01.
Lúc chết, thi thể ta gần như nát thành thịt vụn, hôi thối không ngửi nổi, cả quạ cũng không thèm mổ.
Hôm đó là đại điển phong hậu của đích tỷ Vân Xu. Ta hớn hở mặc lên chiếc váy xinh đẹp nhất của mình, nhập cung chúc mừng đích tỷ.
Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới, ngày Vân Xu trở thành hoàng hậu, là ngày ả cột ta lên giá sắt, từng dao từng dao róc thịt ta.
Da, gân, xương, lòng.
Khiến ta đau đớn tột cùng, nhưng lại không mất máu quá nhiều mà chết ngay, tỉnh tảo cảm nhận được từng thời từng khắc nỗi đau xẻ thịt.
Tại sao?
Ta đã đau đến mức không phát ra nổi chút âm thanh nào, chỉ có thể dùng một đôi mắt mịt mờ nhìn ả.
Ả là đích tỷ mà ta thích nhất.
Mỗi lần Vân Xu vận quần là áo lụa, đầu mang đầy châu ngọc uyển chuyển bước qua, ta sẽ vừa kính trọng vừa ngưỡng mộ ngước nhìn ả.
Sao ả lại đối xử với ta như vậy?
Khuôn mặt Vân Xu giờ đây vặn vẹo thối nát:
“Đây là báo ứng của ngươi.”
“Nếu không phải tại ngươi, ta đã sớm gả cho Thái tử điện hạ.”
Tân hoàng không phải Thái tử, mà là Tam hoàng tử vẫn luôn giấu nghề dưỡng sức.
Kẻ từng là Thái tử lâu nay hành sự phóng đãng, tự xưng là tài tử phong lưu, cả ngày lưu luyến chốn lầu xanh. Có khi một đêm gọi đến bảy kỹ nữ cùng hầu.
Ta không thể ngờ, Vân Xu giờ đây đã trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ, lại vẫn si tình một Thái tử điện hạ đào hoa lạm tình.
Cổ họng ta đã bị Vân Xu cắt đứt, chỉ có thể phát ra tiếng cười nhỏ grù grù đáng sợ.
Mặt mũi Vân Xu biến sắc: “Ngươi đang cười gì?”
Ta đang cười ngươi!
Vân Xu, ngươi đúng là ngu không nói nổi!
Vân Xu chặt đứt chân tay ta, lại đâm một nhát xuyên tim.
Nếu có kiếp sau.
Hai mắt ta trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Ta nhất định phải trơ mắt nhìn Vân Xu làm sao huỷ diệt cuộc đời chính ả.
02.
Hương lê thanh nhã lượn lờ, ta nằm trên tháp quý phi, nhắm mắt thiu thiu ngủ. Bỗng nghe bên ngoài có tiếng một cô gái trẻ và một người lớn tuổi đang trò chuyện.
“Hồng ma ma, bà nói thật à?”
Giọng đàn bà lớn tuổi nịnh hót trả lời:
“Đại tiểu thư, cô nể mặt Hồng Tụ lâu đại giá quang lâm đã là tốt lắm rồi, kẻ nào lại dám khi dễ tiểu thư chứ?”
Giọng của thiếu nữ vẫn còn chút do dự: “Vậy còn người trong kinh, có biết không?”
“Chắc chắn không biết được.” Hồng ma ma nói chắc như đinh đóng cột.
“Hồng Tụ lâu của ta có một truyền thống, cô nương đầu bảng sẽ phủ khăn che mặt, chỉ khi gặp khách trong phòng, người nọ mới được biết mặt.”
“Hơn nữa, không phải tiểu thư làm tất cả là vì Thái tử điện hạ sao?”
Hồng ma ma cười ha hả.
“Đến lúc đó, ta sẽ đưa tiểu thư vào phòng Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ nhất định sẽ say lòng trước một người tài hoa xinh đẹp, dịu dàng chu đáo như tiểu thư, việc này nhất định sẽ thành công!”
Ta chợt bừng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo quần.
Đời trước, ta cũng nằm trong phòng nghỉ ngơi, Vân Xu và Hồng ma ma cho rằng không có ai trong phòng, âm thầm bàn mưu.
Vân Xu là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, người muốn cưới ả xếp hàng dài từ kinh thành đến tận Lạc Dương.
