Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

3:30 chiều – 21/11/2024

17

Tôi bị trói vào khung gỗ và xung quanh là đồng đội của tôi.

Đám người vây xem trên pháp trường hô lớn: “Thiêu chết bọn họ! Thiêu chết bọn họ!”

Gỗ dưới chân đã bị đốt cháy.

Sự tuyệt vọng của cái chết bao trùm lấy tôi.

Chết sao? Thật không cam lòng…

Tôi không thể chết ở chỗ này, tôi còn có chuyện rất quan trọng chưa hoàn thành.

Nhưng là chuyện gì?

Đau đớn như kim đâm vào đầu.

Tôi ngước mắt nhìn tòa nhà cao tầng đối diện, con lắc khổng lồ đang bất động.

Jin và tên quý tộc đứng ở trên cao quan sát trận hỏa hình này.

Khuôn mặt bọn họ trở nên mơ hồ, chỉ có nụ cười trên khóe miệng càng nhếch càng lớn.

Không đúng.

Bây giờ là buổi trưa, tại sao lại là sáu giờ?

“Tề Vĩ!”

Trong sương mù dày đặc, có một giọng nói mang theo ánh sáng chỉ dẫn đến trước mắt tôi.

Tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc xuyên qua đám đông.

Chàng Trai Lang Thang!

Anh ta làm sao lại ở chỗ này? Anh ta không phải là nhân vật trong giấc mộng mà chiếc mũ phù thủy đã tạo ra sao?

“Tề Vĩ, mau tỉnh lại!”

Đúng rồi, tôi là Tề Vĩ.

Tôi không phải là Ellie.

Tôi đang làm nhiệm vụ trong một thế giới vô hạn.

Khoảnh khắc tôi tỉnh thức, kích hoạt kỹ năng để thoát khỏi giàn lửa, mọi thứ xung quanh đều thay đổi.

Không gian bị bóp méo và mọi thứ biến thành màu đen trắng mờ ảo.

Chỉ có Jin và tên quý tộc là có màu sắc.

“Mọi thứ trong Thời Gian đều là quá khứ và đối với cô chỉ là hư vô.”

“Nhớ kỹ, đừng quên thân phận của mình.”

“Ngươi không thể quên mình là ai, một khi quên thì ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở bên trong.”

Tôi nghe tiếng mũ phù thủy dặn dò.

Trong vô thức, tôi hoàn toàn quên mất mình là ai.

Kể từ lần đầu tiên bị bắt, tôi đã không viết nhật ký.

Tôi bị mắc kẹt trong ký ức của Ellie, trải qua tất cả những gì cô ấy từng trải qua.

Nếu tôi không nhớ tên của mình, tôi sẽ chết cùng với Ellie khi cô ấy bị thiêu sống.

18

Trong thế giới trắng đen, tôi đuổi theo hai linh hồn.

Mỗi lần đều chỉ kém một chút là bắt được. Lần cuối cùng, thời khắc gần họ nhất, tôi đã khởi động kỹ năng thời không.

Thời gian dừng lại mười giây, tôi đã bắt được bọn họ.

Để ngăn chặn họ chạy trốn một lần nữa, tôi đưa họ vào kho đạo cụ mà hệ thống đã cung cấp cho người chơi.

Khi tôi chuẩn bị rời đi, Chàng Trai Lang Thang lại xuất hiện.

“Anh là Ross?”

Anh ta gật đầu.

Tôi nhìn mặt anh, vẫn rất tò mò: “Tại sao ở mỗi mộng cảnh, anh đều phải đổi một khuôn mặt?”

“Anh giúp tôi, lại đề phòng tôi. Anh muốn gì từ tôi?”

Ross vuốt mặt mình: “Em nhìn xem, khuôn mặt hiện tại này chính là dáng vẻ trước kia của anh.”

Ở trong giấc mộng trước đó, tôi đã thấy khuôn mặt của anh ta, cùng khuôn mặt hiện tại không giống nhau.

“Anh không đề phòng em. Anh đang đề phòng nó.” Ross chỉ tay lên bầu trời.

Tôi lập tức hiểu được anh đang ám chỉ hệ thống.

“Anh biết em có rất nhiều câu hỏi, nhưng anh không thể nói cho em biết vì nó luôn theo dõi anh.”

“Lần trước chuẩn bị nhắc nhở em trong mộng cảnh thì em đã tìm được lối ra, đúng không?”

Đúng thế! Nhờ lời nói của anh ta mà tôi thoát khỏi mộng cảnh của chiếc mũ phù thủy.

Khả năng cao, anh là kẻ đối lập với hệ thống.

Tôi hỏi anh: “Lúc tiến vào Thời Gian, hệ thống gặp sai lầm là bởi vì anh sao?”

Ross nở nụ cười: “Không phải, đó là ảo ảnh nó dùng để gạt em thôi. Từ lúc em bước vào Thời Gian, em đã rơi vào bẫy.”

“Em nghe nhiệm vụ của hệ thống, bởi vì nó dựa vào ký ức của em mà tiến hành xáo trộn với những gì xảy ra trong thực tế, khiến em không phân biệt được thật giả và dần dần em sẽ chết đi.”

“Nhưng nếu không nhờ ảo ảnh của em, chính anh cũng quên mất mình là ai.”

Đang nói, thân thể Ross bỗng nhiên trở nên trong suốt.

“Chết tiệt, chúng ta bị phát hiện rồi.” Đôi mắt đen láy dần bị che phủ.

Kỳ lạ và đáng sợ.

Anh ta che mắt lại, giơ tay lên và tôi nhanh chóng lùi lại.

Một bông hoa rơi trên tay tôi.

Giọng của anh ta truyền đến: “Đó là Kết Hương Hoa, có thể giúp em phá giải ảo ảnh của mộng cảnh.”

“Cẩn thận với cái mũ.”

19

Từ pháp trận Thời Gian đi ra, bên ngoài vẫn là ban đêm.

Ánh trăng lạnh lùng chiếu vào xương trắng trên mặt đất.

Và chiếc mũ phù thủy được treo trên bia mộ kêu lên.

Tôi nghe được mũ phù thủy âm hiểm nói mớ: “Lại chết một người, những người giải lời nguyền ngu xuẩn này. Khặc khặc khặc.”

Tôi đã thoát chết trong gang tấc, và nó đang ngủ ngon lành ở đây.

Còn không quên trong mộng mắng tôi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tốt lắm!

Tôi cầm lấy kéo, cắt cắt.

Chiếc mũ phù thủy trong nháy mắt phát ra tiếng kêu chói tai: “A…”

Nó lăn một vòng giữa không trung, sau khi phát hiện mình không bị thương liền thở dài một hơi.

“Là ai! Ai dám…” Âm thanh của nó đột nhiên nghẹn lại, sau năm giây dừng lại.

Nó không thể tưởng tượng nổi nói: “Ngươi thoát ra được, ngươi thành công?”

Tôi mặt không chút thay đổi: “Hình như mày thấy không vui. Tại sao lại không muốn thấy tao sống sót?”

“Ta rất vui mà. Ta chỉ nói linh tinh thôi.”

“Ngươi tìm được bọn họ rồi à? Ở đâu?”

Tôi đem hai quả linh hồn lấy ra, mũ phù thủy kích động hướng tôi xông tới.

Tôi né tránh: “Mày làm gì vậy?”

“Ngươi không thể hủy diệt bọn họ ở đây, phải vào thành. Chỉ ở vùng đất bị nguyền rủa thì mới xóa được lời nguyền.”

Chúng tôi đi thẳng đến cổng thành, nhìn chằm chằm mũ phù thủy bay vào cổng thành, bước chân tôi không nhúc nhích.

“Vào nhanh lên!” Nó lo lắng thúc giục tôi mau vào thành.

Tôi không nói gì và đứng đó một lúc lâu. Chiếc mũ phù thủy cứ lải nhải bên tai tôi. Tôi bất động cho đến khi nhìn thấy đồng hồ trên tòa nhà cao nhất đang chỉ một con số.

Tôi mới bước vào.

Ngay khi bước vào cổng thành, tôi đã phá hủy hai quả linh hồn.

