Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

8:51 sáng – 16/11/2024

11

Pháp, đại lộ Champs-Élysées, lá cây ngô đồng tỏa bóng rợp mát.

Kỷ Tụng Dạ mặc áo hoodie đen, kéo theo vali, đi theo sau lưng tôi.

Tôi diện váy trắng, thanh lịch bước đi trên đôi giày cao gót mảnh mai.

Hai gương mặt châu Á ưa nhìn khiến những nhiếp ảnh gia bên đường không khỏi liếc mắt ngó theo.

Tôi tháo kính râm, quay lại thúc giục Kỷ Tụng Dạ: “Lần đầu ra nước ngoài à?”

Hắn khựng lại một chút, dường như một khoảnh khắc đã quên mất thân phận của bản thân, suýt gật đầu với tôi.

Tôi nắm lấy tay hắn: “Vậy, tiếng Pháp của cậu học từ khi nào?”

Kỷ Tụng Dạ thuận thế áp sát tôi, cười nói: “Trong tám năm em biến mất, cả chị và em đều không ngừng trưởng thành, đúng không?”

Tôi im lặng, nắm tay hắn bước qua bóng cây loang lổ, tiến vào giữa những tia nắng mỏng manh.

Trong thời gian ở Pháp với Kỷ Tụng Dạ, hễ rảnh là hắn lại hẹn tôi đi chơi.

Tại thành phố Bồ Câu Trắng, khi hàng trăm con bồ câu cùng lúc vỗ cánh bay lên bầu trời, ánh mắt yên tĩnh của Kỷ Tụng Dạ thoáng hiện lên chút gợn sóng.

Hắn chăm chú nhìn những con chim đang tự do bay lượn, cảm thán từ tận đáy lòng: “Tụi nó bay cao thật đấy, được sống ở đây, tụi nó thật may mắn, tôi có hơi ghen tị với tụi nó rồi đấy.”

Kỷ Tụng Dạ lại nói muốn đi Provence, chỉ cần được đi dạo quanh cánh đồng hoa oải hương mênh mông, hắn đã vui vẻ như một đứa trẻ.

Lạ thật, ở bên hắn, tôi cũng hiếm khi thả lỏng.

Ngồi bên cạnh anh trên ghế dài, ngắm những bông hoa cả buổi chiều.

Dưới ánh nắng chiều, hoa hướng dương ở Arles đung đưa trong gió, những cánh hoa vàng rực rỡ tỏa ra ánh sáng mê hoặc.

“Chúng có phải là loại hoa trong tranh của Van Gogh không?” Kỷ Tụng Dạ hỏi.

Tôi đưa tay ra, nhắm mắt cảm nhận làn gió dịu mát: “Ừ, hoa hướng dương ở Arles chính là loài hoa tôi thích nhất, nhìn chúng, tôi luôn cảm thấy mọi thứ tràn đầy hy vọng.”

Kỷ Tụng Dạ ngắt một cánh hoa đặt vào lòng bàn tay tôi, tôi mở mắt ngạc nhiên nhìn hắn.

Hắn mỉm cười: “Chị, bây giờ hy vọng nằm trong tay chị rồi.”

Tối hôm đó, chúng tôi thưởng thức bữa ăn kiểu Pháp bên bờ sông Seine.

Đứng trên cầu Tình Nhân, chúng tôi nhìn ánh hoàng hôn cuối cùng biến mất nơi chân trời, rồi lại ngắm những ánh đèn xa gần lần lượt sáng lên trong bóng tối.

Không ai nói gì, trong bóng đêm, bàn tay của Kỷ Tụng Dạ khẽ siết lấy tay tôi.

Tôi quay lại nhìn gương mặt nghiêng của hắn, đường nét hoàn mỹ trong đêm tối càng thêm sâu sắc rõ ràng, với vẻ ngoài này, đối với những trái tim thiếu nữ chắc chắn chính là sức hút chết người.

Tôi chăm chú nhìn hắn một lúc lâu.

Tự nhiên tôi thấy, người đàn ông trước mắt này dường như rất phù hợp với cái tên “Tụng Dạ”.

“Chị, tim em đang đập nhanh quá, chị có cách nào giúp…” Kỷ Tụng Dạ liếc nhìn tôi một cái, rồi lại hướng ánh mắt về phía dòng sông. Bàn tay nắm tay tôi lại chặt thêm mấy phần.

Sông Seine lấp lánh gợn sóng, tôi ôm lấy cổ hắn, xoay mặt hắn về phía mình, rồi hôn nhẹ lên khóe môi anh.

“Bây giờ thấy đỡ hơn chưa?”

Hắn mờ mịt nhìn tôi: “Hình như còn tệ hơn…”

Tôi nhếch môi cười: “Vậy, cậu có muốn cùng tôi đi một nơi không?”

