22
Ngày đón cha mẹ ta trở về Giang phủ, trời trong gió mát, bầu trời xanh ngắt.
Khi sắp bước ra khỏi ngục, cha mẹ ta vì đã lâu không thấy ánh nắng chói chang nên vô thức giơ tay che lại.
Mẹ ta khóc trước, sau đó cả ba chúng ta đều khóc nức nở, ôm chầm lấy nhau.
Cha ta vừa khóc vừa vỗ lưng ta: “Thái nhi à, là cha đã coi thường con, con thực sự đã làm được!”
Tần Hiến và La Tri Đường tiến lên.
La Tri Đường chưa từng gặp cha mẹ ta, lần giao tiếp duy nhất vẫn là bát thuốc tránh thai kia.
Nàng không còn hoạt bát như thường ngày, có chút bối rối trốn sau lưng Tần Hiến.
Tần Hiến cúi người vái: “Chúc mừng Giang đại nhân, Giang phu nhân đã được minh oan.”
Cha mẹ ta lúc này mới chú ý đến hai người họ.
Mẹ ta nhìn La Tri Đường, mở lời trước: “Ngươi chính là Tri Đường phải không?”
La Tri Đường vốn tưởng rằng hai vị lão nhân này sẽ căm ghét nàng vì đã cướp mất phu quân của con gái họ nhưng lúc này thấy mẹ ta sắc mặt ôn hòa, nàng lại có chút thụ sủng nhược kinh.
La Tri Đường nhỏ giọng đáp: “Đúng vậy, gặp qua Giang phu nhân, Giang đại nhân.”
Mẹ ta đưa tay nắm lấy tay nàng, nước mắt lưng tròng: “Thái nhi đã kể hết cho ta nghe rồi, con là một đứa trẻ tốt. Trước kia là ta sai, ta ở đây xin lỗi con.”
Nói xong mẹ ta liền muốn hành lễ.
La Tri Đường vội vàng ngăn cản động tác của mẹ ta: “Giang phu nhân vạn lần không thể, Giang gia đối với A Hiến có ân tái tạo, tỷ tỷ đối với ta lại tình như tỷ muội, ta sao có thể nhận lễ này.”
Nhìn thấy vẻ luống cuống tay chân của La Tri Đường, ta cuối cùng cũng phá thế cười, tiến lên hòa giải: “Chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi, về nhà trước đã.”
Thế là một đám người ồn ào lên xe ngựa, hướng về phía Giang phủ mà đi.
Bước qua chậu lửa, rảy nước thánh, đốt quần áo cũ, bày tiệc rượu.
Giang phủ cuối cùng cũng trở lại sự náo nhiệt như xưa.
Tai họa lần này, cũng coi như đã bình an vượt qua.
Nhưng vẫn còn một việc phải làm.
23
Lại một ngày trời quang mây tạnh.
“Các con muốn hòa ly?” Mẹ ta có chút kinh ngạc kêu lên.
Nhưng cha ta lại im lặng, dường như đã sớm đoán được chuyện này.
Ta và Tần Hiến nhìn nhau, đồng thanh nói: “Đúng vậy.”
Không khí im lặng trong chốc lát, cha ta lên tiếng: “Vậy thì hòa ly đi.”
Mẹ ta cũng cuối cùng gật đầu, lẩm bẩm: “Nên như vậy, nên như vậy…”
Thủ tục của quan phủ diễn ra rất nhanh, không lâu sau thì văn thư hòa ly đã được phê chuẩn.
Như văn thư hòa ly đã viết: Một lần chia tay, mỗi người đều vui vẻ.
Ngày đại hôn của Tần Hiến và La Tri Đường, cũng là lúc ta được tự do.
Ta đương nhiên đã tham dự hôn lễ của hai người họ, người ngoài nhìn thấy ba chúng ta vui vẻ như vậy, rất kinh ngạc thì thầm không biết đang nói gì.
Nhưng ai quan tâm họ nói gì.
Mặc dù là hòa ly nhưng thời buổi này vốn đã khắc nghiệt với nữ tử, lời ra tiếng vào đương nhiên không thể thiếu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa đã sớm đoán được.
Nhưng ta không còn thời gian để bận tâm nữa.
Ta bận rộn với kỳ thi tuyển chọn nữ quan.
Ta có con đường riêng của mình phải đi.
Ta có tiền đồ riêng của mình phải theo đuổi.
24
Chế độ nữ quan do tân thái tử lập nên.
Tân thái tử chính là bát hoàng tử.
Cũng chính là đối tượng liên minh thực sự của ta và Tần Hiến.
Mẫu phi của bát hoàng tử xuất thân không hiển hách, từ nhỏ đã theo quân đội giết giặc, dựa vào sức mình mà leo lên chức tướng quân, nhiều năm trấn thủ biên cương, xa rời kinh thành, ở trong hoàng cung gần như vô hình.
Tần Hiến làm quan trong triều, tự nhiên không thể tùy ý rời khỏi kinh thành.
Là ta, giả vờ ôm bệnh không tiếp khách nhưng lại bí mật nhờ tiêu cục hộ tống đến biên cương, tìm được hắn.
Ta vẫn nhớ lần đầu tiên gặp hắn.
Hắn cưỡi ngựa cao to đến, làn da không trắng trẻo như những hoàng tử khác, khuôn mặt màu đồng cổ như được đẽo gọt bằng dao, vô cùng kiên nghị.
Mái tóc đen dài của hắn được buộc cao, càng thêm vài phần anh dũng.
Ta thấy trên mặt hắn toàn là máu bắn tung tóe.
Bát hoàng tử cũng chú ý đến ánh mắt của ta, dường như sợ làm ta sợ hãi, hắn cầm khăn lau sạch vết máu, giải thích: “Phó tướng kia tàn sát phụ nữ và trẻ em nước địch, ta liền xử tử hắn tại chỗ.”
Ta cố ý hỏi: “Có gì khác biệt, chẳng phải đều là người nước địch sao?”
“Đương nhiên là khác.” hắn nói: “Chiến tranh là để có một ngày không còn chiến tranh nữa, nếu như ngay cả phụ nữ và trẻ em không có vũ khí trong tay cũng không tha thì cái gọi là chiến sĩ như vậy khác gì cầm thú.”
Hôm đó hoàng hôn như lửa, ta nhìn thấy sự trong trẻo trong đôi mắt của thiếu niên.
Ta không dám khẳng định rằng sau này hắn nhất định sẽ là một minh quân.
Nhưng ít nhất vào thời điểm đó, hắn chính là người thích hợp nhất.
Ngày công bố kết quả, ta đứng đầu bảng.
Thái tử cố ý đến chúc mừng ta.
Ta xa cách cúi người: “Tạ thái tử.”
Thái tử hơi nhíu mày, rất lâu sau mới mở miệng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Ngươi không cần phải như vậy, xa lạ với ta như thế.”
Hắn vẫn không dùng tôn xưng ở trước mặt ta nhưng điều này không có nghĩa là ta có thể vượt quá giới hạn.
Ta nhàn nhạt nói: “Quân thần có khác.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, cười.
Nụ cười đó mang theo vài phần xảo quyệt, như cơn gió bất kham, tràn đầy hơi thở tự do và phóng khoáng.
Hắn nói:
“Không vội.”
“Giang Thái, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Hết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.