Trong mắt tôi, quái vật không có biến mất, mà đồng loạt hướng về phía tôi.

Phía sau tôi, ngã tư ra khỏi thành phố đã bị lũ quái vật chặn lại.

Tôi giống như một miếng thịt béo, khiến cho đám quái vật thèm nhỏ dãi.

Ross nói đúng, mũ phù thủy có vấn đề.

Mũ phù thủy cười to: “Ha ha, đi chết đi!”

Tất cả lũ quái vật lao về phía tôi, nhưng tôi vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào chiếc mũ phù thủy.

Tôi đếm: “3, 2, 1.”

Chuông sáu giờ vang lên, trời đã sáng.

Quái vật biến mất.

Chiếc mũ phù thủy muốn chạy, bị tôi bắt được.

“A a a! Đừng cầm kéo chĩa về phía ta!”

Lần này, tôi không thương xót cắt một đường trên chiếc mũ.

Tay tôi cầm kéo không dừng lại chút nào, chiếc mũ hét lên.

“Ngươi không muốn giải lời nguyền sao?”

“Miệng mày toàn lời dối trá, giữ lại có ích lợi gì đâu?”

“Mau dừng lại, ta không lừa ngươi!”

Tôi dừng việc cắt mũ và nói: “Tao sẽ cho mày một cơ hội cuối cùng, đừng nói nhảm.”

“Hủy diệt linh hồn của hai người kia đúng là một trong những điều kiện để giải lời nguyền.”

“Chỉ là còn một bước cuối cùng.”

“Ngươi còn phải tìm được người tạo ra lời nguyền.”

Tôi không nói tiếp, tiếp tục cắt.

Tốc độ nói của mũ phù thủy tăng nhanh: “Người nguyền rủa không phải phù thủy Ellie, là một người khác, ta có thể dẫn ngươi đi tìm cô ấy.”

“Cô ấy đang ở trên tháp đồng hồ!”

20

Trên đường đến tháp đồng hồ, chiếc mũ phù thủy thú nhận tất cả.

Nó từng là chiếc mũ ma thuật của phù thủy Ellie.

Bây giờ là chiếc mũ của phù thủy trên tháp đồng hồ.

Phù thủy trong tháp kia luôn muốn giết Jin và quý tộc trốn trong Thời Gian nhưng không thể vào được, chỉ có thể để những người khác đi tìm.

Tuy nhiên, cô ta không muốn giải lời nguyền của thành phố chút nào.

Vì vậy cô ta cũng muốn giết những kẻ phá lời nguyền.

Cầu thang dẫn lên tháp đồng hồ không có điểm cuối, mọi thứ trước mắt đều tối đen.

Tôi bước từng bước lên cầu thang.

Thời gian đang trôi qua, nhưng tầm nhìn của tôi không hề thay đổi.

Tôi hỏi mũ phù thủy: “Chuyện gì xảy ra? Có phải mày lại gạt tao nữa không?”

Nó liên tục phủ nhận: “Ta không làm vậy!”

“Cô ấy đang ở tháp đồng hồ.”

Nó vừa dứt lời thì một cánh cửa xuất hiện trước mặt tôi.

Cửa màu đen, ánh sáng thoát ra từ khe hở.

Và cả tiếng gió.

Tôi bước tới và đẩy cửa vào, nhưng đột nhiên dưới chân tôi chẳng có gì cả.

Cả người mất trọng tâm và rơi xuống.

Tôi rút con dao ra và đâm vào tường.

Treo ở giữa không trung.

Dưới chân tôi là một mảnh dung nham, với vô số quái vật đang gầm thét.

Bọn chúng rất muốn tiếp cận tôi.

Xếp chồng lên nhau.

Thấy bàn tay của con quái vật sắp tóm lấy chân mình, tôi ném chiếc mũ phù thủy xuống.

Nó chửi ầm lên: “Khốn kiếp!”

Nó tiếp tục chửi rủa khi rơi vào dung nham.

Ta lấy ra Kết Hương Hoa, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.

Khi mở mắt ra, ánh mắt kiên định.

Tôi rút dao ra và để cơ thể rơi xuống.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận