11
Thanh Mai đã bước lên con đường đến Tây Vực, hoàng thượng đích thân phong nàng làm Hoa Thanh công chúa, với mười dặm trang sức đỏ rực rỡ đưa tiễn xuất giá.
Trước khi đi, ta đến giúp nàng sắp xếp hành lý, nhìn thấy nhãn hiệu trên đầu nàng lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng không cam lòng mà biến mất.
Từ ‘Mối tình đầu của Tống Tu’ biến thành ‘Công chúa hòa thân’.
Nàng không thể trở thành Quý phi của Đại Chu, nhưng có lẽ trong tương lai, nàng sẽ trở thành vương hậu của một quốc gia ở Tây Vực.
Thanh Mai cúi chào tạm biệt Huệ phi nương nương, sau đó không do dự mà bước lên xe ngựa đưa dâu.
Dường như từ khi ta vô tình làm đổ bát canh tuyệt dục của Huệ phi, tất cả đã có sự thay đổi kỳ lạ trong vô hình.
Những nhãn hiệu mà ta có thể nhìn thấy không còn bất biến, số phận của mỗi người đều thay đổi theo lựa chọn của họ.
Nhưng điều không ổn là, trước khi Thanh Mai xuất giá, hoàng thượng đã gặp nàng một lần.
— Từ trước đến nay, Huệ phi nương nương luôn giữ nàng ở nhà bếp, chưa từng để hoàng thượng gặp mặt.
Ngay cả một cung nữ nhỏ bé như ta còn có thể nhìn thấy sự giống nhau, hoàng thượng và hoàng hậu là phu thê kết tóc, ngài chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra.
Khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Thanh Mai khiến ngài nhớ lại hoàng hậu khi xưa, và những tình cảm họ từng có.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, hoàng thượng không bước vào hậu cung.
Hôm đó, một tiểu thái giám lén lút đến báo tin rằng hoàng thượng đã dặn ngự thiện phòng làm mấy món mà hoàng hậu trước kia rất thích.
Huệ phi nương nương cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi hỏi ta:
“Quỷ chồng cũ đòi nợ của ngươi dường như vẫn còn nhớ nhung hoàng hậu? Vậy thì cho hắn một cơ hội đi.”
Chuyện này không khó, thậm chí không cần gửi tin cho Tống Tu.
Chỉ cần để hoán y cục gửi ít chăn gối sang cung của Lục thường tại, lại phải gấp và số lượng nhiều.
Lục thường tại vốn không được sủng ái, loại việc nhọc nhằn mà không có lợi như thế này khả năng cao sẽ rơi vào tay Tống Tu.
Lục thường tại vốn có quan hệ tốt với hoàng hậu, gặp phải Tống Tu – kẻ cũng trung thành với hoàng hậu – chắc hẳn sẽ trao đổi vài lời.
Không chừng họ còn ôm nhau khóc lóc.
Và trùng hợp làm sao, từ cung của Lục thường tại trở về hoán y cục, có một ngã rẽ, dẫn thẳng đến lãnh cung nơi hoàng hậu ở.
Không ai xúi giục Tống Tu.
Nếu hắn biết giữ phận, biết giữ quy tắc, hắn sẽ không đến lãnh cung.
Nếu hoàng hậu biết giữ phận, biết giữ quy tắc, dù Tống Tu có đến cũng không thể nói được lời nào.
“Bản cung mệt rồi, ngươi hầu hạ ta nghỉ ngơi đi.”
Ta cúi đầu đáp, dìu Huệ phi nương nương về tẩm cung, rồi quay đầu nhìn về hướng lãnh cung.
Không biết hai người họ liệu có thể mang đến cho Huệ phi một bất ngờ nào không.
12
Chăn gối được giao vào giờ ngọ, còn Tống Tu thì mất vào lúc chạng vạng.
Khi hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi thân vương, nhìn thấy trên bàn có những món hoàng hậu từng thích, ngài không kìm được mà nhớ lại quá khứ với nàng.
Hứng khởi, liền sai người mang hộp đồ ăn đến thăm.
Thật trùng hợp.
Trong hậu viện của lãnh cung, hoàng thượng bắt gặp cảnh tượng “tay nắm tay, mắt đẫm lệ” giữa hoàng hậu và Tống Tu.
Mặc dù sau đó hoàng hậu giải thích nhiều lần rằng nàng chỉ là vô tình ngã khi đang trồng hoa, còn Tống Tu chỉ đỡ nàng dậy.
Nhưng chiếc mũ xanh trên đầu hoàng thượng đã xanh hơn cả lá trong vườn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLần này hoàng thượng không thèm quan tâm đến những lời đe dọa của hoàng hậu, trực tiếp sai người kéo Tống Tu ra ngoài xử trảm.
Hoàng hậu vẫn đứng giữa sân, mặc cho xác của Tống Tu đã lạnh ngắt, nàng chỉ mở to đôi mắt ngây ngốc nhìn hoàng thượng.
“Thiếu niên lang của thần thiếp, chung quy là qua đời.”
Sau câu nói đó, suốt hai mươi năm sau, hoàng thượng không bao giờ bước chân vào lãnh cung nữa.
13
Cuối cùng, ta cũng hoàn toàn tự do.
Dù Tống Tu đã sớm trở thành thái giám, nhưng hôn ước giữa ta và hắn vẫn còn, là do thiên tử ban hôn, đã được quan phủ ghi vào sổ sách.
Ta luôn giữ nỗi lo trong lòng, sợ rằng một ngày nào đó Tống Tu lại phạm lỗi, kéo ta vào liên lụy.
Cũng sợ rằng, vì vẫn là Tống gia phụ, nữ tử xuất giá tòng phu, cho dù phu quân chết, cũng phải nghe bà mẫu.
May thay, Huệ phi nương nương là người thực tế.
Nhân lúc hoàng thượng đang chán nản, uống rượu ở chỗ Huệ phi nương nương, nàng đã tiện miệng nhắc đến.
“A Hứa cũng thật đáng thương, khi được hoàng thượng ban hôn đã rất vui vẻ, nhưng phu quân lại chẳng bao giờ ở nhà.”
“Thật đáng thương cho nàng, cần mẫn ở chỗ ta kiếm được chút tiền thưởng cũng để dành gửi về cho lão thái thái.”
Giọng nàng mềm mại, có phần oán trách, hoàng thượng rất dính chiêu này.
Vậy là hoàng thượng ậm ừ một tiếng, nói:
“Nàng thích thì gọi người trở về đi.”
Một lời của thiên tử.
Từ nay ta và Tống Tu, cùng Tống gia, không còn liên hệ gì nữa.
Nhìn vào gương, dòng chữ “nữ phụ ác độc ham giàu ghét nghèo” trên đầu ta cũng dần biến mất, ta cuối cùng nở nụ cười nhẹ nhõm.
Thà rằng ta làm một tiểu cung nữ, ngày qua ngày sống một cuộc sống đơn điệu trong cung, còn hơn làm bàn đạp cho mối tình vĩ đại của Tống Tu, làm pháo hôi trong câu chuyện đầy kịch tính của họ.
Nữ tử chưa chắc phải lấy chồng.
Ta mất chồng, lại được Huệ phi nương nương ban ơn, dù qua bao đợt cung nữ được thả về, ta cũng chưa bao giờ ghi tên mình vào danh sách.
Sau khi nhũ mẫu của Huệ phi nương nương qua đời, ta trở thành chưởng sự cô cô bên cạnh nàng.
Khi ấy, Huệ phi đã được phong thành Huệ Quý phi.
Nàng là người dị tộc, không có con cái, nên không thể trở thành hoàng hậu.
Nhưng hoàng thượng yêu quý nàng, gia tộc của ca ca nàng ở Tây Vực ngày càng lớn mạnh, cả cung kính trọng nàng.
Đi đến đâu, ta cũng được người khác gọi một tiếng ” Hứa cô cô”.
Ta nhận nuôi hai tiểu cung nữ, trồng hoa cỏ trong cung.
Huệ phi nương nương không có con cái, nên cũng rất yêu thương hai đứa nhỏ.
Cung điện của Huệ phi nương nương dần dần trở nên vắng vẻ khi hoàng thượng chú ý đến những gương mặt trẻ đẹp mới vào cung.
Hoàng thượng kính trọng nàng, giao quyền cai quản lục cung cho nàng, nhưng lại thích thú với những nhan sắc trẻ trung hơn.
Huệ phi cũng thấy thỏa mãn.
Nàng là một người tỉnh táo, không tham vọng tình yêu của hoàng thượng, thời trẻ đã chiếm trọn sự sủng ái, khi nhan sắc phai tàn thì nhận được sự kính trọng.
Vậy nên, cả cuộc đời này của nàng đều rất tốt.
Và dĩ nhiên, ta cũng vậy.
[Hoàn]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.