9
Sau lần đó, Cố Tòng Ngạn không đến quấy rối tôi nữa.
Nhưng mối quan hệ giữa hắn ta và Hứa Nghiên Hân vẫn rất phức tạp.
Đôi khi tôi và Thẩm Vọng Đinh đi dạo lại bắt gặp hai người họ cãi nhau bên đường, chẳng lần nào không liên quan đến chuyện tình cảm.
Khi thấy tôi, Cố Tòng Ngạn luôn quay mặt đi, như thể cố tránh ánh mắt của tôi.
Cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc.
Trên đường về, tôi thấy sắc mặt của Hứa Nghiên Hân không được tốt lắm.
Nghe nói cô ta không làm được hai bài lớn cuối cùng.
Nhưng tôi chẳng quan tâm lắm.
Điều duy nhất tôi quan tâm là bệnh tình của mình dường như đang ngày càng thuyên giảm.
Từ việc phải hôn hai ngày một lần, giờ đã kéo dài thành ba ngày, bốn ngày… rồi một tuần một lần.
Công việc ở trường quá bận rộn, nhiều khi tôi quên mất việc phải ôm Thẩm Vọng Đinh.
Lần sau gặp lại, hắn bèn bám lấy tôi đầy uất ức:
“Bệnh của em đã giảm, nhưng lại chẳng nhớ gì đến tôi. Em đã nợ tôi hai ngày ôm rồi. Tôi cần chút tiền lãi.”
Sau đó, hắn ôm chặt tôi không buông tay, nhẹ nhàng vuốt ve tay tôi.
Những ngón tay của hắn luồn vào giữa các ngón tay tôi, siết chặt, khiến tôi cảm nhận từng tấc da thịt chạm nhau.
Hắn đã thay kiểu tóc mới, để lộ đôi mắt, không còn vẻ uể oải như trước.
Khí chất của hắn sáng sủa như vầng trăng sáng.
Gần đây, hắn thường xuyên bị người khác chụp trộm và đăng lên confession tỏ tình của trường.
Sau một vài lần, tôi mới nhận ra có gì đó không ổn.
Chỉ cần lộ đôi mắt thôi mà giá trị nhan sắc của hắn đã tăng lên nhiều thế.
Mỗi khi thấy tôi, hắn đều cười vui vẻ.
Cho đến một lần, khi tôi lướt qua mạng xã hội, tôi nhìn thấy dòng trạng thái mới nhất trên confession tỏ tình:
[Ôi trời ơi, các chị em à, sau khi hỏi thăm bạn bè của bạn Thẩm, tôi mới biết cậu ấy có người trong lòng đã vài năm rồi!]
[Tôi thất tình rồi, huhuhu…]
[Không phải tôi, cho hỏi là ai vậy! Sao một người có khuôn mặt được Nữ Oa nhào nặn ra lại đi thầm yêu ai đó?! ]
Ngón tay tôi khựng lại, vô tình bấm “thích” bài đăng.
Tôi nhanh chóng rút tay rồi lúng túng hủy thích.
Thẩm Vọng Đinh… có một người hắn thầm yêu đã mấy năm?
10
Tôi chợt nhớ ra, hồi cấp ba quả thực đã nghe nói rằng Thẩm Vọng Đinh thích một cô gái.
Nhưng nghe nói hắn không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của cô ấy.
Vì vậy cho đến khi tốt nghiệp, không có tin gì về việc hắn yêu ai.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô gái đó chính là người ấy.
Từ đầu, chính tôi là người kéo Thẩm Vọng Đinh đi.
Tôi đã theo hắn về nhà, còn chủ động đề nghị chúng tôi chữa bệnh cho nhau.
Từ đầu đến cuối, chính tôi là người nắm quyền kiểm soát mối quan hệ của chúng tôi.
Hắn có một người mà hắn thích.
Có lẽ, hắn cũng giống tôi ngày xưa, cũng vì căn bệnh kỳ lạ này mà không dám để ai biết, đặc biệt là người mình thích.
Tâm trí tôi rối bời, cảm xúc xao động làm lòng tôi bất an.
Tôi nhắn tin cho Thẩm Vọng Đinh, hẹn hắn ra gặp mặt.
Phong cách ăn mặc của Thẩm Vọng Đinh luôn là kiểu mà tôi thích nhất.
Chỉ cần nhìn từ phía sau lưng cũng đủ làm nhiều người xiêu lòng.
Hắn đến sớm, mua sẵn loại trà sữa mà tôi yêu thích nhất, tự nhiên đưa cho tôi.
Chúng tôi nói chuyện một lúc về học tập và cuộc thi.
Trên má hắn thoáng đỏ lên.
“Vậy còn cái ôm và nụ hôn hôm nay thì sao…”
Tôi đột nhiên gọi hắn lại.
“Thẩm Vọng Đinh, hay là chúng ta dừng lại* đi.”
*đồng âm với bánh chưng
Hắn ngập ngừng một chút, rồi vẫn cười:
“Ăn bánh chưng à? Bây giờ còn chưa đến Tết Đoan Ngọ, nhưng nếu em muốn ăn, tôi có thể mua nguyên liệu về gói cho em. Em thích ngọt hay mặn?”
Hắn cố tình làm ra vẻ không hiểu.
Tôi lặp lại một lần nữa.
Nụ cười trên môi hắn dần tắt, ánh mắt dán chặt vào tôi.
“Tại sao?”
Tôi cúi đầu:
“Chỉ là cảm thấy thế này không công bằng với anh. Anh chỉ cần tiếp xúc da thịt, còn tôi chỉ cần hôn…”
Hắn mím môi:
“Tôi không quan tâm.”
Tôi nhìn thẳng vào hắn:
“Nhưng tôi thì quan tâm. Trước đây tôi chỉ nghĩ đến việc giảm triệu chứng, không nghĩ rằng chuyện này là không tốt. Anh hẳn nên có một mối tình bình thường giống như Cố Tòng Ngạn đã nói, chứ không phải cứ làm thuốc giải của tôi mãi.”
Hắn đột nhiên hỏi:
“Tại sao tôi không thể làm thuốc giải của em?”
Tôi sững người.
Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn:
“Được rồi… Tôi đồng ý với em. Sau khi hôn xong, tôi sẽ rời đi, không làm phiền em nữa. Vậy nên, đừng từ chối tôi nữa, được không?”
Cổ họng tôi nghẹn lại.
Miệng tôi khẽ mở ra, nhưng cuối cùng chỉ thốt lên một câu: “Được.”
11
Thẩm Vọng Đinh nâng mặt tôi lên, giống như trước.
Nhưng bây giờ cả hai chúng tôi đều có tâm sự.
Hắn cúi đầu, khẽ cọ vào sống mũi tôi rồi hôn lên môi tôi.
Nụ hôn nhẹ nhàng, như sợ tôi sẽ biến mất.
Tôi ôm chặt hắn, đón nhận hắn.
Một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống mặt tôi.
Tim tôi như bị kim đâm.
Tôi theo phản xạ mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt hắn đầy nước mắt.
Hắn vẫn mở mắt, dường như muốn khắc sâu hình ảnh của tôi vào tâm trí.
Khi thấy tôi mở mắt, trong mắt hắn hiện lên sự hoảng loạn.
Hắn vội vàng đưa tay che mắt tôi lại, rồi rời môi tôi.
“Đừng nhìn anh.”
Hắn tiếp tục hôn tôi, từng nụ hôn, từng câu thì thầm:
“Anh thích em.”
Tôi sững sờ.
Chưa kịp phản ứng thì lại bị hắn hôn thêm vài lần, tôi lại nghe thấy những lời “Anh thích em” đó.
Tôi đột nhiên đưa tay che miệng hắn lại.
“Anh thích tôi? Anh không phải đã có người mình thích rồi sao?”
Hắn hôn vào lòng bàn tay tôi.
Cảm giác tê tê ngứa ngáy lan tỏa, tôi vội rụt tay lại, theo phản xạ lau vào áo, như thể làm vậy có thể hết ngứa.
Nhưng cơn ngứa ấy dần dần lan xuống tận đáy lòng tôi.
“Người anh thích chính là em. Từ hồi cấp ba, anh đã để ý đến em rồi, nhưng sợ làm ảnh hưởng đến việc học của em nên không dám tỏ tình. Khi biết em đăng ký vào đại học Bắc Kinh, anh cũng theo đến đây.”
