1.
Con trai bị ba nó kéo vào phòng làm việc.
Tôi lo lắng muốn đi theo, nhưng cánh cửa “rầm” một cái đóng ngay trước mặt tôi.
Bên trong truyền ra tiếng hét của Châu Dự:
“Châu Duệ Trạch, ba hỏi lại con lần nữa, con thật sự muốn theo mẹ sao? Đừng trách ba không nhắc, mẹ con chỉ là bà nội trợ, con nghĩ bà ấy có thể chăm sóc tốt cho con à?”
Con trai tôi trả lời một cách hờ hững:
“Ba ơi, con ở với ai cũng được. Vấn đề là dì Linh giờ đang mang thai em trai con, con mà ở với ba thì con sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của dì ấy.”
Chuyện xấu của mình bị con trai nhắc đến, dù có mặt dày như Châu Dự cũng thấy hơi ngại.
Tiếng trong phòng nhỏ dần.
Tôi không nghe rõ họ nói gì nữa, chỉ cảm thấy khuôn mặt mình bắt đầu ươn ướt, ngứa ngáy.
Đưa tay lau, nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy nhiều.
Tôi ngồi thẫn thờ trên ghế sofa trong phòng khách, cuối cùng không nhịn được mà vùi mặt vào lòng bàn tay.
Không biết đã bao lâu, cửa phòng làm việc lại mở ra.
Châu Dự bước đến trước mặt tôi, nhìn tôi đang cúi đầu khóc, cuối cùng anh ta cũng thấy không đành lòng.
Anh ta đưa cho tôi một tờ khăn giấy, rồi chậm rãi nói:
“Duệ Trạch sẽ ở với em.”
Tôi ngẩng mặt lên, nước mắt vẫn lăn dài.
“Xe, nhà đều để lại cho em, thêm năm mươi triệu nữa. Nếu đồng ý thì mai chúng ta đi làm thủ tục.”
Tôi nhìn anh ta ngơ ngác.
Nói thật, tôi là người đòi ly hôn.
Nhưng tôi cũng không rõ mình sẽ ly hôn thế nào.
“Xe thì khỏi cần để lại cho mẹ con.”
Châu Duệ Trạch đột nhiên nói.
Tôi ngạc nhiên, miệng nở một nụ cười khổ.
Dù sao thì cũng là cha con, cuối cùng nó vẫn đứng về phía ba nó.
“Mẹ lái xe tệ lắm, đừng giữ xe lại làm gì.
Không lái thì phí, lái thì thành phạm tội, tốt nhất là quy ra tiền mặt luôn.
Xe của ba kiểu gì cũng phải bảy, tám trăm triệu, một giá thôi, nhà cộng thêm một trăm triệu nữa là hợp lý.”
Châu Dự nhìn chằm chằm con trai.
Cậu nhóc Duệ Trạch chỉ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.
Châu Dự thu ánh mắt lại.
“Vậy quyết định thế, mai 9 giờ gặp ở sở dân chính.”
2.
Cửa lớn đóng lại.
Trái tim tôi cũng co thắt theo.
Châu Dự đi rồi, có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học.
Tình yêu của tuổi trẻ, chân thành và trong sáng.
Tôi từng nghĩ rằng chúng tôi có thể sống bên nhau đến già.
Nhưng chẳng hiểu sao lại đi đến bước đường này.
“Mẹ.”
Giọng của Châu Duệ Trạch kéo tôi ra khỏi nỗi buồn.
“Con đói, mẹ nấu cơm chưa?”
Tôi lập tức đứng dậy, lau khô nước mắt:
“Mẹ đi chợ ngay đây.”
Giọng của nó có chút ấm ức:
“Mẹ sắp có một trăm triệu rồi mà, không thể đưa con đi ăn tiệm được sao?”
Tôi dẫn nó xuống quán nướng dưới nhà.
Nó gói một miếng ba chỉ vào rau sống rồi đưa cho tôi.
“Mẹ à, đây là buffet đấy, ăn nhiều vào mới bõ tiền.”
“Ừ.”
Tôi cầm lấy, bỏ vào miệng nhưng chẳng cảm thấy gì ngoài vị nhạt nhẽo, khó nuốt.
Nghĩ đến những bài viết trên mạng về ảnh hưởng tâm lý của việc ly hôn đối với con cái.
Tôi suy nghĩ rồi mở lời:
“Con trai, mặc dù mẹ và ba con ly hôn, nhưng dù gì ông ấy cũng là ba của con. Mẹ có thể hận ông ấy, nhưng con đừng hận.”
“Con không hận ông ấy.”
Nó lật miếng cánh gà lại.
“Mẹ cũng đừng hận, hận một người mệt lắm.”
