Tôi rất có kiên nhẫn nhắc nhở:
“Sao vậy? Cần tôi tắm giúp cậu sao?”
Cậu như bừng tỉnh: “Không… không cần.”
Nhìn bóng lưng có hơi hoảng hốt của cậu, tâm trạng tôi trở nên vô cùng vui vẻ.
Lục Kỳ Chiêu thật sự sợ tôi đi tìm anh mình, ngay cả tóc cũng chưa lau khô đã đẩy cửa đi vào.
Tôi lắc lư ly rượu vang trong tay, thỏa mãn nhìn cậu.
Cậu cài somi đến những nút trên cùng, nước từ tóc chảy xuống, biến mất sau cổ áo.
Lục Kỳ Chiêu không nhìn tôi, cậu nghiêng đầu, ánh mắt rời rạc, không biết đang nhìn gì.
“Tắm nhanh như vậy sao?”
“Ừm.”
“Ngẩn người cái gì, ngồi xuống giường đi.”
Nghe vậy, người cậu hơi cứng lại.
Ở nơi cậu không nghe thấy, tôi không ngừng phát điên.
[Hệ thống, sao tôi có cảm giác như mình làm thế này là sai vậy, cậu thấy thế nào?]
[Tôi cảm thấy cô làm rất tốt.]
Lục Kỳ Chiêu chậm chạp đến giường, giống như con rối mặc người ta giày vò.
Tôi đứng từ trên cao nhìn xuống.
Không thể không thừa nhận, hai anh em này đều rất đẹp trai, chỉ ngồi một chỗ cũng đủ để khiến người khác hài lòng.
Tôi giữ cằm Lục Kỳ Chiêu, ép cậu ngẩng đầu lên, cậu kinh ngạc run lên một cái.
“Há miệng.”
Lục Kỳ Chiêu lại run lên lần nữa, một lát sau thuận thế hé miệng.
Tôi ác độc đổ rượu vang vào trong miệng cậu, vì để không sặc nên cậu ngẩng đầu nuốt xuống.
Một ít rượu không kịp nuốt xuống trào ra khỏi khóe miệng, chảy xuống tay tôi.
Tôi bất mãn hừ một tiếng, nắm tay nâng lên trước mặt cậu:
“Cậu là con nít đấy à? Để rơi rớt khắp nơi, thật lãng phí.”
Tôi vốn muốn bắt nạt cậu, nhưng Lục Kỳ Chiêu dường như không nghe được sự trêu chọc không chút che giấu trong giọng tôi.
Cậu suy nghĩ một chút rồi hơi cúi đầu.
Cẩn thận liếm sạch rượu trên tay tôi.
Tôi bị động tác này của cậu làm cho run rẩy, phản xạ có điều kiện tát cậu một cái.
Đầu cậu nghiêng sang một bên, tôi yếu ớt mắng:
“Ai cho phép cậu chạm vào tôi?”
Vừa mới uống rượu, giọng cậu khàn đặc:
“Như vậy sẽ không lãng phí, đại tiểu thư đừng tức giận.”
Tôi tức giận nhíu mày, không nhịn được mà phát cáu:
“Đi xuống, không muốn ngồi thì quỳ đi.”
Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, nghe lời đi xuống dưới giường.
Động tác tự nhiên quỳ xuống, giống như căn bản đây không phải trừng phạt.
Lúc này tôi mới thở một hơi nhẹ nhõm, cầm ly rượu lên uống hết ly này đến ly khác, áp chế cảm giác khác thường trong người xuống.
Lúc tôi hoàn hồn thì bản thân đã uống được nửa bình, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ được.
Hệ thống đúng lúc nhắc nhở tôi đừng quên chính sự.
Chính sự? Tôi mơ màng suy nghĩ.
Lúc cúi đầu nhìn Lục Kỳ Chiêu quỳ trên mặt đất mới phản ứng lại được.
Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, có lẽ do quỳ lâu không thoải mái nên đang âm thầm điều chỉnh tư thế.
Tôi lắc lắc đầu, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại.
Cúi người xuống nâng cằm cậu lên rồi hôn nhẹ.
Hô hấp của cậu đột nhiên trở nên dồn dập, đưa tay lên muốn ngăn tôi lại.
“Đừng nhúc nhích, anh cậu đang ở phòng bên cạnh, giờ này chắc cũng chưa ngủ, cậu cũng không muốn anh mình thấy dáng vẻ hiện tại của mình đâu, đúng không?”
5.
Lục Kỳ Chiêu khó khăn giữ nguyên tư thế.
Đại não ngày càng nặng nề, lượng cồn quá mức kiểm soát khiến tinh thần tôi ngày càng không đủ tỉnh táo.
Rất muốn đi ngủ.
Nhưng trong lòng lại luôn nhớ nhung nhiệm vụ gia tăng giá trị hận thù.
Lục Kỳ Chiêu cũng rất nhẫn nhịn, giá trị thù hận không tăng lên dù chỉ một chút.
Tôi tức giận xoa nắn mặt cậu, tức giận hôn xuống.
“Không cho phép tránh!”
Người tôi nghiêng ngả, sau đó được ai đó ôm vào lòng.
Bên tai vang lên tiếng thở dài:
“Tôi không tránh.”
“Cậu như vậy không thoải mái, tôi ôm cậu lên giường nhé, được không?”
Tôi mơ màng gật đầu, người như bay lên, trời đất quay cuồng, tôi được đặt lên giường một cách cẩn thận.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Còn muốn hôn sao?”
Tôi gật đầu:
“Muốn.”
Lục Kỳ Chiêu đứng trước mặt tôi, hướng dẫn tôi ôm lấy cổ mình, giọng nói đè nén trầm thấp:
“Tất cả đều nghe theo cậu, đại tiểu thư.”
Tất cả âm thanh đều dần đi xa, đại não như một cục bột nhão, thần trí dần dần tan ra.
Tôi khó khăn muốn đẩy cậu ra, nhưng não bộ không còn nghe theo sự sai khiến của mình.
Giống như đang ở trong một cái lồng trên không trung.
Phòng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng va đập, âm thanh rất lớn, tôi cũng dần tỉnh táo lại.
Cố hết sức rời khỏi cái ôm của Lục Kỳ Chiêu.
Giống như người bệnh đã mất đi ngũ giác, tôi mê mang hỏi:
“ m thanh gì vậy?”
Lúc này giá trị hận thù của Lục Kỳ Chiêu đột nhiên tăng vọt, giống như máy móc chậm chạp lâu năm chưa được sửa chữa.
Nhưng cậu lại giữ nguyên dáng vẻ kiên nhẫn của mình, khàn giọng trả lời:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Cậu nghe nhầm rồi.”
Tôi buồn ngủ, khi nghe thấy giá trị thù hận tăng lên, sức lực như biến mất, vô thức đẩy cậu ra, thở dốc một hơi:
“Cút đi, tôi muốn ngủ.”
Tôi mệt mỏi ngã xuống giường.
Tôi đưa tay mò mẫm chăn rồi đắp lên, nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng mệt.
Đôi mắt đen sẫm của Lục Kỳ Chiêu hiện lên sự hưng phấn, kiềm chế đứng cạnh giường.
Không biết qua bao lâu, nhiệt độ điều hòa dần lên cao, không khí cũng dần nóng lên.
Tôi không tự chủ được mà đá chăn ra, để lộ hơn nửa người.
Có thứ gì đó vuốt ve nơi mắt cá chân, một giây trước khi tôi đang giãy dụa muốn mở mắt ra, vài tiếng “tít tít” vang lên, nhiệt độ điều hòa lại được hạ xuống.
Chăn mền yên ổn đắp lên che khuất cả người, tôi lại thoải mái ngủ say trong nhiệt độ dễ chịu.
6.
Lục Kỳ Niên gần như cả đêm không ngủ, ngày hôm sau, khi trời vừa sáng anh đã mệt mỏi đi rửa mặt, làm xong bữa sáng thì vội vàng chạy lên cửa phòng Tống Thời Nguyện.
Vừa lên đến tầng hai đã thấy Lục Kỳ Chiêu đang ngồi trước cửa phòng.
Khuy áo Lục Kỳ Chiêu lộn xộn, bờ vai và cần cổ gầy yếu, mái tóc vẫn ướt tùy tiện vuốt sang một bên, trong tay là một điếu thuốc chưa châm lửa.
Hai người liếc nhìn nhau, khóe miệng Lục Kỳ Chiêu nhếch lên thành một nụ cười chế giễu.
Lục Kỳ Niên không để ý đến cậu, không chớp mắt đưa tay muốn gõ cửa.
Tay còn chưa chạm đến cửa phòng đã bị nắm lấy, chẳng biết từ khi nào Lục Kỳ Chiêu đã đứng dậy ngăn anh lại.
“Buông tay.”
“Anh, em chờ anh lâu lắm rồi.” Sức của Lục Kỳ Chiêu rất lớn, vẻ mặt vẫn tràn ngập ý cười như cũ: “Anh nhịn giỏi thật đấy, bây giờ mới đến.”
Lục Kỳ Niên liếc mắt nhìn cậu một cái:
“Anh không biết em nói gì, anh đến gọi cô ấy ăn cơm.”
“Giả cái gì mà giả, nhìn dáng vẻ cố gắng bình tĩnh này của anh đi, cả đêm không ngủ sao?”
Mí mắt Lục Kỳ Niên đột nhiên nâng lên, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía cậu:
“Tối hôm qua em đã làm gì?”
“Em làm gì anh không biết sao?”
Bầu không khí như đóng băng.
Lục Kỳ Chiêu quay đầu nhìn cửa phòng, sợ đánh thức Tống Thời Nguyện nên kéo Lục Kỳ Niên sang chỗ khác.
Cậu đột nhiên đẩy anh vào tường, thấp giọng mỉa mai:
“Anh, đêm qua lúc cô ấy hôn em, anh ở phòng bên có phản ứng thật sao?”
Lục Kỳ Niên hạ ánh mắt, lạnh nhạt dựa vào tường:
“Cho nên?”
“Cho nên anh không cảm thấy mình thấp hèn sao? Rõ ràng anh biết người cô ấy hôn là em.”
Lục Kỳ Niên cuối cùng cũng nâng mắt nhìn về phía cậu, nụ cười khinh miệt, trong giọng nói mang theo sự chán ghét:
“Đừng có nói mấy lời hoang đường như vậy, vậy còn em?”
“Hôm qua trên bàn cơm, biết rõ người cô ấy chạm vào là anh, không phải em cũng khó kiềm chế được bản thân sao?”
“Biết cô ấy nhỏ tuổi không chịu được quyến rũ nên làm ra dáng vẻ dụ dỗ đó.”
“Em tốt hơn anh ở điểm nào?”
Ánh nắng từ cửa sổ tràn vào chiếu lên hai người, chiếu rõ những bí mật không thể tiết lộ và những tình cảm bẩn thỉu ra ngoài.
Lục Kỳ Chiêu không nhịn được mà bật cười:
“Được, đã như vậy thì đều dựa vào chính bản thân mình đi.”
7.
Tôi mơ màng mở mắt rồi đưa tay sờ soạng tìm điện thoại, đã là mười giờ trưa.
Cơn say qua đi vẫn khiến đại não mơ màng, tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Cửa sổ kéo kín rèm, trong phòng lờ mờ tối.
Tôi hơi nghi ngờ đứng lên, trong đầu nhớ lại tối qua mình có kéo rèm hay không.
Hình như là không.
Lúc tôi ngủ không được thường thích ngẩn người nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, sau đó buồn ngủ tôi cũng lười đi kéo rèm lại.
Rèm cửa bị kéo ra, ánh nắng tràn vào có hơi chói mắt.
Tôi vô thức mở to mắt, nước mắt sinh lí theo bản năng chảy xuống.
Đúng lúc này có người gõ cửa, sau đó cửa bị đẩy ra.
Tôi xoay người nhìn, Lục Kỳ Niên đứng trước cửa phòng, trên mặt là ý cười dịu dàng.
“Tiểu thư, muốn ăn cơm chưa?”
Nụ cười của anh đột nhiên cứng lại khi thấy dáng vẻ của tôi, vẻ mặt khẩn trương bước về phía trước mấy bước.
“Cậu sao vậy? Sao lại khóc?”
Tôi hơi nghi ngờ nghiêng đầu nhìn, không hiểu anh đang nói gì.
Lục Kỳ Niên thấy dáng vẻ này của tôi thì thở dài một hơi.
Anh đi lên phía trước, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt của tôi đi, đuôi mắt hơi ngứa, tôi vô thức chớp mắt, bất mãn đẩy anh ra.
Lục Kỳ Niên mỉm cười, đưa tôi đi rửa mặt, nhét bàn chải đánh răng đã chuẩn bị xong vào tay tôi.
Sau khi tôi đánh răng rửa mặt xong lại dẫn tôi quay về giường, quen thuộc mở tủ quần áo ra, bắt đầu giúp tôi lựa chọn quần áo.
Tôi đang không được tỉnh táo lắm, có hơi ngẩn ngơ đứng tại chỗ nhìn anh loay hoay.
Lục Kỳ Niên thấp giọng:
“Tiểu thư, tôi thay quần áo giúp cậu sao?”
“Hả? Ừm.”
Lục Kỳ Niên ngồi xổm xuống trước giường, đưa tay cầm lấy vạt áo váy ngủ, vén lên một góc.
Dường như anh nhìn thấy gì đó, động tác đột nhiên dừng lại.
Nụ cười biến mất, sự ôn hòa thường thấy cũng đột ngột thay đổi.
Ngón tay nắm góc váy của anh không nhịn được mà dùng sức, đầu ngón tay trắng bệch, hít thở sâu mấy lần để điều chỉnh cảm xúc.
Tôi không hiểu nhìn anh, anh bình tĩnh trở lại, cười với tôi, vừa định tiếp tục.
Một giây sau, ở ngoài cửa vang lên giọng bình thản của Lục Kỳ Chiêu.
“Đại tiểu thư, ở nhà gọi điện thoại qua.”
Dường như có gì đó đã thức tỉnh, lúc này tôi mới ngượng ngùng lấy lại tinh thần.
Nâng chân đá chân Lục Kỳ Niên ở bên cạnh:
“Ra ngoài, tôi muốn thay đồ.”
Lục Kỳ Niên ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt ảm đạm khó hiểu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.