“Nhưng Cố Tòng Ngạn cứ luôn ở bên cạnh em, làm anh vừa đau khổ vừa ghen tị.Anh không muốn phá hoại mối quan hệ của hai người, chỉ muốn âm thầm đợi. Đợi đến khi cậu ta phát điên muốn thử thách tình cảm của em…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“… Anh mới có cơ hội chờ được đến em.”
Hắn lại cọ nhẹ lên khóe môi tôi.
Cả cơ thể tôi cứng đờ, không thể tin nổi, tôi ngẩng đầu lên và chạm phải đôi mắt hổ phách của Thẩm Vọng Đinh.
Người mà hắn thích là tôi, người mà bạn hắn nói đến cũng là tôi?
Thông thường, chỉ cần hôn một chút là tôi sẽ thấy đỡ hơn.
Nhưng lần này, không hiểu sao, triệu chứng của tôi chẳng thuyên giảm chút nào.
Khuôn mặt tôi càng ngày càng nóng, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng lên.
Cả thế giới như đang bốc cháy.
Chỉ có Thẩm Vọng Đinh là mát lạnh.
Tôi ôm chặt hắn, cố gắng dán sát vào hắn, nhưng đều vô ích.
Tôi lại đưa tay luồn vào dưới lớp áo của hắn, chạm vào làn da mát lạnh.
Tôi như người đang khát gặp được nước, cẩn thận tìm kiếm từng chút mát mẻ trên người hắn.
Ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy hắn nhắm mắt, hai má ửng hồng.
Cổ hắn vươn cao, để lộ chiếc yết hầu gợi cảm.
Tôi nhẹ nhàng hỏi:
“Thẩm Vọng Đinh, anh muốn không?”
Hắn khựng lại.
Khuôn mặt đỏ bừng ngay trước mắt tôi.
Hắn quay mặt đi, ánh mắt thoáng vẻ bối rối.
“Không… không được… Chuyện này… phải đợi em suy nghĩ kỹ đã…”
Tôi kiễng chân, bất ngờ hôn lên yết hầu của hắn.
“Em đã nghĩ kỹ rồi, và em muốn.”
“Thẩm Vọng Đinh, được không?”
Khuôn mặt hắn đỏ bừng.
12
Trong phòng khách sạn.
Không khí dường như trở nên đặc quánh, mọi tế bào trong cơ thể tôi đều hò hét.
Chưa bao giờ tôi khao khát mãnh liệt đến vậy.
Tôi ngước lên tìm đôi môi của anh, không thể chờ thêm nữa.
Rất nhanh, anh từ bị động chuyển thành chủ động, lật người đè lên tôi, cúi đầu cắn nhẹ môi tôi.
Giọng nói khàn khàn của anh chứa đầy sức quyến rũ.
“Tinh Tinh, em có hối hận không?”
“Có lẽ chúng ta nên suy nghĩ kỹ hơn một chút, anh sợ sau này em sẽ hối hận …”
Chưa nói hết câu, tôi đã ôm chặt cổ anh, nâng người dậy, cắn vào anh một cái.
“Đừng lề mề nữa, không thì em đổi người.”
Anh nghe ra ẩn ý trong lời nói của tôi.
Tay anh nhẹ nhàng lột bỏ áo của tôi, cười khẽ:
“Anh sẽ không để em hối hận.”
13
Cùng lúc đó, Cố Tòng Ngạn bị những sự kiện liên tiếp đè nặng đến mức không thở nổi.
Vừa phải lo cho cuộc thi, vừa đối phó với Hứa Nghiên Hân, vừa chịu áp lực từ gia đình.
Hắn ta cảm thấy kiệt sức, thậm chí có phần hối hận.
Tại sao ban đầu lại muốn thử thách tình cảm?
Tại sao lúc đó lại bị Hứa Nghiên Hân cuốn hút đến vậy, để rồi sau này bị cô ta bám chặt?
Ba ngày hai lượt, cô ta cứ đến chất vấn hắn ta, liệu hắn ta có còn nhớ đến Ôn Quan Tinh không?
Có!
Kết quả của những lần chất vấn liên tục ấy là giờ hắn ta đã xác định được tình cảm của mình.
Hắn ta thực sự thích Ôn Quan Tinh, bất kể cô có coi hắn ta là thuốc giải hay không.
Trước đây, trong những mối quan hệ tình cảm, hắn ta luôn là người nắm quyền chủ động, muốn hôn lúc nào là hôn.
Nhưng từ khi Ôn Quan Tinh bị bệnh, mỗi lần phát bệnh, cô đều tìm hắn ta để hôn.
Lúc đầu, hắn ta thực sự rất thích điều đó.
Nhưng dần dần, hắn ta bắt đầu thấy chán, thậm chí còn cảm thấy phiền phức.
Trước đây, hắn ta nghĩ mình chán Ôn Quan Tinh, chán việc cô coi hắn ta là thuốc giải.
Nhưng giờ hắn ta mới hiểu, điều hắn ta thực sự ghét là việc lo sợ cô chỉ coi hắn ta như một phương thuốc mà không có chút tình cảm nào dành cho mình.
Sau khi hiểu rõ lòng mình, hắn ta không nghĩ gì thêm, lập tức chạy đến nhà cô, nhưng không thấy cô đâu.
Hắn ta gửi tin nhắn, gọi điện cho cô, nhưng tất cả đều không có hồi âm.
Đột nhiên, hắn ta nghĩ đến Thẩm Vọng Đinh.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Vọng Đinh sao có thể ở bên cạnh Ôn Quan Tinh được? Dù vậy, hắn ta vẫn gọi điện.
Mãi đến khi gần như chuẩn bị cúp máy, điện thoại được kết nối.
Cố Tòng Ngạn cau mày, giọng đầy khó chịu:
“Tinh Tinh đâu?”
“Cậu có gặp cô ấy không?”
Ngay từ đầu, hắn ta đã không mong đợi câu trả lời.
“Nghĩ lại thì, sao Quan Tinh có thể ở cùng cậu được…”
Hắn ta chưa nói dứt lời thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh nhỏ phát ra từ đầu dây bên kia, âm thanh mà hắn ta không thể nhầm lẫn.
14
Khi nghe tiếng chuông điện thoại, Thẩm Vọng Đinh nhìn màn hình hiển thị, sau đó đưa cho tôi xem.
Cả người tôi căng cứng.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng thở nhẹ của Thẩm Vọng Đinh.
Giây tiếp theo, điện thoại được kết nối.
Tôi thậm chí chưa kịp phản ứng gì.
Nghe Cố Tòng Ngạn nói chuyện một mình ở đầu dây bên kia, tôi bỗng thấy buồn cười.
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Thẩm Vọng Đinh vừa lười biếng đáp lại tôi, vừa cười đầy ngạo mạn:
“Quan Tinh phát bệnh rồi, tôi đang chữa bệnh cho cô ấy.”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng thở gấp:
“Âm thanh gì vậy?”
“Hai người đang làm gì?”
Nhưng hắn ta chưa kịp nghe câu trả lời thì phát hiện ra cuộc gọi đã bị ngắt từ lâu.
Tôi trừng mắt nhìn Thẩm Vọng Đinh, nhưng anh chỉ khẽ kêu lên:
“Xin lỗi, anh vui quá, lỡ tay bấm vào nút trả lời rồi.”
Anh cúi xuống hôn tôi, không để tôi có thời gian suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, đầu óc tôi mờ mịt, tâm trí dường như bay lên tận mây xanh.
Đột nhiên, tôi nghe thấy Thẩm Vọng Đinh thì thầm bên tai:
“Tinh Tinh, em không cần phải lo nghĩ quá nhiều cho anh.”
“Em có thể lợi dụng anh, anh sẵn sàng để em lợi dụng, dù là làm thuốc giải hay làm bạn trai, miễn là được ở bên cạnh em.”
Anh cúi xuống hôn tôi.
Chưa bao giờ có ai nói chuyện với tôi nghiêm túc như vậy.
Những lời lẽ đầy ngọt ngào.
Trước đây tôi không thích nghe mấy lời này, nhưng bây giờ tôi lại thấy thật dễ chịu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.