Vậy câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân vốn không hề tồn tại!
Không, có tồn tại. Chỉ là chuyện đó xảy ra trong dòng thời gian chưa bị thay đổi mà thôi.
Trong dòng thời gian ban đầu, Hứa Bắc Trì không giúp bố tôi bắt Chu Bình, nên sau đó Chu Bình mới ra tay với người khác.
Trong dòng thời gian đã bị thay đổi, nguyên nhân thực sự khiến Hứa Bắc Trì chết là bị Chu Bình vượt ngục trả thù. Là nhảy xuống biển!
Tôi vội vàng mở cửa nhà. Trên tờ giấy note, câu cuối cùng của Hứa Bắc Trì để lại là: “Xin lỗi Nam Trì, có lẽ tôi đã hiểu được phần nào hành động của bố chị lúc trước.”
Có những việc, dù đã biết kết quả, cuối cùng vẫn sẽ phải đối mặt.
“Sai rồi! Tất cả đều sai rồi Hứa Bắc Trì!” Tôi hoảng loạn, vội vàng lên tờ giấy note: “Hứa Bắc Trì đừng đi! Người hắn muốn giết thực ra là cậu!”
Nhưng nghĩ lại, tôi có tư cách gì để ngăn cản cậu ấy bảo vệ người cậu ấy muốn bảo vệ chứ.
Tất cả đều tại tôi. Là do tôi tham lam muốn gặp bố lần cuối. Chính tôi bảo cậu ấy giúp đỡ bố, mới khiến ngày cậu ấy qua đời đến sớm hơn.
Tôi quỳ xuống đất, tuyệt vọng nhìn những mảnh giấy note lộn xộn.
Đột nhiên, ở góc dưới cùng của tờ giấy note, xuất hiện một dòng chữ nhỏ xíu, vô cùng xinh đẹp: “Hứa Bắc Trì không có nhà, bạn là ai vậy?”
Tống Nam Chi! Tôi như vừa nắm được cọng rơm cứu mạng.
Chữ viết này quá quen thuộc với tôi, quen thuộc đến nỗi tôi không kìm được mà bật khóc.
“Tống Nam Chi! Cậu là Tống Nam Chi 17 tuổi phải không!”
“Chúng ta quen nhau sao?” Đối phương sững lại một lúc, giọng điệu có vẻ rất dè dặt.
“Cậu mau đi, mau đi báo cảnh sát, sẽ có người chết ở cuối cầu Thành Giang, cậu mau đi ngăn cản!”
“Nhưng mà,” giọng cô gái đầy do dự, “Tại sao tôi phải tin bạn?”
“Vì tôi chính là cậu! Tôi chính là cậu của tương lai năm 2022!”
Khi tôi vừa viết câu này xuống, xung quanh đột nhiên thay đổi. Mọi thứ dần trở nên cũ kỹ. Khi tôi lần nữa mở mắt ra, trên tờ giấy note dần hiện lên một câu. Chính là câu tôi vừa mới viết: “Vì tôi chính là cậu! Tôi chính là cậu của tương lai năm 2022!”
Bên chân tôi, là quả táo bình an mà Tống Nam Chi 17 tuổi định tặng cho Hứa Bắc Trì.
Tôi gần như ngay lập tức lao ra khỏi cửa.
Dù không rõ tại sao bản thân lại đột nhiên nhập vào cơ thể của Tống Nam Chi trong quá khứ, nhưng tôi hiểu đây sẽ là cơ hội duy nhất để thay đổi Hứa Bắc Trì cũng như thay đổi tương lai của tôi.
Cầu Thành Giang, cầu Thành Giang… Bên tai là tiếng gió gấp gáp, trong đầu tôi chỉ lặp đi lặp lại bốn chữ này.
Khi tôi đến nơi, cuối cùng vẫn muộn một bước, cậu thiếu niên đã một mình rơi xuống biển.
Khoảnh khắc nhìn về phía tôi, cậu ấy mỉm cười, đôi môi khẽ động. Tôi đọc được khẩu hình của cậu ấy, là: Dì Sầu riêng.
Tôi kịp thời báo cảnh sát, ngăn được mẹ Hứa Bắc Trì nhảy xuống. Khoảnh khắc Chu Bình bị bắt, hắn cười đắc ý. Bên tai, là tiếng gào khóc xé lòng của mẹ Hứa Bắc Trì.
Trước mắt tôi tối sầm lại.
Mọi thứ… đã kết thúc rồi ư?
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt. Tôi ngã quỵ xuống đất, vậy là, chẳng có gì thay đổi cả? Dù quá trình có như thế nào, kết quả của quá khứ cũng không thể thay đổi được. Đúng không?
Thiên nhiên giống như đang đáp lại lời tôi, một cơn gió thổi qua cửa sổ, làm những mảnh giấy note trên tủ lạnh bay khắp nhà.
Trên sofa, dưới gầm bàn, trong bếp…
Cuối năm, mẹ giục tôi về nhà xem mắt.