Nó ngồi đối diện tôi, giữa làn khói nghi ngút, tôi gần như không nhìn rõ mặt nó.
3.
Sáng sớm tôi đang ngồi thẫn thờ trên giường, thì Duệ Trạch gõ cửa phòng.
“Mẹ, đến giờ rồi, đi thôi.”
Tôi giật mình tỉnh lại.
Sao tôi có cảm giác con còn háo hức chuyện ly hôn của tôi hơn cả ba nó vậy?
Tôi mở cửa, nghi ngờ nhìn nó.
“Sao con chưa đi học?”
Nó nhìn tôi một cách phức tạp.
“Mẹ, hôm nay là ngày 1 tháng 7, con nghỉ hè rồi.”
Suốt hơn một tháng nay, tôi mơ màng đến nỗi quên mất cả việc con đã nghỉ học.
Tôi áy náy chỉnh lại cổ áo cho nó.
“Xin lỗi con trai.”
Nó nghiêng đầu cười.
“Nếu mẹ cảm thấy có lỗi thật thì đưa con đi du lịch đi, ra biển chơi, lặn ngắm san hô và ăn hải sản.”
Nó giơ tay tạo hình chữ V.
“Được thôi.”
Tôi cũng bật cười theo.
Những đám mây đen trong lòng tôi dường như bị xua tan đi một chút.
Lâm Nguyệt cùng đến với Châu Dự.
Chưa ly hôn mà đã nôn nóng muốn leo lên đầu tôi rồi sao?
Châu Duệ Trạch chủ động chào cô ta.
“Dì Linh, trời nóng thế mà dì cũng đi theo à, cẩn thận kẻo nắng nóng làm tan em trai con đấy.”
“Cậu—”
Lâm Nguyệt lườm nó một cái, rồi ỏng ẹo như muốn Châu Dự chống lưng.
Duệ Trạch lập tức giải thích:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ba ơi, con không có ý gì đâu, thời tiết ban mươi độ, con thật sự thương em trai thôi mà.”
Châu Dự mặt lạnh lùng quay sang nói với Lâm Nguyệt:
“Em ngồi trong xe đợi đi, đừng vào cùng nữa.”
4.
Chúng tôi đã nộp đơn đăng ký ly hôn.
Tiếp theo là thời gian một tháng suy nghĩ.
Châu Dự lái xe đến, gọi chúng tôi lại.
“Để anh đưa hai mẹ con về.”
Tôi vừa định từ chối thì thấy Duệ Trạch đã nhanh chóng chạy đến mở cửa xe.
“Mẹ, mau lên đi, con sắp nóng chết rồi.”
Tôi đành theo nó lên xe.
Chúng tôi ngồi ở ghế sau, ở phía trước là Lâm Nguyệt.
Cô ta kéo tay Châu Dự, nũng nịu nói:
“Chồng ơi, lát nữa mình đi đâu ăn mừng đây?”
Duệ Trạch thò đầu ra trước.
“Dì Linh, đi Tiểu Giang Nam đi. Ba con thích đồ ăn ở đó nhất, mỗi khi có chuyện vui là lại dẫn con và mẹ đến đó.”
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy mặt Lâm Nguyệt dài như con lừa.
Mặc dù không quá phúc hậu, nhưng tôi vẫn thấy vui vui trong lòng.
Châu Duệ Trạch không dừng lại ở đó.
“Mẹ ơi, mình đi du lịch ở đâu nhỉ? Hay mình đừng đi biển nữa, đi Lệ Giang đi, nghe nói ở đó là thiên đường của những mối tình chóng vánh, biết đâu con có thể tìm được một ông ba khác.”
Sắc mặt Châu Dự cũng không mấy dễ nhìn.
“Định đi du lịch à?”
Anh ta nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
“Ừ.”
Tôi không muốn nói chuyện với anh ta, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đi giải tỏa một chút cũng tốt.” Anh ta tự nói.
“Nhưng Lệ Giang không có gì hay, chi bằng đi Tam Á, tôi có một người bạn mở khách sạn ở Vịnh Hải Đường.”
Châu Duệ Trạch lại thò đầu ra.
“Được đó ba, mình có thể dựa vào khuôn mặt không? Nhìn con với ba giống y như đúc, bạn ba nhìn phát là nhận ra ngay mà nhỉ?”
Châu Dự cười nhẹ, đưa tay xoa đầu con trai.
“Con là con trai của ba, tất nhiên là không vấn đề gì.”
Hai cha con họ thân thiết như thế, hoàn toàn không thấy gương mặt đen như đáy nồi của Lâm Nguyệt.
5.
Cuối cùng, tôi và Châu Duệ Trạch vẫn đi Tam Á.
Như nó nói, có tiện nghi không chiếm, thì đúng là đồ ngốc.
Nó phấn khởi lắm, làm một bản kế hoạch dài ba trang giấy.
Tôi không muốn làm một bà mẹ phá hỏng không khí, đành phải nỗ lực giữ tinh thần để đi chơi với nó.
Mấy cậu nhóc tầm mười ba, mười bốn tuổi, đúng là ở độ tuổi tràn đầy năng lượng.
Ban ngày cùng nó nhảy dù, lướt sóng, lặn biển, tối đến lại phải dắt nó đi dạo chợ đêm, bắt cua nhỏ.
Cả ngày trời, đến lúc về tới khách sạn thì tôi chỉ muốn tan ra vì mệt. Vừa nằm xuống giường là ngủ liền, chẳng còn thời gian mà buồn bã về chuyện ly hôn.
Sau khi từ Tam Á về, tôi dự định sẽ nghỉ ngơi một chút.
Nhưng nó lại phàn nàn về kỹ năng nấu ăn của tôi:
“Mẹ ơi, đồ mẹ nấu không phải là khó ăn, nhưng chủ yếu là thiếu sự đa dạng.”
Tôi liếc nhìn nó.
“Con ăn đồ mẹ nấu bao nhiêu năm rồi, giờ mới bắt đầu chê à?”
Nó gãi đầu cười hì hì:
“Cũng không hẳn chê, chỉ là ăn mãi thì ngán. Nếu mẹ có thêm chút đổi mới thì con chắc chắn sẽ cao đến 1m88 luôn.”
“Biến đi.”
Tôi vỗ nhẹ vào mặt nó, bật cười.
Sau mấy ngày thế này, tôi đã hiểu ra một điều.
Thằng nhóc này bày trò quậy tôi, thực ra chỉ là muốn tôi bận rộn để không có thời gian buồn bã mà thôi.
Dù chọn chồng không được tốt, nhưng sinh ra một đứa con thế này, thật đáng giá.
Còn gì phải buồn nữa chứ?
6.
Tôi quyết định tìm việc làm.
Mặc dù Châu Dự hứa sẽ đưa tôi một trăm triệu, cùng với trợ cấp nuôi con hàng tháng, nhưng nếu dùng tiền một cách bừa bãi, thì sớm muộn cũng hết.
Tiền học thêm mỗi năm của Châu Duệ Trạch cũng mất gần hai mươi triệu.
Chưa kể đến chi phí sinh hoạt hàng ngày.
Nếu cứ ngồi không mà ăn thì chẳng mấy chốc tiền núi cũng sẽ cạn.
Sau hơn mười năm làm nội trợ, kỹ năng làm việc của tôi gần như không còn.
Tôi nghĩ mình nên tìm một công việc nhẹ nhàng và dễ làm trước, rồi tích lũy kinh nghiệm dần dần.
Tôi nói với Châu Duệ Trạch về ý định của mình.
Dù sao, nếu tôi đi làm thì có lẽ sẽ không có nhiều thời gian chăm sóc nó như trước.
Nó nghĩ một lúc rồi nói:
“Nếu mẹ ra ngoài làm việc, con tất nhiên sẽ ủng hộ. Nhưng tìm việc cũng giống như tìm bạn đời vậy, phải suy nghĩ kỹ trước khi quyết định.”
Nghe lời thằng bé ra dáng ông cụ non, tôi bật cười rồi trêu nó:
“Con đã từng có người yêu chưa mà nói nghe như người có kinh nghiệm thế?”
Nó nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
“Mẹ thử nghĩ mà xem, nếu mẹ chọn một công việc tạm bợ, rồi sau đó gặp được công việc tốt hơn, mẹ sẽ bỏ việc hiện tại hay tiếp tục chịu đựng?”
Tôi nghĩ ngợi một lúc, thấy cũng đúng thật.
Nếu tìm đại một công việc, rồi sau này muốn xin nghỉ để đi phỏng vấn công việc khác cũng phiền.
Châu Duệ Trạch tiếp tục khuyên nhủ:
“Chuyện tìm việc không cần phải vội, nhưng có một việc gấp cần làm ngay.”
“Việc gì?” Tôi hỏi nó.
“Dừng việc học thêm của con lại.”
“Không được!”
Tôi dứt khoát từ chối.
“Mẹ!” Nó kêu lên thảm thiết.
“Một ngày học thêm bốn môn, con là con của mẹ chứ đâu phải con lừa của đội sản xuất!”
7.
Sau khi thương lượng một cách thân thiện, chúng tôi quyết định bỏ học thêm Ngữ văn và Tiếng Anh.
Tạm thời giữ lại Toán và Vật lý.
Nếu sau này có tiến bộ thì sẽ xem xét tiếp.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.