt.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLão phu nhân không đồng ý bỏ thê, bà gõ quải trượng tức giận không nhẹ.
“Nghiệt chướng, vợngươi mạo hiểm làm quả phụ gả vào cửa, ngươi đảo mắt liền bỏ vợ, là muốn thiên hạ chỉ mũi mắng chúng ta vong ân phụ nghĩa sao?”
Ta đứng ở góc nhà, hít hít mũi, Lâm gia này, rốt cuộc cũng có người hiểu chuyện.
Lâm Uy vẫn kiên quyết, hắn lạnh mặt.
“Ta đã hỏi Hoan Nhi rồi, lần xung hỉ này, rõ ràng là Mạnh Thủy Dao tự ý quyết định, muốn dùng cách này gả cho ta.”
“Hoan Nhi nàng không phải không muốn xung hỉ, chỉ là Mạnh phu nhân thương nữ nhi, mới tiện nghi cho một thứ nữ như nàng ta.”
Lão phu nhân càng tức giận hơn: “Dù sao đi nữa, ở trong mắt người ngoài thì mạng của ngươi là do Dao nha đầu xung hỉ tìm trở về, bỏ thê là không được.”
Mắt thấy sự việc sắp căng thẳng, Lâm phu nhân ra mặt hòa giải: “Hay là giữ Thủy Dao lại, làm thiếp, sau này cưới Mạnh đại cô nương vào cửa, như vậy được không?”
Lão phu nhân trầm ngâm không nói, Lâm Uy mặt lạnh gật đầu,
“Vậy cứ như vậy đi.”
Ngay khi bọn họ định chốt hạ, ta đột nhiên lên tiếng.
“Ta không đồng ý.”
Dường như không ngờ ta sẽ từ chối, Lâm Uy trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Ta nể mặt danh tiếng của phủ tướng quân và tình cảm một lòng một dạ của ngươi với ta, miễn cưỡng cho ngươi vị trí thiếp thất, ngươi thế mà lại không muốn?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, từng chữ từng chữ một: “Ta không làm thiếp.”
Di nương đã nói, không muốn ta đi vào vết xe đổ của bà.
Bà nói, cả đời này bà hối hận nhất, chính là làm thiếp cho người khác.
Cho nên, làm thiếp không được.
Lão phu nhân thấy ta phản đối, cũng sa sầm mặt.
“Một đứa con thứ như ngươi, nếu không xung hỉ thì làm sao có thể làm chính thê của phủ tướng quân?”
“Không làm thiếp, vậy thì về nhà đi.”
Ta thở dài, người hiểu chuyện duy nhất trong phủ này, dường như cũng không hiểu chuyện cho lắm.
Những gì bọn họ quan tâm, chỉ là danh tiếng của phủ tướng quân mà thôi.
Ngày về nhà, trước cửa phủ tướng quân bàn tán xôn xao.
“Nghe nói tân nương xung hỉ này là một con cọpcái, rất hay ghen, ngay cả một nha hoàn bên cạnh tiểu tướng quân cũng không cho ở lại.”
“Aiz, ta cũng nghe nói rồi, nghe nói còn đánh chết một thông phòng của tiểu tướng quân, cho nên, tiểu tướng quân chịu không nổi mới bỏ thê.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu không phải như vậy thì tân nương xung hỉ xinh đẹp như vậy, ai mà chẳng nâng niu chiều chuộng, sao có thể đuổi ra ngoài được.”
“Tiểu tướng quân quá đáng thương rồi.”
Mặc dù biết bọn họ sẽ tạo dư luận, nhưng nghe đến đây, ta vẫn ngây ngẩn cả người.
Nhưng bách tính cũng không phải kẻ ngốc, cũng có người nhanh trí nêu ra nghi vấn.
“Nương tử xung hỉ chỉ là một thứ nữ, sao lại có tính tình lớn như vậy?”
“Có phải phủ tướng quân hối hận rồi không? Muốn qua cầu rút ván?”
“Đúng vậy, ân tình xung hỉ cứu mạng, nói bỏ vợ liền bỏ vợ, không được chính đáng lắm.”
Khuôn mặt đắc ý của Lâm Uy lập tức cứng đờ, hắn nắm tay ta,
“Mạnh Thủy Dao, ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi xác định thà bị bỏ, cũng không muốn làm thiếp?”
Ta ngẩng đầu, nụ cười gượng gạo: “Tiểu tướng quân, danh tiếng giáng thê làm thiếp, lại hay ho đến mức nào?”
“Lại làm lại lập, không thích hợp đi?”
Khuôn mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, nghiến răng nghiến lợi,
“Ta ngược lại muốn xem xem, một ngườibị chồng ruồng bỏ như ngươi, còn gả đi được như thế nào?”
Vừa dứt lời, từ xa vọng lại tiếng vó ngựa.
Là ca ca thứ xuất của ta.
Hắn mặt mày lo lắng, kéo ngựa dừng lại trước mặt ta.
“Tam muội, đã lấy được thư bỏ vợ chưa?”
Ta không hiểu, gật đầu.
Hắn thở phào nhẹ nhõm: ” Quá tốt rồi, người của phủ Định quốc công đã chờ lâu rồi, chỉ đợi muội bị bỏ về nhà thôi.”
Thấy ta cau mày, hắn nở nụ cười.
“Bên ngoài đều đồn rằng Tam muội muội có phúc khí, có thể cứu sống người chết, phủ Định Quốc công muốn cưới muội về làm vợ đâu.”
Ở phía sau hắn, sắc mặt Lâm Uy đột nhiên tái mét.
Hắn nhìn ta và ca ca, tức giận run rẩy ngón tay.
“Mạnh gia các ngươi, hành sự chính là như vậy sao?”
Thứ huynh lúc này mới nhìn hắn: “Thì ra là Lâm tiểu tướng quân, tiểu tướng quân gửi thư bảo chúng ta đón tam muội về nhà, nhưng xe ngựa chưa đến, ta mới đi trước một bước.”
“Còn phải cảm ơn tiểu tướng quân đã thả muội muội của ta, để nàng tái kết lương duyên.”
Hắn giả vờ cúi người hành lễ, lén nháy mắt với ta.
Hoàn toàn không quan tâm đến tiểu tướng quân đối diện, tức giận đến toàn thân run rẩy, giọng nói cũng âm dương quái khí.
“Thế tử Định quốc công là một ma bệnh, Mạnh Thủy Dao, ngươi lại muốn đi xung hỉ sao?”
“Cho dù ngươi may mắn xung hỉ thành công, thì không sợ lại bị bỏ vợ lần nữa sao?”
Ta quay đầu, mỉm cười với hắn: “Nếu thật sự như vậy, ta lại xung hỉ tiếp, không cần tướng quân bận tâm.”
Hắn nghẹn họng, không nói nên lời.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.