“Mấy hôm trước, dì Vương đã tìm cho con một đối tượng trên trang web hẹn hò, nhớ sắp xếp thời gian đến gặp mặt,” mẹ nói qua điện thoại.
Tôi xếp hành lý, mặt đầy vẻ chống đối: “Mẹ, mẹ cứ thế này con không về nữa đâu!”
“Không được,” Giọng mẹ cương quyết, “Lần này con phải đi, thời gian đã hẹn rồi, con mau về đi, thời gian hẹn là lúc 6 giờ chiều.”
Tôi bất lực cúp máy. Chiếc tủ lạnh nhỏ ở góc tường hiện lên trong tầm mắt, tôi không kìm được mà tiến lại gần. Những mảnh giấy note bị gió thổi rơi, có một mảnh bay xuống dưới tủ lạnh, chỉ lộ ra một góc nhỏ. Tôi cúi xuống, định nhặt lên, nhưng khi vừa đưa tay, lại đụng phải một chiếc hộp sắt cứng.
Lạ thật. Trước đây ở đó vốn không có hộp sắt.
Tôi không nhịn được mở ra. Bên trong là một phong thư, màu vàng nhạt, loại giấy rất đơn giản. Hô hấp của tôi không hiểu sao bỗng trở nên gấp gáp, đầu ngón tay run rẩy mở lá thư ra.
Nét chữ quen thuộc của cậu thiếu niên hiện ra trước mắt:
“Tống Nam Chi 22 tuổi, chào chị.
Tôi là Hứa Bắc Trì 17 tuổi.
Tôi nên viết gì đây nhỉ?
Phải viết gì trên lá thư có lẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ được phát hiện này đây.
Tôi viết đại mấy câu vậy.
Những câu tôi không dám trực tiếp nói trước mặt chị.
Cứ lưu lại trên tờ giấy này vậy.
Bạn học Tống Nam Chi (mặt nghiêm túc),
Thực ra ngay cả trước khi chị nghe đến tên tôi, tôi đã thích chị rồi.
Lúc đó tôi mới đến Thành Giang, còn đang lưỡng lự giữa Trung học số 3 và số 7.
Lần đầu tôi gặp chị, là đầu năm lớp 12, ở cầu thang tầng 2 phía bắc tòa nhà thực nghiệm trường Trung học số 7.
Lúc đó chị đeo cặp sách, buộc đuôi ngựa rất bình thường, chạy từ trên lầu xuống, đâm sầm vào lòng tôi.
Có lẽ đối với chị, đó chỉ là một sự cố bất ngờ, một câu “Xin lỗi” là coi như kết thúc.
Nhưng đối với tôi, đó lại là lý do duy nhất tôi ở lại trường số 7.
Sau đó tôi mới phát hiện chị học ở trường số 3, mà lần đó, chỉ là chị tình cờ đến đưa đồ cho em họ.
Nói thật, lúc đó tôi tức đến mức hai đêm không ngủ được, thậm chí còn muốn tóm lấy em họ chị đánh cho một trận.
Nhưng hai ngày sau đó, tôi vẫn thích chị.
Tôi thấy chị để lại lời nhắn trên tường quán sách, xin nhất định phải đạt giải nhất kỳ thi.
Dù không biết lý do chị muốn đạt giải nhất là, nhưng tôi vẫn lén trả lời lại một câu: nhất định sẽ đạt được.
Tôi bắt đầu tham gia các kỳ thi từ cấp 2, đã quá hiểu dạng đề, vì vậy tôi đã tìm một số đề, lén nhét vào ngăn bàn của chị.
Ban đầu tôi tưởng chị thích ăn bánh rán của nhà chú, nên tôi cũng đi mua một ít.
Bánh rán vừa vụn vừa cứng, tôi còn tưởng chị có khẩu vị đặc biệt.
Mãi sau này tôi mới biết, chú ấy là bố cậu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChuyện của chú ấy, tôi xin lỗi.
Thật ra tôi nhìn ra được, dù tôi không nói ra, chú ấy cũng nhận ra, ngày hôm đó là cửu tử nhất sinh.
Nên khi tôi đến mua bánh rán, lần đầu tiên chú ấy vỗ vai mình, giọng điệu mang đầy vẻ đe dọa giả vờ:
“Thằng nhóc, nếu nhóc mà dám nói ra những chuyện này trước mặt con gái chú, chú sẽ khiến cho con gái chú không bao giờ để ý đến nhóc nữa!”
Ngày thi, tôi vẫn không yên tâm, trong đầu toàn là những lời chị nói với tôi, còn có hình ảnh chị trong tương lai nhờ vả tôi.
Mình đã bỏ thi, nhưng xin lỗi, tôi vẫn không thể thay đổi được kết cục.
Bị chị năm 22 tuổi vạch trần chuyện tôi thích chị, tôi vẫn thấy xấu hổlắm.
Chị nói nếu bây giờ tôi theo đuổi chị, chị chắc chắn sẽ đồng ý.
Hôm đó tôi vui như đứa trẻ, bạn bè ngơ ngác hỏi mình có phải trúng số không.
Tôi trả lời lại một câu: Còn vui hơn cả trúng số.
Nên thỉnh thoảng tôi nghĩ, nếu cha nuôi tôi không phải kẻ sát nhân, nếu tôi và mẹ không phải sống trong lo sợ trốn tránh ông ta, liệu tôi có thể ở lại đây mãi không?
Giống như bao chàng trai 17 tuổi khác, vào ngày tốt nghiệp đại học, ôm bó hoa tỏ tình với chị 17 tuổi.
Tống Nam Chi, chị đã 22 tuổi rồi, đừng động một tí là khóc nữa.
Dù cuối cùng cho dù tôi có còn trên thế giới này hay không, quá khứ vẫn là quá khứ.
Cho dù không thay đổi được, cũng không phải do chị.
Nếu chị thấy được lá thư này, có nghĩa là rất cả chính là sự an bài tốt nhất của ông trời.
Chiếc tủ lạnh nhỏ này đã cho chúng ta những kỷ niệm thật đặc biệt.
Bây giờ.
Lại để phong thư này, lưu lại cho chị năm 22 tuổi
Tôi rất mãn nguyện.
Cũng cảm thấy rất may mắn.
…
Tống Nam Chi.
Tôi thích chị.
Rất thích, rất thích chị…”
Tôi đọc thư, nước mắt đã sớm không kìm được mà rơi như mưa.
Đối tượng xem mắt của tôi là một ông chú khoảng 30 tuổi. Trông có vẻ văn nhã lịch thiệp, chỉ tiếc là đã từng ly hôn một lần, còn còn có một đứa con.
Lúc gọi món, tôi không nhịn được phải vào nhà vệ sinh để gọi điện cho mẹ.
“Trương nữ sĩ! Rốt cục mẹ sợ con gái mẹ không được chồng đến mức nào vậy? Tuổi tác thì đã đành, lại còn là người đã ly hôn rồi nữa chứ!”
“Ly hôn gì cơ?” Bên kia đầu dây, tiếng mạt chược của mẹ vẫn vang lên không ngớt.
“Dì Vương nói là chàng trai đẹp trai bằng tuổi con cơ mà.”
Chàng trai đẹp trai? Tôi chợt ngộ ra:
“Mẹ! Dì Vương nói chỗ ngồi là số mấy ạ?”
“034, con nhóc này.”
“…”
Tôi vừa ngồi nhầm chỗ… thành 043. Tôi lén nhìn qua, quả nhiên chỗ 043 đã có một cô gái khác ngồi. Tôi ngượng đến mức muốn chôn chân xuống đất.
Vẫn may, vẫn may.
Bản thân vẫn còn chưa làm gì cả.
“Này, nhóc nhìn lén.”
Một giọng nói trầm thấp mang chút trêu chọc vang lên phía trên đỉnh đầu. Tôi quay đầu lại, trực tiếp đụng vào vào lòng người đàn ông. Giọng điệu quen thuộc lại vang lên, anh ta thấp giọng cười khẽ, sau đó duỗi tay ra,
“Xin chào, tôi là Hứa Bắc Trì 22 tuổi, cũng là… đối tượng xem mắt của em.”
Những ký ức sâu thẳm trong tâm trí lại lần nữa hiện lên.
“Tống Nam Chi 22 tuổi… đã có bạn trai chưa?”
“Chưa.”
“Vậy…đã thích ai chưa?”
“Cũng không. Nhưng, nếu Hứa Bắc Trì 22 tuổi có thể xuất hiện ở đây, có lẽ tôi sẽ có cả người mình thích lẫn bạn trai.”
Hứa Bắc Trì ôm lấy tôi, trong giọng nói vẫn mang theo dáng vẻ của cậu thiếu niên từng hứa hẹn trong quá khứ.
“Tống Nam Chi.”
“Tôi coi như đã giữ đúng lời hứa rồi đấy nhé.”
Tôi vòng tay ôm lại anh, sống mũi cay cay.
“Ừm.”
[Kết thúc phần chính.]
Tiểu kịch trường
Sáng sớm, tôi đá nhẹ một cái vào Hứa Bắc Trì đang ôm chặt lấy tôi như con lười. Nghi hoặc hỏi: “Lúc em quay lại quá khứ, chẳng phải anh đã nhảy xuống biển rồi sao?”
Người đàn ông nhéo nhéo chiếc mũi của tôi: “Em quên người cảnh sát em gọi đến khi đó rồi à? Ngay sau khi Chu Bình bị bắt, anh đã được cứu rồi.”
“…”
Thật sự quên mất.
Tôi bất mãn trừng mắt nhìn anh: “Vậy tại sao, sau đó anh không đi tìm em?”
Hứa Bắc Trì cười nhẹ: “Anh sợ như vậy sẽ xóa bỏ mất sự tồn tại của em.
“Dì Sầu riêng… 22 tuổi?”
Tôi bật cười: “Hừ, nhóc Hành tây thối.”
– Hết –
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.