12.
Kiếp trước tôi rất ghét Thẩm Xuân Ni. Không chỉ vì cô ta đã khiến cha mẹ nuôi mặc tôi sống chet mà quan trọng hơn là sau này cô ta còn c//ướp đi cả mẹ ruột của tôi. Nhưng sau khi được sống lại, tâm trí của tôi trở nên rất kỳ lạ. Có lẽ là vì đã trải qua ngày tận thế, tôi đột nhiên trở nên thờ ơ với cô ta. Hóa ra cách trả thù kẻ thù tốt nhất chính là phớt lờ. Và quả thật điều đó rất tuyệt.
Khi tôi lướt điện thoại vào ban đêm, lúc internet vẫn còn, vô tình thấy cô ta phát sóng trực tiếp. Cô ta thực sự đã ghi âm cuộc điện thoại giữa tôi và cô ta rồi cắt ghép nó, cắt bỏ phần cô ta xin quả bí ngô. Chỉ còn lại vài lời cô ta khóc lóc van xin tôi và tôi mắng cô ta. Lần này cô ta nắm vững cái gọi là mấu chốt, cũng không còn mù quáng đổ lỗi cho Trương Bình Bình nữa.
Cô ta khóc trước ống kính: “Tôi không trách cô ấy, tôi biết cô ấy đố kỵ tôi vì đã c//ướp đi tình yêu của cha mẹ…”
Tôi chỉ muốn lướt qua cô ta đi. Nhưng tôi đột nhiên nghe thấy cô ta nói…
“Cảm tạ anh trai trong danh sách khen thưởng, kích đúp vào 666!”
“Phụt–” Ngụm nước vừa uống đã phun ra.
Trương Bình Bình vội vàng chạy tới: “Sao vậy? Nước nóng quá à?”
Tôi: “À, không sao, con chỉ bị sặc thôi.”
Trương Bình Bình xoa đầu tôi rồi liếc nhìn điện thoại.
“Ồ, con bé lại làm chuyện này nữa à?”
“Cô ta từng làm thế trước đây rồi à?”
“Ừ, con bé cả ngày cứ cầm điện thoại cũng không biết làm việc ngốc nghếch gì.”
Khó trách nghiệp vụ lại thuần thục như thế.
Tôi nói: “Việc này kiếm được nhiều tiền lắm.”
Trương Bình Bình xua tay và nói: “Cũng không thấy con bé kiếm được bao nhiêu tiền.”
Tôi nhìn số lượng người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp của cô ta, nghĩ có lẽ bây giờ cô ta cũng kiếm được kha khá. Thẩm Xuân Ni này, cô ta không chỉ là trà xanh, cô ta còn có tham vọng và khả năng diễn xuất. Thấy Trương Bình Bình không để ý, cả hai chúng tôi đều không có việc gì làm, liền hàng ngày đều xem chương trình phát sóng trực tiếp của cô ta.
Bây giờ, hai mẹ con chúng tôi dường như đã trở thành là “mấu chốt hút fan” của Thẩm Xuân Ni. Cô ta bắt đầu gọi điện thường xuyên để quấy rối chúng tôi, sau đó cô ta cắt ghép video và phát sóng trực tiếp khóc lóc. Có khi cô ta còn bịa ra mấy câu chuyện mà tôi không hề nói. Nhìn thấy người hâm mộ của cô ta ngày càng nhiều, tôi không kìm chế được mà thốt lên.
“Tận thế rồi, sao vẫn còn nhiều người thích xem loại chuyện cẩu huyết như thế?”
Trương Bình Bình càng nhìn xem livestream của cô ta nhiều, càng không muốn để ý đến cô ta.
Sau hai tháng nhào bột, thì có chuyện xảy ra. Lúc đó, tôi đang một tay nặn con thỏ nhỏ, một tay khác nặn cái đầu lợn. Cuối cùng có một ngày, Thẩm Xuân Ni gọi cho tôi, lần này có lẽ không có ghi âm.
Cô ta nói: “Con đỗ nghèo khỉ, mày có biết hai tháng vừa qua tao đã kiếm được bao nhiêu tiền không? Tao đã kiếm được hai triệu!”
Tôi thở dài: “Cô đúng là sinh nhầm thời rồi.”
Thẩm Xuân Ni bối rối: “Ý mày là gì?”
Tôi phớt lờ cô ta rồi cúp máy. Ngày hôm sau tôi nghe tin có một trận động đất ở thành phố C nơi cô ta ở.
Trận động đất đã khiến cho trạm cơ sở đã bị hư hại, internet bị ngắt kết nối và không ai có thể đăng nhập vào một nền tảng bất kỳ nào đó, chứ đừng nói đến việc rút tiền mặt.
13.
Sau khi chúng tôi ở nhà được hai tháng, nhiều hiểm họa địa chất khác nhau bắt đầu biến mất. Bầu trời dần dần quang đãng trở lại, mặt đất trở lại ổn định. Tuy nhiên, khi các hoạt động của con người tiếp tục chỉ được diễn ra ở quy mô nhỏ, virus đã lây lan khắp thế giới loài người với tốc độ nhanh chóng mặt.
Từ kiếp trước tôi đã biết rằng loại virus này chỉ lây nhiễm cho con người, độ bão hòa oxy trong m//áu của người nhiễm bệnh sẽ nhanh chóng giảm xuống, dẫn đến suy nội tạng toàn thân. Nó rất dễ lây lan và diễn biến bệnh trạng nhanh chóng. Một số người gọi đây là hình phạt của thần. Bên ngoài khắp nơi đều là x//ác chet.
Trương Gia thôn hiện chưa có ca nhiễm bệnh nào. Cũng may những người trẻ tuổi đi làm xa bị người lớn ở nhà giục giã, đã lần lượt trở về. Bí thư thôn tổ chức họp thôn, đếm số người, những người có thể về được, đều đã về. Ông đã quyết định lắp thêm lan can ở một số lối vào thôn và kéo lưới điện lên.
Tôi nói: “Kéo lưới điện lên. Lỡ mất điện thì sao?”
Theo những gì tôi nhớ thì tháng sau sẽ bắt đầu mất điện.
Bí thư thôn xua tay: “Chúng ta đã chuẩn bị sẵn máy phát điện, trong đó có máy phát điện năng lượng mặt trời và năng lượng gió, nhiều lắm, mạng lưới cấp điện là đủ rồi.”
Tôi bị sốc: “Bác ơi, bác còn chuẩn bị cả việc này rồi ạ?”
Bí thư đảng ủy thôn tự hào: “Trước đây trong thôn luôn bị mất điện. Ta đã nhờ con trai lấy một bộ thiết bị, không ngờ bây giờ lại dùng được.”
Nhân tiện, con trai của bí thư Trương là sinh viên đứng đầu khoa vật lý của Đại học B. Nhưng tôi chợt nhận ra rằng cái tên của bác ấy cũng rất thú vị. Tên bác ấy là Trương Thiên Tuyển, đúng là có cảm giác như là người được ông trời chọn lựa.
14.
Bầu không khí ở Trương Gia thôn kiếp này rất khác so với kiếp trước. Kiếp trước ở đây không an toàn lắm, mọi người chỉ có thể trốn ở nhà chịu đói, miễn là có thể trốn được. Bây giờ lưới điện đã được kéo lên trước, bỗng nhiên an toàn hơn.
Một tháng sau, quả thực có sự cố mất điện, hệ thống phát điện của thôn chỉ có thể ưu tiên cho lưới điện. Nhưng người dân nông thôn thường hay mất điện và internet ba ngày một lần nên họ cũng chẳng thấy phiền. Mọi người chỉ đơn giản là sống một cuộc sống trở về với thiên nhiên.
Tôi không có việc gì làm ngoài cùng Trương Bình Bình đi dạo nhân tiện đốn củi.
Trương Bình Bình cũng nói với tôi: “Sớm biết như thế, mẹ đã không phải ngày ngày nấu đồ ăn rồi.”
Đi vác củi khiến lưng hai mẹ con chúng tôi mỏi nhừ nên chúng tôi lấy ra hai miếng cao trong kho để đắp. Tôi nói: “Không nhất định như vậy đâu. Mẹ có biết bao nhiêu người giờ đang rảnh rỗi, biết đâu một ngày nào đó chúng ta chẳng còn củi mà đun.”
Thực ra chủ yếu là vì tôi cảm thấy buồn chán nhưng không thể rời khỏi thôn, cũng không thể xem TV. Thế là cả thôn bắt đầu đốn củi, câu cá và bắt thú nhỏ. Hôm qua còn có người bị lợn rừng húc.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChúng tôi đang nói chuyện thì nhìn thấy bí thư thôn ngồi trên xe ba bánh, tay cầm một chiếc loa.
“Nghiêm cấm chặt phá rừng bừa bãi.”
“Nghiêm cấm săn bắt thú rừng và đánh cá bừa bãi.”
“Nếu không nghe lời, trạm y tế sẽ không chữa bệnh.”
“Tất cả đều đã có đồ ăn. Nếu chưa đói quá thì…”
Bác ấy vừa đi, vừa kêu gào suốt dọc chặng đường.
Người điều khiển chiếc xe ba bánh là con trai của bác ấy, Trương Văn Thư. Trông mặt anh ấy như đang bị c//ưỡng h//iếp, đờ đẫn suốt dọc đường. Bí thư thôn gào thét suốt từ trưa đến tối.
Dù sao thì Trương Bình Bình và tôi cũng thấy chán nên buổi tối chúng tôi vừa ăn tối vừa ngồi xổm bên cửa sổ nghe bác ấy đổi lời.
Cuối cùng, loa của bác ấy hết pin. Ở ngay dưới cửa sổ của tôi.
“Này, này, này Văn Thư, loa của bố hết pin rồi.”
Trương Văn Thư: “Hết pin thì hết pin thôi.”
Ông ấy túm lấy cổ áo con trai mình: “Bố không cần biết, con xử lý cho bố đi!”
Trương Văn Thư nhìn bố mình như một đứa trẻ nghịch ngợm.
Tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Bác ơi, ở nhà cháu có pin, cỡ 3 phải không ạ?”
Bí thư thôn vui mừng khôn xiết: “Được, được, được, đến ném xuống cho bác đi.”
Cho nên ban đầu tôi định chạy xuống lầu… nhưng chỉ có thể ném pin từ cửa sổ cho bác ấy. Trương Văn Thư thở dài, chỉ có thể để bố mình kéo đi vòng quanh thôn một lần nữa.
Vào nửa đêm, hai mẹ con chúng tôi ăn quá nhiều, đang tiêu hóa thức ăn.
Tiếng gầm của Bí thư thôn từ cổng thôn vang lên.
???
“Biến đi! Từ lúc rời thôn, cô đã không còn là người thôn chúng tôi rồi!”
15.
Tôi và Trương Bình Bình ăn no xong, liền cùng dân thôn đi xem náo nhiệt. Không thấy thì không tưởng tượng nổi. Thẩm Xuân Ni thực sự đã đến đây, mang theo 6 người đàn ông. Suốt chặng đường đi chắc hẳn bọn họ đã phải chịu nhiều đau khổ, đói đến mức gầy gò, quần áo rách rưới.
“Bác Thiên Tuyển, xin hãy cho chúng cháu vào…”
Lúc tôi và Trương Bình Bình đi tới thì thấy gần như cả thôn đều đã đến. Mọi người thực sự là nhàn rỗi.
Dì Vương vừa ăn hạt dưa vừa nói: “Đúng là vô liêm sỉ? Trước đây cô ta còn chửi chúng ta là đồ nhà quê.”
Dì Lưu: “Không biết trong cơ thể có virus hay không nữa.”
Chú Trần: “Bình Bình ở đâu? Này, Bình Bình, cô không thể mềm lòng được.”
“Đúng vậy, nó sẽ hại chet cả thôn.”
Trương Bình Bình vội vàng trốn ở phía sau lưng người đó. May mắn thay, Thẩm Xuân Ni không nhìn thấy chúng tôi. Cô ta nhìn chằm chằm vào dì Vương và dì Lưu đang ăn hạt dưa, ánh mắt như một con sói. Hai người sợ hãi lùi lại một bước.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Đúng là…”
Thẩm Xuân Ni tiến lên một bước không kiểm soát, dùng cả hai tay nắm lấy lưới điện và bị điện giật ngay lập tức.
“Aaaa!!”
Dì Vương: “Ổ, nhìn cô ta co giật kìa.”
Dì Trần: “Ồ wao.”
Tôi nhìn quanh, thấy ai nấy đều nhìn cô ta như nhìn một con khỉ. Chỉ có thể nói, trước đây danh tiếng của Thẩm Xuân Ni trong thôn thực sự rất kém. Lúc này, Trương Văn Thư đã kéo bố mình sang một bên.
“Bố, những người này không phải là người tốt.”
Anh đẩy kính lên và lạnh lùng nhìn những người đi cùng Thẩm Xuân Ni.
“Làm sao bây giờ?” Bí thư thôn hỏi anh ấy.
“Tối nay con sẽ tăng điện áp lưới điện lên mức tối đa. Đừng quên tăng cường tuần tra.”
“Cũng được.”
Trương Bình Bình cũng nghe được, không khỏi tiến lên một bước, đã bị tôi kéo lại.
“Mẹ, đi thôi.” Tôi dùng ánh mắt cảnh cáo bà ấy, Trương Bình Bình không hề do dự, quay người đi theo.
Tôi: ???
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.