Huống chi Vân gia là trâm anh thế gia, tổ phụ là Trấn quốc tướng quân, phụ thân là Nội các Thủ phụ, đích trưởng nữ Vân gia, muốn làm hoàng hậu cũng không phải không có cách.
Nhưng Vân Xu hết lần này đến lần khác một mực si tình tên Thái tử đào hoa đó.
Ả từng đến Đông cung cầu kiến Thái tử liên tục một tháng trời, bị thủ vệ chặn lại ngoài cổng.
Thái tử bị kỹ nữ lầu xanh chiều đến hư hỏng, không có chút hứng thú với danh môn quý nữ như Vân Xu.
Từ lúc sinh ra đến nay, Vân Xu vẫn luôn là cành vàng lá ngọc, bình an vui vẻ mà trưởng thành.
Sao ta có thể để đích tỷ mà ta kính yêu nhất sa vào nơi đầm rồng hang hổ như thế được!
Thế nên ta lao ra khỏi phòng, khổ tâm khuyên nhủ mãi không xong, bèn mách với phụ thân, để phụ thân ngăn cản Vân Xu.
Dưới cơn thịnh nộ, phụ thân muốn dùng roi ngựa quật chết Vân Xu:
“Vân gia ta có thể có tướng tốt, có kỳ binh, có hoàng hậu, từ trước tới nay chưa từng dạy ra kỹ nữ!”
Ta đỡ thay Vân Xu mấy roi, bò tới ôm chặt chân phụ thân, khẩn cầu mà thưa:
“Phụ thân, thân thể đích tỷ yếu đuối, là thiên kim quý nữ, không thể phạt roi đâu ạ!”
“Tỷ tỷ biết lỗi rồi, người phạt tỷ tỷ sao chép kinh phật để tĩnh tâm thôi được không?”
Lúc đó ta chỉ một lòng bảo vệ Vân Xu, không chú ý tới ánh mặt ả nhìn ta có bao nhiêu oán độc.
Vân Xu là viên minh châu trên tay phụ thân, kinh phật có tỳ nữ chép giúp, ả ta chỉ bị cấm cửa nửa tháng, phạt nhẹ cho có, rồi chuyện này lập tức được cho qua.
Còn ta lại bị roi ngựa đánh đến trầy da tróc thịt, dưỡng thương hết cả nửa năm.
Bây giờ nghĩ lại, làm sao phụ thân có thể để Vân Xu chịu khổ được.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetRõ ràng ta đã kịp thời can ngăn, mấy roi cuối cùng kia, là ông cố ý muốn quật lên người ta cho hả giận.
Một bóng người lướt ngang qua, giọng của Vân Xu bên ngoài chợt vang lên: “Ai ở bên trong?”
“Ra đây!”
Thế nên, ta vén rèm lên, thoải mái bước ra: “Là muội.”
Gương mặt Vân Xu chợt tái nhợt hẳn đi: “Vân Ninh, sao muội lại ở đây?”
Ta cười nói: “Muội mới tỉnh ngủ, nghe thấy tỷ với vị ma ma này đang nói chuyện.”
Vân Xu mấp máy môi đào: “Muội sẽ… nói với phụ thân sao?”
“Đương nhiên là không.”
Ta dùng hết sự chân thành mà nói:
“Vào lầu xanh, giả làm kỹ nữ, có gì không tốt?”
“Nếu Thái tử biết được mối tình si của tỷ, nhất định sẽ vô cùng cảm động, cùng tỷ tỷ đầu bạc răng long.”
03.
Vân Xu kinh ngạc: “Thế mà muội lại ủng hộ ta.”
Ta mỉm cười: “Không phải trong các vở kịch cũng thường viết vậy sao? Thiên kim tiểu thư và công tử quý tộc che giấu thân phận, tình cờ gặp gỡ, cuối cùng về chung một nhà, trăm năm hảo hợp.”
Không chỉ có thế, ta còn phải tiếp thêm lửa cho ả:
“Tỷ tỷ, xung quanh Thái tử điện hạ chỉ toàn bóng hồng lả lướt, nếu tỷ muốn được Thái tử xem trọng, thì phải có chút bản lãnh riêng mới được.”
“Hồng ma ma quản lý Hồng Tụ lâu nhiều năm như vậy, nhất định sẽ có phương pháp huấn luyện các cô nương.”
“Chi bằng tỷ tỷ cứ theo học Hồng ma ma, đến lúc gặp được Thái tử điện hạ, nhất định sẽ có thể mê hoặc Thái tử đến thần hồn điên đảo.”
Vân Xu bừng tỉnh hiểu ra:
“Hồng ma ma, cứ dùng các phương pháp huấn luyện của các người dạy cho ta.”
“Vâng!” Hồng ma ma cười nịnh, “Lão nô nhất định sẽ dốc hết sức luyện, truyền hết kinh nghiệm cả đời cho tiểu thư.”
Ta rũ mi, che giấu nỗi hứng thú trong con ngươi.
Trên sân khấu, tiểu sinh và hoa đán đang thuần thục biểu diễn, điểm phấn tô son, người người tán thưởng.
Nhưng mỗi một câu nói, mỗi một động tác họ làm ra, đều dựa theo kịch bản.
Kịch bản kêu khóc, họ sẽ khóc, kịch bản viết cười, họ mỉm cười.
Đời trước, mỗi một nhát dao Vân Xu róc xuống người ta, ta vẫn chưa từng quên.
Bây giờ nếu một dao đâm chết ả, thì ả thật sự chết dễ quá rồi.
Cho nên, ta cũng viết một vở tuồng cho Vân Xu.
Để ả ta nếm được sung sướng tột cùng, rồi mới rơi vào vực sâu vạn trượng, há chẳng phải thú vị lắm sao?
So với một đao đòi mạng, ta càng thích giăng sẵn cạm bẫy hơn.
Giống như thiêu thân vướng vào mạng nhện, bị tơ nhện ăn mòn từng chút một, cho đến khi xương cốt cũng không còn.
Vân Xu tự cho bản thân là thiên mệnh hoàng nữ, ả đâu thể ngờ, tuồng hay vừa chỉ mới bắt đầu.
Hôm sau, ta gọi một tỳ nữ tên Mặc Họa đến, đưa cho muội ấy hai mươi lượng bạc.
“Nghe nói mẫu thân muội lâm trọng bệnh, lấy số bạc này chạy chữa cho bà đi. Nếu không đủ thì cứ đến tìm ta.”
Mặc Họa là tỳ nữ thân cận của Vân Xu.
Đến sân khấu xem kịch hay, cũng phải bỏ tiền ra mua một chỗ ngồi tốt, mới thấy rõ nhất cử nhất động của diễn viên trên sân khấu, đúng không nào?
Mặc Họa quỳ xuống, khấu đầu bịch bịch trên đất:
“Tạ nhị tiểu thư, tạ nhị tiểu thư!”
Ta đỡ muội ấy dậy:
“Không cần làm vậy, ta chỉ tiện tay mà thôi.”
Mặc Họa nghẹn ngào:
“Nhưng lúc ta cầu xin đại tiểu thư, đại tiểu thư còn mắng ta hèn mọn, chết không đáng tiếc.”
Sống lại một đời, ta đúng là hiểu Vân Xu hơn một chút.
Mỗi tháng Vân Xu đều sẽ phát cháo cho lê dân bá tánh, quan lại quý tộc trong kinh thành ai mà không khen một câu Vân đại tiểu thư có tấm lòng Bồ tát.
Nhưng ả lại bịt tai không muốn nghe nỗi khổ của người luôn bên cạnh mình.
Đời trước, ả từng “vô tình” đem ta đẩy xuống hồ băng lạnh lẽo giữa đông, khiến ta bệnh nặng non nửa năm.
Cũng từng “lơ đãng” nhắc tới việc mẫu thân ta là tỳ nữ rửa chân trong bữa tiệc ngắm hoa của các quý nữ, mặc ta bị người xung quanh giễu cợt.
Còn ta, từ đầu đến cuối luôn tin vào những lời giải thích của ả, thật lòng xem ả là tỷ tỷ tốt.
Ta lắc đầu, nói với Mặc Họa:
“Thiên kiêm tiểu thư với nha hoàn bình dân, có chỗ nào khác biệt.”
Xuất thân chỉ là khởi điểm của một con người.
Mỗi một bước chân đặt xuống, sẽ quyết định ngã ba kế tiếp là ở đâu.
“Tiểu thư cũng có thể bị bụi trần vùi lấp, nha hoàn cũng có thể thành long thành phượng.”
“Quan trọng nhất là, cuộc đời mỗi con người, nên làm ra những lựa chọn thế nào.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.