15.
Nửa tháng sau đó, Hoàng đế đều ngủ lại trong cung của Ngu thị.
Địa vị của nàng cũng liên tục được thăng lên, cuối cùng khôi phục lại vị trí Quý phi trước đây.
Không chỉ vậy, Hoàng đế thậm chí còn bất chấp sự phản đối của triều đình, ban cho nàng tên mới đổi họ, Ngu Âm – con gái của quan bị kết tội trước kia, lập tức biến thành Dư Doanh – con gái út của Thái phó đương triều.
Ngu thị khôi phục vị trí Quý phi, điều nhớ nhung nhất chắc hẳn là Tạ Thừa Trạch được nuôi dưỡng dưới gối ta.
Mặc dù Tạ Thừa Trạch đã sớm ra cung lập phủ.
Nhưng cứ ba ngày năm ngày lại vào cung ăn cơm với ta.
Ngu thị cứ mỗi lần đều đứng chờ trên đường thằng bé đi qua.
Hôm nay tặng đôi giày, ngày mai tặng chiếc áo.
Trong một lần Tạ Thừa Trạch lại đến cung tôi ăn cơm, tôi hỏi thằng bé: “Con có muốn trở về bên cạnh mẫu phi của con không?”
Tạ Thừa Trạch không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đáp: “Hiện giờ con không phải đang ở bên cạnh mẫu phi, ăn cơm cùng người sao?”
Tôi bất lực thở dài: “Ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”
Thằng bé ngẩng đầu lên: “Con nói thật đấy, con chỉ có một mẫu phi là người.”
Nói xong, thằng bé gắp một miếng ngó sen vào bát ta, nghiêm túc nói: “Sau này mẫu phi đừng nhắc đến chuyện này nữa, con sẽ buồn lòng đấy.”
Tôi ngẩn người: “Được rồi.”
Tuy nhiên trời không chiều lòng người.
Hoàng đế như phát điên, hạ chỉ bắt Tạ Thừa Trạch trở về cung của Ngu thị.
Lý do là Quý phi nhớ con quá độ, muốn Tạ Thừa Trạch đến để báo đáp tám năm chưa tròn đạo hiếu.
Mẹ kiếp cái thứ gọi là đạo hiếu.
Tôi vốn nghĩ, nếu Tạ Thừa Trạch lại đến, sẽ an ủi thằng bé, bảo thằng bé nhẫn nhịn, đợi Hoàng đế chết là được.
Không ngờ từ đó Tạ Thừa Trạch không bao giờ đến cung tôi nữa.
Lần gặp lại Tạ Thừa Trạch là ba tháng sau.
Sinh nhật Ngu thị, Hoàng đế tổ chức tiệc mừng cho nàng.
Ba tháng không gặp, Tạ Thừa Trạch gầy đi nhiều, đôi mắt từng lúc nào cũng dịu dàng giờ đây như một vũng nước chết.
Tôi nhân lúc tiệc rảnh rỗi muốn nói chuyện với thằng bé, nhưng thằng bé lại tránh tôi như rắn rết.
Tiệc chưa kết thúc đã sớm ra khỏi cung.
Tối về cung, tôi càng nghĩ càng thấy không ổn, đang định sai người đến phủ thằng bé hỏi thăm tình hình, thì Lưu công công bên cạnh Hoàng đế đã hớt hải chạy đến: “Không xong rồi nương nương! Đại hoàng tử uống thuốc độc tự vẫn rồi!!”
16.
Khi tôi vội vàng chạy đến phủ Tạ Thừa Trạch, vừa hay gặp Ngu thị cũng đang hoảng loạn.
Nhìn thấy Tạ Thừa Trạch nằm trên giường sống chết không rõ, chân tôi mềm nhũn, suýt đứng không vững.
Ngu thị gục xuống người thằng bé khóc lóc: “Con ta! Con của ta! Sao con lại nghĩ quẩn như vậy!”
“Tình trạng của Đại hoàng tử thế nào?” Tôi hỏi thái y.
Thái y lắc đầu: “Điện hạ uống thuốc độc quá lâu, tuy đã giữ được mạng, nhưng có tỉnh lại được hay không còn phải xem số mệnh, chỉ là Đại hoàng tử ý muốn sống rất thấp, e rằng…”
Ông ấy chưa nói hết câu, nhưng tôi đã hiểu ý của ông ấy.
Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, điều gì đã khiến Thừa Trạch vốn tính tình ôn hòa lại mất đi ý chí sống, một lòng muốn chết.
Tôi không còn để ý gì khác nữa, túm lấy Ngu thị: “Ngươi đã ép Thừa Trạch làm gì!”
Ngu thị lúc này đau buồn tột độ, chỉ lẩm bẩm: “Sao lại thành ra thế này… Con của ta…”
Lúc này, Hoàng đế đứng bên cạnh khẽ cười một tiếng.
Tôi nhìn về phía hắn.
Trên mặt hắn không buồn không vui, chỉ hỏi Ngu thị: “Cảm giác ép chết con trai ruột của mình thế nào?”
Ngu thị sững sờ: “Bệ hạ…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ngươi tưởng trẫm không biết ngươi liên lạc với dư đảng Ngu gia, âm mưu phò tá Thừa Trạch cướp ngôi sao?”
“Tưởng trẫm không biết các ngươi thời gian trước cố ý hãm hại Thái tử sao?”
“Tưởng rằng mình nắm chắc phần thắng sao?”
Ba câu hỏi liên tiếp không chỉ cho Ngu thị một đòn mạnh, mà cũng cho tôi một đòn mạnh.
Thì ra tám năm trước hắn không chịu ban tử cho Ngu thị, để lại cho Ngu thị một đường sống, là vì ngày hôm nay báo thù.
Hắn muốn Ngu thị phải chịu nỗi đau mất đi người quan trọng nhất như hắn đã từng.
Hắn quả thực là một kẻ điên.
Hoàng đế từng bước bước ra từ bóng tối, giọng điệu tuy lạnh lùng, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười, hắn nói với Ngu thị: “Trẫm đích thân chuẩn bị món quà này tám năm cho ngươi, ngươi còn thích không?”
Ngu thị ngồi phệt xuống đất, hoàn toàn sụp đổ: “Tại sao! Tại sao! Hắn là con trai của người mà, là con trai ruột của người mà!”
Chuyện xảy ra sau đó, không ai có thể dự đoán được.
Ngu thị nhân lúc Hoàng đế đến gần, rút cây trâm trên đầu đâm mạnh vào cổ Hoàng đế.
Sau đó tự sát.
Chỉ trong một đêm, Hoàng đế và Quý phi đều qua đời.
Tạ Thừa Cẩn thuận lợi lên ngôi.
17.
Sau khi Tạ Thừa Cẩn lên ngôi, tôi trở thành Thái hậu.
Tôi đưa Tạ Thừa Trạch về cung Lâm Nguyệt, mặc dù thằng bé vẫn chưa tỉnh lại, nhưng tôi vẫn kể chuyện cho thằng bé nghe như lúc chúng còn nhỏ.
Kể từ Tây Du Ký đến Thủy Hử, rồi từ Thủy Hử đến Tam Quốc.
Năm thứ tư Tạ Thừa Cẩn đăng cơ, Tạ Thừa Ý có người con gái vừa ý, là tiểu thư nhà Lễ bộ Thượng thư.
Tính tình ôn hòa, dung mạo cũng xinh đẹp, tôi liền quyết định ban hôn cho họ.
Cùng năm đó, Tạ Thừa Cẩn cũng bắt đầu tuyển tú, con gái Hữu tướng phong Hoàng hậu, con gái Tả tướng phong Quý phi.
Nó quả thật rất công bằng.
Chỉ là Tạ Thừa Trạch vẫn chưa tỉnh lại.
Năm thứ năm Tạ Thừa Cẩn đăng cơ, đứa con đầu tiên của Tạ Thanh Uyển và Phò mã ra đời.
Do lần đầu nuôi con, cả hai đều không quen.
Cứ ba ngày hai bữa lại chạy đến cung ta.
Làm phiền đến nỗi tóc tôi cũng bạc thêm vài sợi.
Năm thứ sáu Tạ Thừa Cẩn đăng cơ, Thụy Chiêu nhỏ nhất cũng có người vừa lòng.
Tuy chỉ là một văn quan bảy phẩm không mấy nổi bật, nhưng nó thật lòng yêu thích, tôi cũng không nỡ đánh vỡ uyên ương, nên cũng ban hôn cho nó.
Cùng năm đó, Hoàng hậu và Quý phi lần lượt sinh hạ hai công chúa, tóc tôi lại bị làm phiền bạc thêm vài sợi.
Năm thứ bảy Tạ Thừa Cẩn đăng cơ, đến ngày sinh nhật của ta.
Một đám người chen chúc trong cung Lâm Nguyệt của ta, nghe tôi kể Tây Du Ký cho Tạ Thừa Trạch.
Kể đến đoạn thầy trò Đường Tăng vượt qua chín mươi chín tám mươi mốt nạn, cuối cùng đến được Tây Thiên, lấy được chân kinh.
Một giọng nói khàn khàn vang lên: “Vậy Tôn Ngộ Không cuối cùng có được tự do không?”
Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn về phía người nói.
Tôi cũng nhìn qua.
Tạ Thừa Trạch đã hôn mê bảy năm, vẫn như năm mười tuổi, cười nhẹ nhàng ngượng ngùng: “Mẫu thân, Tôn Ngộ Không có được tự do không?”
Khóe mắt tôi cay xè, khẽ đáp: “Được tự do rồi.”
Từ đó thằng bé không còn bị kim cô chú hành hạ nữa, dù lên trời hay xuống đất.
Hắn sẽ là Tề Thiên Đại Thánh tự do nhất trên đời.
(Hết)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.