01
Dạo này công việc của tôi không suôn sẻ, chuyện tình cảm cũng chẳng ra sao… đúng kiểu xui xẻo đủ đường.
Nghe nói ở ngoại ô phía đông thành phố có một ngôi đền Thần Tài rất nổi tiếng.
Trước đây, tôi là một người theo chủ nghĩa khoa học thuần túy 24K, nhìn mấy chuyện mê tín dị đoan với ánh mắt khinh thường, nhưng từ khi bị xã hội “tặng” cho mấy cú đấm trời giáng, tôi quyết định quỳ lì trong đền Thần Tài.
Tôi không mê tín đâu, tôi chỉ kính trọng văn hóa của tổ tiên từ tận đáy lòng thôi!
Tổ tiên đã làm vậy thì chắc chắn phải có lý do của họ.
Thà tin là có còn hơn không tin.
Tôi vượt đường xa đến đền, và phát hiện ra không ít người trẻ như tôi cũng đã “thức tỉnh huyết mạch” như vậy.
Hàng người xếp dài đến mức nhìn không thấy điểm cuối.
Bên cạnh có hai tiểu hòa thượng đang quét sân, có vẻ đã quen với cảnh này.
Tiểu sư phụ 1: “Đông người quá nhỉ~”
Tiểu sư phụ 2: “Hôm nay là cuối tuần mà, người đông gấp mấy lần ngày thường.”
Tiểu sư phụ 1: “Vị Thần Tài mới nhậm chức này chăm chỉ quá, người mới thì việc gì cũng nhận, chẳng kén chọn gì cả… Không hiểu sao nhiều người đến đền mình cầu nguyện thế.”
“Mới đến có hơn chục năm thôi mà đã kéo chỉ số kinh tế khu vực quanh đền lên rồi.”
“Tôi chưa từng thấy vị Thần Tài nào chịu khó như vậy, người trẻ bây giờ quả thật biết chịu khổ.”
…
Hai tiểu sư phụ thì thầm to nhỏ, tôi đi ngang qua họ, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên mình đến đúng chỗ rồi, tổ tiên quả không lừa tôi, chẳng lẽ thật sự có thần tiên?
Tôi mang tấm lòng thành kính nhất xếp hàng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng bước vào được đền Thần Tài đông nghịt người.
Đây là lần đầu tôi đến nên không biết quy tắc gì, đành lén quan sát những người đến cầu nguyện bên cạnh.
Có người cầu xin việc làm, có người cầu đỗ đại học, có người cầu thi công chức, có người cầu trả hết nợ, có người cầu làm ăn phát đạt, có người cầu gia đình khỏe mạnh… thậm chí còn có người cầu thoát ế!
Không phải chứ, bây giờ Thần Tài làm luôn cả mấy việc này sao?
Giữa những lời cầu nguyện thành kính, tôi như nghe thấy một giọng nói khác biệt, trầm thấp, âm sắc mang một vẻ quý phái như được dát vàng, nhưng lại ẩn chứa một nỗi oán trách và mệt mỏi khó lòng bỏ qua:
“Công việc chết tiệt này, ta không thể làm thêm một ngày nào nữa!”
Tôi: “Hả?”
Tôi nhìn quanh một vòng, chẳng thấy ai có giọng điệu này ở đây cả, ai dám bất kính với Thần Tài thế?
Giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến tôi vô thức ngước nhìn lên tượng Thần Tài sáng chói ở chính giữa.
“Duma, ta đâu phải cái giếng mà ước cái gì cũng cho!”
Giọng nói này có vẻ phát ra từ bức tượng đó…
“Cầu với xin! Đến bao nhiêu điều ước nữa đây? Còn chẳng có ngày nghỉ cuối tuần, phiền chết mất!”
Tôi trợn tròn mắt!
Mẹ ơi, con đã khai nhãn!
À không, là Thần Tài hiển linh! Tôi có thể nghe được tiếng lòng của Thần Tài!
Tôi lập tức quan sát xung quanh, thấy mọi người vẫn bình thản như không, có vẻ chỉ mình tôi nghe được?
Trời ạ!
Nhân viên 996007! Rồi cũng có ngày này!!
Tôi đang ngẩn ngơ thì nghe thấy người phụ nữ bên cạnh đang cầu con: “Thần Tài ơi, không phải con không muốn sinh con đâu, ngài cũng biết giới trẻ bây giờ, nếu đứa bé này sinh ra mà có thể nuôi con thì con cũng không ngại sinh…”
Thần Tài: “Sinh con à? Còn đòi sinh ra cái ATM biết đi nữa chứ!”
Nhưng ngài vừa nói xong thì một cặp vợ chồng trung niên đeo đầy vàng bạc bước vào tạ ơn, cảm ơn Thần Tài đã ban cho họ đứa con biết nhả ra tiền vàng.
Trời ơi!
Vậy là Thần Tài này thực sự ban phước thật!
Tôi vội vàng “nhập gia tùy tục”, phịch một cái quỳ xuống, chắp tay, vừa dập đầu vừa bắt chước người ta cầu nguyện:
“Thần Tài sinh nhật vui vẻ! Xin phù hộ! Sức khỏe dồi dào! Gia đình bình an! Tài lộc đến! Tết, Tết Đoan Ngọ, Tết Trung Thu, Quốc Khánh và các ngày lễ khác đều đến! Một tỷ đến! Con thích tiền, tiền thích con, tiền từ bốn phương tám hướng đến, tiền đến tiền đến tiền đến! Tiền tới! Chúc phát tài! Chúc phát tài! Chúc phát tài! Chúc phát tài! Đón vận may liên tiếp giàu to tiền rơi không ngừng chúc phát tài! Chúc phát tài! Xin Bồ Tát phù hộ cả nhà con khỏe mạnh, trường thọ, không bệnh không nạn, xin Phật Tổ phù hộ cả nhà con đều khỏe mạnh, tránh xa ung thư, tránh xa virus, khỏe mạnh trường thọ, không bệnh không nạn, cả đời bình an, trường thọ khang ninh…”
Thần Tài bình luận chính thức: “Nhà ngươi đang niệm thần chú đấy hửm? Nữ Đường Tăng à?”
“Niệm xong tên ta rồi, tiện thể @tag luôn mấy đồng nghiệp của ta, có cần ta gọi họ qua luôn không?”
Tôi phấn khởi, còn có chuyện tốt thế này sao?
Bên cạnh có người cầu làm triệu phú.
Thần Tài phát ngôn chính xác: “Đốt mấy cây nhang vài chục nghìn mà cầu cả triệu, không làm khó bản thân thì cứ đến làm khó ta hả?”
Có người cầu: “Trời ơi, con yêu cô ấy lắm, con muốn cưới cô ấy về làm vợ, xin ngài, nhất định phải là cô ấy!”
“Duma, không đi cầu hôn đi lại đến cầu ta? Là không đủ tiền mua nhẫn kim cương hay là coi thường Nguyệt Lão bên cạnh vậy trời?”
“Ta còn chẳng biết vợ ta ở đâu nữa đây này!”
Hmm… vị Thần Tài này hơi “chua ngoa”, nhưng việc cần làm thì không bỏ sót cái nào.
Người đến cầu không ít, người đến tạ ơn cũng không ít!
Vì vậy, khi nghe ngài nói sẽ rải tiền vào nửa đêm, mặc kệ ngài có nói giỡn hay không, quỳ ở đây là đúng rồi!
Ngày hôm sau, đến trước cả tiền của Thần Tài là giọng nói sắc bén của ngài:
“Con bé này làm trò gì vậy?”
“Đốt nhang cũng không chịu đốt, cứ quỳ cứng đầu! Đừng tưởng quỳ cả đêm là ta sẽ mềm lòng!”
“Phật từ bi, không độ kẻ nghèo.”
Tôi cứ tưởng chuyện này chỉ cần lòng thành, không ngờ thần cũng thực dụng thế.
Thế thái nhân tình ơi thế thái nhân tình.
Tôi suy nghĩ một lúc, đứng dậy, đi ra ngoài mua một trăm nghìn đồng vé số.
Ngài nói đúng, tôi nên bỏ chút tiền, không thì Thần Tài lấy đâu ra doanh thu?
Thần Tài: “…”
Tôi vừa cào vừa đọc nơi sinh, ngày sinh và số CMND của mình, người ta bảo làm vậy mới giúp Thần Tài xác định chính xác người nhận tiền.
Tiếc là cào hết vé rồi mà chẳng trúng cái nào.
“Thôi, coi như tiền nhang đèn vậy.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThần Tài không thể tin được: “Ta hỏi này, ta có thu được đồng nào không? Ta chưa từng thấy ai cúng nhang đèn kiểu này, sao nhà ngươi không đốt lên rồi hẵng gửi qua đây?”
Đã vậy thì tôi đốt vé số gửi cho ngài vậy.
Thần Tài im lặng một lúc, dò hỏi: “Kẻ phàm ngu ngốc kia, ngươi nghe được ta nói chuyện à?”
Tôi cười toe toét: “Nghe được! Thần Tài ơi, con nghe được tức là chúng ta có duyên! Ngài có thể rộng lượng mở đường sau cho con không… Đã không kiếm được tiền thì có thể làm cho người con thích cũng thích con không?”
Tiền với trai thì ít nhất cũng phải được một cái chứ?
Thần Tài: “Cả nước đang lo phát triển kinh tế, cô đây lại tính chuyện yêu đương, còn ra thể thống gì nữa?”
Tôi thành thật: “Nhưng mà, con không cưỡng lại được mấy anh đẹp trai.”
Ngài: “Ta phải xem thử người đàn ông nào làm cô mê muội đến vậy…”
Có lẽ vì duyên số, Thần tài bước ra từ bức tượng, toàn thân tỏa ánh vàng rực rỡ đến mức chói mắt, khiến tôi theo phản xạ phải đưa tay che mắt và gần nửa gương mặt.
Ngài bước đến, đặt tay lên đầu tôi, và sau một hồi lâu, lạnh lùng thốt ra một câu:
“Cô cầu xin ta vì tham vọng cao ngạo, còn thích trai hư thì khó tránh họa.”
“Anh ta sẽ ảnh hưởng đến…” Hai chữ “tài vận” chưa kịp nói ra.
Tôi hạ tay xuống, ngẩng đầu lên, muốn xem Ngài định nói gì.
“Ơ kìa, vợ ơi?”
Tôi: “???”
02
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thần Tài còn kiêm luôn nghiệp vụ làm chồng người khác à?
Đã vậy hắn còn gọi được, sao người tôi thích lại không gọi tôi là vợ chứ?
Một mặt tôi ghét bản thân vì cái đầu óc mơ mộng chuyện yêu đương, mặt khác lại không kìm được việc đắm chìm trong đó.
Sau một lúc lâu, tôi mới chậm rãi đưa ánh mắt nhìn vị Thần Tài trẻ tuổi đẹp trai trước mặt. Sau khi hắn gọi “vợ ơi” thì đứng yên tại chỗ, không biết dùng phép thuật gì mà xuất hiện một sợi dây trong suốt, hai đầu nối liền cổ tay của chúng tôi.
Hả?
Mẹ ơi! Con bị khóa CP với Thần Tài rồi!
Hắn nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, tôi cũng nhìn lại hắn.
Tôi nhận ra một điều tốt của việc não yêu đương là: tôi thích bất kỳ anh chàng đẹp trai nào không phân biệt.
Mà Thần Tài kiểu này phải xếp hạng nhất, hơn hẳn những người khác.
Đã vậy hắn còn gọi tôi là vợ, vậy chẳng phải tôi có thể gọi hắn là “chồng… yêu” sao?
Thường thì tôi không dễ dàng gọi ai là chồng đâu, trừ những anh đẹp trai và Thần Tài.
Sau khi tôi gọi xong, Thần Tài cuối cùng cũng có phản ứng, đôi mắt đứng yên của hắn từ từ chuyển động, môi mỏng hé mở, biểu cảm sinh động nhưng rất kiềm chế.
Rồi vẫy tay một cái, trước mặt tôi xuất hiện cả đống vàng.
Chỉ hai từ thôi mà đã khiến đàn ông chi tiền cho mình.
Thì ra gọi Thần Tài là “chồng yêu” sẽ khiến hắn nhả vàng ra!
Chưa hết, tôi còn thấy bộ đồ vàng trên người Thần tài thay đổi theo cảm xúc của chủ nhân, lấp lánh như bật hiệu ứng ánh sáng vàng, rồi tôi còn thấy phân thân của hắn.
Giống hệt người thật, chỉ có điều phân thân trong suốt.
Bản thể của hắn đứng yên tại chỗ, có vẻ ngại ngùng nhìn tôi.
Nhưng phân thân của hắn thì khác hẳn, không giấu giếm cảm xúc, nhảy lên nhảy xuống, hét lên phấn khích, chạy khắp phòng, đong đưa qua lại, kèm theo những độc thoại ồn ào:
[Á á á á á!]
[Vợ ơi! Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi!]
[Em gọi anh là gì? Chồng yêu á? Hê hê, chồng yêu.]
[Có khi nào anh vẫn đang mơ!]
[Đi làm anh không điên! Một tiếng chồng yêu của vợ làm anh điên mất!]
Tôi nghĩ, vợ gọi chồng có gì là lạ đâu?
Sao người này lại kỳ cục thế nhỉ?
Phân thân đứng chống nạnh cười lớn: [Trước đây em chưa từng gọi anh là chồng!]
[Chưa! Bao! Giờ!]
[Anh được lời rồi anh được lời rồi!]
[Á á á á á! Anh điên thật rồi anh giả vờ đấy! Ha ha ha ha! Vợ ơi vợ ơi vợ ơi vợ ơi vợ ơi vợ ơi vợ ơi…]
Phân thân của hắn thật sự quá ồn ào, ồn đến mức tai tôi muốn mù, mắt muốn điếc luôn.
Tôi suy nghĩ một chút, nhìn hắn rồi thử thăm dò: “Ừm, em có thể rút lại lời nói ban nãy không?”
Sắc mặt Thần Tài cứng đờ, phân thân đang phấn khích hưng phấn lập tức thu về trong người.
Trước mặt lại xuất hiện một đống vàng, rồi một đống nữa… nhiều vàng quá.
Hắn căng thẳng, giọng khô khốc: “Chuyện lớn thế này, em phải suy nghĩ kỹ.”
[Chắc là lúc anh ở trong tượng đã mắng em nên em giận rồi!]
[Anh thật đáng chết, sao anh lại có thể mắng em?]
[Sao anh có thể mắng vợ thần tài của anh chứ!]
[Tại trong tượng không nhìn thấy mặt, anh nên ra ngoài nhìn từ sớm mới phải.]
[Vợ đừng giận, anh cho em tiền!]
Nghe đến câu cuối, thái độ của tôi xoay 180 độ: “Ha ha, em đùa anh thôi.”
Thần Tài khẽ thở phào.
Tôi hỏi: “Em mang những thứ này về được không?”
Thấy hắn do dự, tôi lại gọi thêm một tiếng: “Chồng yêu?”
Thần Tài: “Được.”
[Đừng nói là tiền, em muốn gì anh cũng cho! Cả mạng anh cũng là của em!]
Văn chương hi sinh tính mạng này thì em không cần đâu.
Còn về những thứ khác, tôi thảm thiết: “Anh có biết không? Ước mơ của em là nằm ở nhà vẫn kiếm được tiền.”
Hắn nói: “Được.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.