12

Đêm ở Bordeaux khiến người ta mê đắm như món rượu vang nổi tiếng của nơi này.

Khi chúng tôi đến khách sạn, bể bơi vô cực trên tầng thượng của biệt thự đã lấp đầy rượu vang.

Tôi đẩy Kỷ Tụng Dạ vào bể.

Hắn như một con thú non bị mắc kẹt, muốn có con mồi trước mắt nhưng lại không biết làm thế nào.

Tôi đưa ngón tay chạm vào giọt rượu vương trên môi hắn, rồi đưa vào trong miệng, từ từ thưởng thức.

Hương trái cây đan xen với vị đắng, tràn ngập khắp khoang miệng.

Áo sơ mi trắng của Kỷ Tụng Dạ dần bị nhuộm thành sắc hồng, hắn tựa đầu lên vai tôi, giọng khàn khàn: “Chị…”

Tôi nhẹ tay kéo cổ áo hắn ra, phớt lờ lời van xin của hắn: “Tửu lượng kém thế này, mà cũng dám theo tôi đến Bordeaux?”

Đêm đó trời bất ngờ đổ mưa.

Cơn mưa tí tách rơi xuống, mạnh mẽ đập vào mặt nước.

Lạnh giá cùng nóng bỏng đan xen, cơn mưa kéo dài suốt cả đêm.

Kỷ Tụng Dạ bế tôi bước vào phòng tắm khách sạn.

Sương mù bao phủ, ánh mắt của Kỷ Tụng Dạ là tia sáng duy nhất tôi có thể nhìn thấy.

Sau khi trời sáng, chúng tôi không ngần ngại ôm hôn nhau trên phố mà không hề để ý rằng, ở góc phố, đã có người lén chụp lại vô số khoảnh khắc của tôi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

13

Từ Pháp trở về, tôi chưa kịp vào nhà đã bị một người phụ nữ lao ra và tát mạnh vào mặt.

Mẹ tôi ném quyển tạp chí lá cải xuống bên chân tôi, bức ảnh tôi và Kỷ Tụng Dạ hôn nhau trên trang bìa được phóng đại lên mấy lần.

Người phụ nữ trước mặt run rẩy vì tức giận: “Bức ảnh có thật không?”

Tôi cúi xuống nhặt tạp chí lên, lật qua vài trang rồi thẳng thắn đáp: “Thật, con đã ngủ với nó.”

Lại thêm một cái tát giáng lên má tôi.

“Nó là em trai ruột của mày!”

“Em trai ruột?” Tôi cười ra tiếng, “Ồ, mẹ đang nói đến Kỷ Tụng Dạ thật à? Nó đã chết từ lâu rồi, phải không?”

Mặt bà trắng bệch như tờ giấy: “Ôn Ngưng, con đang nói gì vậy?”

“Mẹ thật sự không nhận ra sao? Kỷ Tụng Dạ hiện tại là con riêng của Kỷ Minh Dương với người phụ nữ khác. Nó rất giống con trai mẹ, nhưng tính cách thì ổn định hơn rất nhiều. Mẹ thật sự nghĩ rằng con trai mẹ có thể thay đổi tất cả thói xấu chỉ trong tám năm sao?” Tôi nhặt một cánh hoa khô trên tủ ở cửa ra vào, bóp nhẹ một cái, cánh hoa lập tức nát vụn trong tay tôi. “Nhưng tám năm cũng đủ để xác của Kỷ Tụng Dạ phân hủy thành tro bụi rồi.”

“Bốp!”

“Mày im ngay! Con trai tao chỉ bị lạc khi bỏ trốn, bây giờ nó đã trở về rồi. Con trai tao đã về rồi!” Người phụ nữ tuyệt vọng túm lấy cổ áo tôi, mắt đầy tơ máu.

Tôi độc địa nói: “Kỷ Tụng Dạ xứng đáng bị như vậy.”

“Không, kẻ đáng bị trừng phạt là mày! Kỷ Tụng Dạ mới là con của tao và Kỷ Minh Dương, nó có tội gì chứ?” Người phụ nữ điên cuồng vớ lấy chiếc đèn bàn đập về phía tôi, tôi không kịp tránh, bị đánh một vết chảy máu đầm đìa.

Bà chỉ vào tôi mà gào lên: “Kỷ Ôn Ngưng, tại sao tao lại sinh ra đứa con bẩm sinh đã méo mó, tâm lý bệnh hoạn như mày!”

Tôi đưa tay lau qua vết máu trên mặt, vừa cười vừa đỏ cả mắt: “Lỗi của con là không thể chọn nơi mình sinh ra. Mẹ đã đưa con đến chốn địa ngục này, rồi lại nói với con rằng mẹ sẽ luôn bảo vệ con. Chính câu nói đó! Mẹ có biết không, chính lời nói vô tình đó đã nhốt con mãi mãi trong địa ngục!”

Khi tôi còn rất nhỏ, mẹ trong ký ức của tôi không lạnh lùng như bây giờ.

Bà cũng từng có niềm vui và sự dịu dàng của một người lần đầu làm mẹ.

Bà ôm tôi trong vòng tay nói: “Ôn Ngưng, mẹ sẽ luôn yêu con, luôn bảo vệ con.”

Nhưng sự ấm áp ấy quá ngắn ngủi.

Một buổi chiều, Kỷ Minh Dương mang về nhà một tờ giấy xét nghiệm ADN vỗ thẳng vào mặt tôi và mẹ tôi.

Tôi hoảng sợ nhìn mẹ, ánh mắt bà dần dần chìm vào u ám, bà điên cuồng đẩy tôi ra chạy ra ngoài, nhưng lại bị cha tôi lôi lại, túm lấy tóc, thẳng tay đánh đập trước mặt tôi.

Chỉ khi đó tôi mới biết, thì ra tôi không phải là con ruột của ông.

Sự tồn tại của tôi gắn liền với quá khứ ô nhục của mẹ.

Khi đó mẹ tôi và Kỷ Minh Dương đã đính hôn, nhưng bà bị kẻ thù của ông ta bắt cóc, giam giữ dưới tầng hầm suốt năm tháng.

Khi tìm thấy bà, bụng bà đã hơi nhô lên.

Kỷ Minh Dương sợ bà tự sát, đã nói với bà rằng đứa bé trong bụng nhất định là của ông.

Nhưng vài năm sau, ông đã tàn nhẫn trả lại sự thật, nói với bà rằng tôi là con của kẻ mà bà hận nhất.

Mẹ tôi ghét bỏ tôi, coi tôi như vết nhơ không thể xóa sạch.

Kỷ Minh Dương căm hận tôi, nhất là khi gương mặt tôi càng ngày càng giống kẻ thù của ông ta, ông ta lại càng đánh tôi nhiều hơn.

Khi tôi bị cha bạo hành, tôi nghĩ mẹ sẽ bảo vệ tôi.

Nhưng bà chỉ đứng nhìn lạnh lùng, nhìn những vết thương trên người tôi bung ra, trong mắt bà thậm chí hiện lên vẻ hài lòng.

Sau này, bà và Kỷ Minh Dương có một đứa con khác, và khi Kỷ Tụng Dạ ra đời, cơn ác mộng thực sự của tôi mới bắt đầu…

“Minh Dương đã đưa tiền rồi, tại sao con trai tôi vẫn chết?” Bà không thể tin vào những gì đã xảy ra, ngồi sụp xuống đất, khóc đến tan nát cõi lòng.

Đột nhiên, bà ngẩng đầu nhìn tôi trừng trừng: “Ngày hôm đó, người đáng chết phải là mày. Mày là con tin mà bọn chúng không quan tâm sống chết.”

Tôi cười nhẹ, móng tay cắm vào lòng bàn tay.

Đúng vậy, tôi chỉ là con cờ mà Kỷ Minh Dương dùng để đối phó với kẻ thù của ông ta.

Thì ra, vụ bắt cóc năm đó chỉ nhắm vào tôi.

Tôi từng nghĩ rằng bọn bắt cóc có thù oán riêng với Kỷ Minh Dương, nên mới bắt cóc cả tôi và Kỷ Tụng Dạ.

Cho đến vài năm trước, tôi tình cờ gặp lại tên bắt cóc trên phố, hắn gầy gò, râu quai nón che gần hết khuôn mặt.

Trông hắn chẳng còn khỏe mạnh, hắn điên cuồng đập vào cửa kính xe tôi.

“Em gái, nhớ tôi chứ? Cứu tôi với! Có người đang truy sát tôi! Vụ bắt cóc năm đó là do Kỷ Minh Dương trả tiền cho tôi làm, ông ta chỉ bảo tôi bắt cóc mình cô thôi!”

Thì ra, Kỷ Tụng Dạ bị bắt cóc chỉ là do tên bắt cóc muốn đòi thêm tiền chuộc.

Kỷ Minh Dương đã bỏ tiền để bọn bắt cóc chỉ bắt cóc tôi, rồi dùng tôi để uy hiếp cha ruột tôi từ bỏ nhà máy công nghệ cao mà ông ấy tranh giành với Kỷ Minh Dương nhiều năm.

Ai ngờ, tôi chỉ là một quân cờ vô dụng.

Cha ruột tôi đã bỏ rơi tôi, và cha mẹ nuôi của tôi cũng không muốn bỏ ra một tỷ để cứu tôi.

Họ hy vọng tôi sẽ chết trong vụ tai nạn đó.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận