Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

6:02 sáng – 08/11/2024

7.

Quả nhiên, ngày hôm sau gã sai vặt quay về báo lại.

Hắn nói rằng từ chiều hôm qua, Trần Thế Môi vào thanh lâu rồi không ra ngoài nữa.

Đến tận khuya, hắn mới xiêu vẹo bước ra, ôm chặt một kỹ nữ trong bộ dạng quần áo xộc xệch.

Cái dáng vẻ phóng đãng ấy khác hẳn hình tượng hắn vẫn cố tạo ra hằng ngày.

Nghe xong, tiểu thư nắm chặt khăn tay, im lặng hồi lâu rồi đôi mắt đỏ hoe nhìn ta:

“Ngươi nói xem, ta với Trần lang đã bên nhau bao năm, vì sao hắn lại thành ra như vậy?”

“Có phải là do ta không đủ tốt không?”

Nhìn tiểu thư khóc đến đáng thương, ta thấy lòng mình đau nhói.

Vội vàng vỗ ngực an ủi:

“Tiểu thư, sao lại có thể là lỗi của người được?”

“Người tâm địa thiện lương, tài hoa hơn người, khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn……”

“Rõ ràng là hắn có vấn đề, tên cẩu nam nhân đó vốn không xứng với người! Chia tay là thượng sách!”

Trong lúc vội vàng, ta buột miệng gọi hắn là cẩu nam nhân.

Tiểu thư vừa khóc vừa bật cười, nhẹ nhàng gõ vào đầu ta:

“Ngươi đấy, nói năng cẩn trọng một chút.”

Dù vậy, vì nể tình xưa, tiểu thư vẫn chưa thẳng thừng cắt đứt với hắn.

Nhưng từ đó trở đi, nàng bắt đầu giữ khoảng cách, dần dần lạnh nhạt với Trần Thế Môi.

Thường lấy cớ là cơ thể không khỏe hoặc tâm trạng không tốt để tránh mặt hắn.

Sau khi Trần Thế Môi đỗ trạng nguyên.

Thái độ của phu thê Tướng quân cùng đại công tử với hắn cũng dần trở nên đề phòng.

Trần Thế Môi trăm mối vẫn không có cách giải, không hiểu vì sao lại như vậy, nhưng cũng không muốn mất đi chỗ dựa từ phủ Tướng quân.

Vì vậy, sau một lần nữa bị từ chối không cho vào, hắn bèn dùng tiền mua chuộc một gã sai vặt.

Lúc này hắn mới biết tiểu thư đã biết chuyện hắn đến thanh lâu.

7.

Có lẽ vì nghĩ rằng tiểu thư dễ mềm lòng, Trần Thế Môi mặt dày quỳ bên ngoài cổng phủ:

“Thanh Hà, ta biết sai rồi, nàng ra đây gặp ta một lần thôi.”

“Nàng để ta nói vài lời, rồi ta sẽ đi ngay. Bằng không, ta nguyện quỳ ở đây không đứng dậy!”

Tiểu thư mặt lạnh như băng, nhưng rốt cuộc cũng mềm lòng, cho hắn một cơ hội để giãi bày.

Trần Thế Môi vội vàng đánh bài tình cảm, nói rằng mình đến thanh lâu không phải để tìm niềm vui, mà chỉ là giao tế mà thôi.

“Thanh Hà, chúng ta quen biết đã nhiều năm, nàng lẽ nào không hiểu con người của ta sao?”

“Hay là… từ trong thâm tâm, nàng vốn khinh rẻ ta, không tin tưởng ta?”

Vừa nói, hắn vừa giả bộ đáng thương, đóng vai kẻ tội nghiệp.

Tiểu thư vốn không chịu được chiêu này của hắn, vì tình cảm lâu năm mà miễn cưỡng tin tưởng hắn.

“Đứng lên đi, ta đâu có nói là không tin ngươi.”

“Nhưng nếu còn lần sau…”

Trần Thế Môi vội vàng ôm lấy tiểu thư vào lòng, giơ tay thề thốt:

“Nếu còn có lần sau, ta Trần Thế Môi sẽ bị thiên lôi đánh xuống!”

Ta đứng một bên, nhìn cái điệu bộ “tình sâu nghĩa nặng” của hắn, chỉ muốn trợn tròn mắt lên trời.

【Miệng nói đầy tình cảm, chẳng qua là muốn lợi dụng quyền thế của phủ Tướng quân thôi.】

【 Chỉ sợ bước kế tiếp chính là khác cưới người khác, rồi dỗ dành tiểu thư làm thiếp chứ gì, tên tra nam đáng chết!】

Tiểu thư dường như cảm thấy điều gì đó, liền lập tức rút khỏi vòng tay hắn.

“Trần lang, ngươi từng nói sẽ cùng ta trọn đời trọn kiếp chỉ có một người.”

“Giờ đây, ngươi còn nhớ chứ?”

Trần Thế Môi gãi gãi mũi, ánh mắt lảng tránh:

“Đương… đương nhiên là nhớ.”

“Ta vừa nhớ ra, còn có việc phải xử lý, chúng ta để dịp khác nói chuyện đi.”

Nói xong, hắn vội vã rời đi.

Tiểu thư nhìn theo bóng hắn, ánh mắt dần dần nguội lạnh.

8.

Ba ngày sau, thánh chỉ của Hoàng thượng thực sự được ban xuống, chỉ định Trần Thế Môi kết hôn cùng Chiêu Hoa quận chúa.

Trần Thế Môi lại giở chiêu trò cũ, quỳ xuống đất cầu xin tiểu thư tha thứ.

“Thanh Hà, thánh thượng tứ hôn, ta cũng bị ép buộc.”

“Nhưng nàng phải tin ta, trong lòng ta chỉ có một mình nàng, đời này tuyệt đối không phụ nàng.”

Theo như nguyên tác, rất nhanh hắn sẽ bắt đầu dùng chiêu đạo đức ép buộc, tìm đủ cách lợi dụng tình cảm sâu nặng mấy chục năm qua để cưỡng ép tiểu thư làm thiếp.

Từ đó, tiểu thư chịu đủ mọi giày vò, cuối cùng rơi vào cảnh bi thảm.

Nhưng lần này, với ta là người gìn giữ chính nghĩa, tuyệt đối không thể để tên tra nam này toại nguyện.

Vì thế, ta tranh thủ trước khi hắn bắt đầu phun đầy lời thối tha, kéo tay tiểu thư lại.

“Tiểu thư, kẻ bội bạc này, chớ nên tin tưởng hắn.”

“Hắn đã được chỉ hôn với quận chúa, sao có thể không phụ người được?”

“Rõ ràng chỉ là viện cớ thôi!”

Nghe lời ta, tiểu thư bắt đầu lưỡng lự, khuôn mặt cũng dần hiện lên vẻ tức giận:

“Nhị Nha nói phải! Ngươi ngoài miệng thì nói dễ nghe.”

“Nhưng nay mọi người đều biết, Hoàng thượng đã ban hôn cho ngươi với quận chúa, ngươi còn có thể thế nào?”

Trần Thế Môi thấy lời tiểu thư còn chút lối thoát, liền vội vàng tranh thủ nói:

“Thanh Hà, thánh chỉ không thể làm trái, ta cũng không có cách nào.”

“Chỉ là, nếu nàng tin tưởng ta, nguyện ủy khuất mà làm thiếp…”

“Ta có thể cam đoan, nhất định sẽ không phụ tấm chân tình của nàng!”

“Đợi sau này có cơ hội, ta nhất định tìm cách nâng nàng làm bình thê!”

Nghe xong những lời này, tiểu thư không nhịn được bật cười khẽ.

“Bình thê? Thánh chỉ vừa mới ban xuống, trong lòng ngươi đã tính sẵn rồi.”

“Chẳng lẽ, ngươi đã âm mưu từ lâu? Cho rằng ta là kẻ ngu muội sao?”

Ta không nhịn được mà ngầm giơ ngón tay út lên, lặng lẽ tán dương tiểu thư.

【Cứ tiếp tục mạnh mẽ đi, dìm chết tên tra nam này!】

【Không ngờ tiểu thư không chỉ xinh đẹp mà đầu óc cũng rất nhanh nhạy!】

Tiểu thư vốn dĩ đã bùng nổ, giờ lại càng thêm tự tin.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Nghe vậy, Trần Thế Môi lập tức cảm thấy có chút chột dạ.

Lại giở cái chiêu đạo đức ràng buộc cũ rích của hắn ra nữa rồi.

“Người ngoài không tin ta thì thôi, nhưng Thanh Hà, ngay cả nàng cũng không tin ta sao!”

“Ta biết, thân phận ta thấp hèn, Lục gia các người luôn khinh thường ta.”

“Được rồi, nếu nàng không chịu tha thứ, thì hôm nay ta, Trần mỗ, lấy cái chết chứng minh tấm lòng mình!”

Nói xong, Trần Thế Môi cười tự giễu, vứt thánh chỉ sang một bên, định lấy đầu đập xuống đất.

Hắn vừa làm động tác, vừa len lén liếc nhìn hướng tiểu thư.

Ta không nhịn được nhếch miệng, lộ vẻ khinh bỉ.

【Tên phượng hoàng nam chết tiệt này giỏi đóng kịch thật, chẳng qua là muốn dùng chiêu đạo đức ép buộc để tiếp tục lợi dụng thế lực của phủ Tướng quân mà thôi.】

“Nếu ngươi có bản lĩnh thì chết thật cho mọi người nhìn nha! Có quỷ mới tin ngươi sẽ thực sự muốn chết chứ!”

Thực ra, nếu theo kịch bản trong nguyên tác, tiểu thư nhất định sẽ mềm lòng mà thỏa hiệp.

Từ đó để mặc Trần Thế Môi điều khiển, thậm chí còn dốc toàn bộ gia tộc giúp hắn leo lên vị trí cao.

Nhưng hiện giờ, tiểu thư chỉ khoanh tay, lạnh lùng nhìn hắn, hoàn toàn không có ý định khuyên can.

Trần Thế Môi giả vờ đập đầu hai cái, ngay cả da cũng chẳng xây xước.

Thấy tiểu thư không phản ứng, hắn lại tự biên tự diễn, lớn tiếng nói:

“Thanh Hà, kiếp này chúng ta không duyên làm phu thê, kiếp sau nhất định sẽ tái ngộ.”

“Nếu hôm nay ta chết, nàng cứ tìm người yêu thương nàng mà sống, quên ta đi.”

“Từ đây một đời một kiếp, hai người mãi mãi bên nhau!”

Nói xong, hắn trực tiếp đặt tiểu thư lên bậc đạo đức cao.

Dân chúng đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng ấy, đều chỉ trỏ trách móc, nói tiểu thư không giữ lòng trinh tiết.

Còn nói nếu thực sự yêu thương, tiểu thư nên cùng hắn tuẫn tình.

Bị lời lẽ của mọi người tác động, sắc mặt tiểu thư có chút khó coi, không khỏi nhìn ta cầu cứu.

Ta mỉm cười an ủi, vỗ nhẹ tay nàng, nhỏ giọng nhắc nhở:

“Nếu hắn muốn chết, thì chúng ta cứ giúp hắn toại nguyện! Tiểu thư chi bằng dùng kế lùi một bước để tiến ba bước?”

Nghe lời ta, tiểu thư nhanh chóng hiểu ý, nở nụ cười lạnh lùng quyết tuyệt.

Nàng quay đầu lại, nói với Trần Thế Môi:

“Trần lang, ta là đích nữ của phủ Tướng quân, tuyệt đối không có lý nào phải làm thiếp cho kẻ khác.”

“Nhưng ngươi đối với ta thâm tình như vậy, ta không thể đành lòng trơ mắt nhìn ngươi đi tìm cái chết được.”

“Hay là như vầy, ngươi cứ đi trước một bước, sau khi ngươi ra đi, ta thề sẽ không sống một mình!”

Lời này của tiểu thư nói ra không chút sơ hở, ngược lại còn khiến Trần Thế Môi lâm vào thế bí.

Hắn vốn đã cùng quận chúa bàn bạc sẵn, chỉ là trước mặt mọi người diễn một vở kịch để ép tiểu thư phải thuận theo.

Chỗ nào muốn từ bỏ cuộc sống giàu sang phú quý của mình chứ?

Trước ánh mắt của mọi người, tay hắn nắm chặt rồi lại buông, buông ra rồi lại nắm chặt.

Ánh mắt hắn trừng trừng nhìn ta, hận không thể lập tức băm vằm ta thành trăm mảnh.

Thế nhưng lại không thể không diễn cho trọn vở kịch này.

10.

“Được rồi, Thanh Hà, ta sẽ đi tìm cái chết!”

Nói xong, Trần Thế Môi liền thay đổi chiến thuật, không còn đập đầu xuống đất nữa mà chạy đến chỗ thị vệ, cướp lấy một thanh đao định tự tử, trông như thật sự muốn hy sinh.

Nhưng ta thoáng thấy hắn trao cho thị vệ vài ánh mắt ngầm ra hiệu.

Quả nhiên, khi lưỡi dao vừa kề cổ, trầy xước da một chút thì thị vệ đã giả vờ cố sức ngăn lại.

Hai người kẻ xướng người hoạ, lại bắt đầu diễn cảnh bi thảm:

“Để ta chết đi! Để cho ta chết đi!”

“Không được ở bên người ta yêu, sống cũng chẳng còn nghĩa lý gì!”

Trần Thế Môi vùng vẫy đau khổ, ra vẻ yêu sâu đậm lắm. Thị vệ thấy vậy vội quỳ xuống, khẩn khoản can ngăn:

“Trạng nguyên gia! Ngài không thể chết!”

“Một mình ngài chết là việc nhỏ, nhưng đây là thánh chỉ!”

“Nếu ngài kháng chỉ không tuân, không chỉ mất mạng mà còn liên lụy cả phủ Tướng quân.”

Trần Thế Môi lúc này mới tìm được bậc thang, đành thở dài và từ bỏ ý định tự vẫn.

Hắn quay lại nhìn Thanh Hà bằng ánh mắt đầy tình cảm:

“Thanh Hà, thị vệ nói có lý, ta không thể ích kỷ như vậy.”

“Vì Phủ Tướng quân, ta không thể kháng chỉ.”

“Hôm nay là ta có lỗi với nàng, nhưng nàng mãi mãi có chỗ trong tim ta.”

Thanh Hà chỉ bình thản nhìn hắn diễn trò, một lúc sau mới mỉm cười vỗ tay:

“Hay lắm, đúng là một vở kịch hay!”

“Trần Thế Môi, hôn ước của chúng ta từ nay chấm dứt.”

“Từ nay đường ai nấy đi, không còn liên quan lẫn nhau!”

Nói xong, tiểu thư thoải mái quay đầu bước đi.

Đang lúc ta kinh ngạc trước sự quyết đoán của nàng, Trần Thế Môi phía sau lại bắt đầu giở trò.

Hắn mềm nhũn như mất hết sức lực, ngã phịch xuống đất.

Thị vệ cũng phối hợp rất ăn ý, la lớn đầy khoa trương:

“Trạng nguyên gia! Ngài không sao chứ!”

“Vết thương của ngài đang chảy máu, để thuộc hạ đưa ngài đi chữa trị!”

Dù bọn họ có diễn trò đến đâu, Thanh Hà cũng không ngoảnh lại.

Ta không nhịn được bĩu môi, thầm nghĩ:

【Tưởng là đang diễn kịch Quỳnh Dao chắc! Thật ghê tởm!】

【Chút xíu vết thương mà cũng đi chữa trị, e là chưa kịp đến nơi đã tự lành rồi!】

Thanh Hà khẽ dừng bước, nét mặt ẩn hiện chút ý cười nhịn không được.

“Nhị Nha, đừng xem náo nhiệt nữa! về phủ thôi!”

Lúc này ta mới vội vã chạy theo, đáp lại đầy vui vẻ: “Vâng!”

11.

Sau ngày hôm đó, Trần Thế Môi và tiểu thư chính thức cắt đứt.

Người ta thường nói vết thương lòng khó lành, mà tiểu thư vốn là người có tâm địa thiện lương, thuần khiết lại chân thành.

Vài chục năm tình cảm hóa thành tro bụi, nàng không thể thực sự ung dung như vẻ ngoài thể hiện.

Nhân lúc này, ta không ngừng tìm cách làm nàng vui vẻ, giúp nàng dần dần thoát khỏi đau khổ.

Tiểu thư dần dần bước ra khỏi những u ám.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận