“Không thích, cô ấy ghen.”
Tử Mặc phũ phàng nói, tay múc thìa cháo đưa đến miệng tôi.
Tôi dở khóc dở cười định từ chối, nhưng ngẫm lại thấy chọc tức ả tiểu tam cũng rất thú vị. Thế là tôi há miệng ăn.
Tử Mặc thấy thế rất vui vẻ, lại múc cháo bón cho tôi tiếp. Lý Tâm đứng đó nhìn mà khuôn mặt vặn vẹo khó chịu vô cùng, cô ta cố nặn ra nụ cười nói:
“Vậy ăn sáng xong anh qua phòng em được chứ? Em còn có rất nhiều chuyện để kể cho anh! Năm xưa chúng ta là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau…”
“Biết rồi, câu này cô nói mãi tôi cũng thuộc lòng rồi. Ra ngoài đi, khi nào cần tôi sẽ gọi.”
Tử Mặc phũ phàng đuổi cô ta đi, tôi nhìn mà không nhịn nổi cười. Lý Tâm hết trợn trắng mắt lườm tôi rồi lại đáng thương nhìn sang Tử Mặc, cuối cùng bụm mặt khóc chạy ra ngoài.
[…]
Mấy ngày liền tôi đều bị Tử Mặc buộc dây canh chừng như thế. Cho đến ngày 15 Âm lịch, Tử Mặc đột nhiên nằm yên bất động, khuôn mặt tím tái trông rất đáng sợ.
Tôi sực nhớ ra ngày 15 Âm lịch hàng tháng là ngày mà năng lực của hắn yếu ớt nhất! Một trăm năm trước hắn bị trấn yểm vào trong bức ảnh, nếu không ở trong bức ảnh mà đi ra ngoài, hắn sẽ bị như thế này.
Bây giờ tôi có tháo sợi dây buộc ở tay ra hắn cũng không biết gì hết.
Có tiếng động từ cửa phòng, là Lý Tâm, cô ta chẳng thèm gõ cửa mà hung hăng lao vào.
“Chủ nhân!”
Cô ta nhào tới muốn ôm lấy Tử Mặc, tôi bực mình đẩy cô ta ra.
“Đây là chồng tôi!”
“Chồng cô? Cô chẳng qua chỉ là lợi dụng lúc chủ nhân mất trí nhớ để quyến rũ anh ấy thôi! Tôi mới là thanh mai trúc mã của chủ nhân! Nếu chủ nhân nhớ lại, cô không có cửa được anh ấy nhìn tới đâu!”
“Ai mới là người lợi dụng Tử Mặc mất trí nhớ để xuyên tạc nói dối? Đồ cô hồn vô liêm sỉ!”
Trong lúc tôi và Lý Tâm cãi nhau, cô ta suýt nữa bóp cổ tôi. Thật may đã có một người khác xuất hiện kịp thời.
“Áaaa!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLý Tâm gào lên thảm thiết, vì có một cái đầu người từ trên trần nhà rơi xuống, rơi ngay trúng cổ Lý Tâm. Nó há cái miệng đỏ lòm gớm ghiếc ra sức cắn vào cổ cô ta, máu chảy ra đầm đìa thấm ướt cả áo.
“Đầu Người!”
Tôi bất ngờ không tin vào mắt mình, kể từ lúc bị Tử Mặc ném ra ngoài cửa sổ, đã mấy ngày nay tôi chẳng thấy tăm hơi nó đâu. Tôi còn đang rầu rĩ vì không tìm được nó, thật may nó đang ở đây rồi.
“Cái gì đây? Tiêu Diệu Nguyệt, thứ này là của cô à? Áaaaa! Bỏ tao ra!!”
Lý Tâm điên cuồng giật Đầu Người ra, nhưng căn bản là không được, so với Đầu Người cô ta chỉ hạng tép riu. Tôi nhớ trước đây khi cô ta chưa nhập vào thân xác con người, khi đó cô ta vẫn là một hồn ma, năng lực của cô ta mạnh hơn bây giờ rất nhiều. Nhưng vì ghen ghét với tôi, cô ta quyết tâm trở thành con người giống tôi. Cô ta cho rằng vì tôi là con người nên Tử Mặc mới thích tôi.
Bây giờ thành người rồi thì đương nhiên năng lực của cô ta không còn được như trước. Máu chảy ra càng lúc càng nhiều, cô ta ngã rầm xuống bất tỉnh nhân sự.
“Trời đất! Anh không cắn chết cô ta đấy chứ?”
Tôi run run đến gần kiểm tra hơi thở của Lý Tâm.
“Chết thế nào được! Tôi mà cắn chết cô ta, tên này sẽ xử tôi vì dám cắn chết hầu gái yêu quý của hắn mất!”
“Tử Mặc trước đây rất thân thiết với cô ta sao?”
Tôi nghe mấy chữ “cô hầu gái yêu quý” mà trong lòng thấy buồn buồn, còn có chút hâm mộ cô ta.
“Tôi không rõ, chỉ biết lúc tôi được tổ chức điều đến giết hắn, chỉ có mỗi hắn và cô hầu gái này, sớm tối có nhau…”
Sớm tối có nhau…
Tôi không muốn nghe nữa, xua tay bảo Đầu Người dừng lại. Nó nói cơ thể của cô gái tên Lý Tâm rất yếu ớt, vừa rồi bị mất máu quá nhiều nên tạm thời ngất đi.
“Nếu là người bình thường, cơ thể yếu ớt lại còn mất quá nhiều máu, có thể ảnh hưởng tính mạng. Nhưng cô ta là ma nữ, chút đau đớn này chỉ đủ làm tiêu hao một chút năng lực của cô ta thôi.”
“Vậy mỗi ngày anh đều cắn cô ta một lần như này được không? Cô ta ỷ là ma nữ nên nhân lúc Tử Mặc hôn mê, gây chuyện với tôi! Vừa nãy anh không xuất hiện kịp, tôi suýt nữa bị cô ta bóp cổ chết rồi!”
“Đúng là gái ghen chồng, nhóc con này cô cũng không phải dạng vừa đâu, ha ha ha… Tuy ả này đáng bị như thế thật, nhưng tôi cũng đâu thể ngày nào cũng cắn cô ta được! Tên Tử Mặc này mà tỉnh lại, hắn sẽ không để tôi làm hại cô ta đâu!”
Tôi ái ngại nhìn Tử Mặc nằm yên bất động trên giường:
“Làm sao có thể đưa anh ấy vào bên trong bức ảnh đây? Một trăm năm trước anh ấy bị trấn yểm vào bức ảnh, cứ đến ngày 15 Âm lịch hàng tháng là lại bị như thế này! Mà chỉ một mình Tử Mặc biết cách ra vào bức ảnh thôi!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.