11.
Thành chủ Huệ Châu thành đưa tới rất nhiều mỹ nhân, nhỏ thì tầm 13 14 tuổi, lớn thì đều đã là vợ người ta.
Phần lớn đều là cướp đoạt được.
Mỹ nhân oanh oanh yến yến đứng đầy cả sân, nhìn kỹ thì còn có vài người mang theo thương tích và chịu hình.
Chỉ có một người là hạc trong bầy gà, dáng vẻ vừa ngạo nghễ vừa độc lập.
Đúng là Lệ Quý phi, Phùng Nhạn Hề.
Trong tay ta là thanh kiếm gỗ do Bạch Thuật đưa, vừa vung kiếm vừa đi qua đó.
Bởi vì ta đã thay đổi thân phận, cho nên những binh lính đó không biết ta là con gái, bọn họ chỉ coi ta là cô nhi của nước Chiêu, phụng mệnh để ta không khó xử trước mặt người ngoài.
Ta giống như tùy ý chỉ vào Phùng Nhạn Hề: “Đây là ai?”
Binh lính trông coi không trả lời ngay, trước tiên nhìn hộ vệ Tiểu Phàm ở sau lưng ta, sau đó mới nói:
“Bẩm thái tử điện hạ, đây là mỹ thân thành chủ dâng lên cho Sấm vương.”
Mấy chữ thái tử vừa ra khỏi miệng, Phùng Nhạn Hề vừa nghi ngờ vừa ngạc nhiên nhìn ta:
“Hắn! Ngươi nói hắn là ai?”
Cách hai năm, bề ngoài của ta đã xảy ra thay đổi lớn, Bùi Lê không thể nhận ra ta, nhưng Phùng Nhạn Hề lại trừng mắt và chỉ vào ta:
“Không thể nào! Thái tử này ở đâu ra? Hoàng…”
Thật ngu xuẩn, ta cười lạnh một tiếng rồi lập tức rút kiếm gỗ, quét một đường trước mặt bà ta:
“Tiện dân tầm thường ở đâu ra, vậy mà lại dám nghị luận cô?”
Lúc này Tiểu Phàm đứng sau lưng ta mới tiến lên, không nói lời nào mà nhận lấy kiếm trong tay ta.
“Điện hạ, tốt xấu cũng là tâm ý mà thành chủ đưa tới, nếu để người khác biết sẽ cho rằng Sấm vương của chúng ta không biết đạo làm người.”
Ta ngoan ngoãn thu tay lại:
“Sấm vương có biết cũng sẽ không nói gì ta, ngươi nói đầu đuôi câu chuyện cho ngài ấy, nói bên cạnh ta thiếu một người câm hầu hạ, nếu ngài ấy không muốn làm phật ý người khác thì tặng cho ta đi.”
Tiểu Phàm không mặn không nhạt liếc nhìn ta một cái, đáp “Vâng”.
Mà Phùng Nhạn Hề đã sớm bị người ta bịt miệng kéo xuống, bà ta giãy giụa kịch liệt, quần áo và búi tóc đều rối loạn, vết thương dữ tợn trên mặt còn đổ máu, làm gì còn đẹp đẽ quý phái như trong mắt Bùi Lê?
Ta cười, ngưỡng mặt nhìn Tiểu Phàm, nở một nụ cười thật lòng đầu tiên trong mấy năm nay.
12.
Vào buổi tối, Viên Kính vẫn tới chỗ mẫu thân ăn cơm.
Gã vô tình nhắc tới chuyện thành chủ đưa mỹ nhân tới, gắp một đũa thức ăn đặt vào trong chén của ta:
“Đứa nhỏ ngươi thật là, xuống tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, bổn vương nghe xong chỉ cảm thấy đúng là một hoàng tử đầy huyết tính”
Mẫu thân nhìn ta một cái, có hơi oán trách:
“Sao lại làm mặt của người ta bị thương chứ? Thật đúng là vô lễ.”
Ta ấm ức nói:
“Tiện nhân kia trông cứ như hồ ly tinh, nếu ngài không thích mẫu phi của ta nữa thì sau này chúng ta phải sống thế nào?”
Viên Kính đập bàn một cái, ném đôi đũa lên bàn, ta giật mình sợ hãi, suýt chút nữa không ngồi vững trên ghế.
Ta vuốt mặt một cái, tủi thân khóc nấc lên:
“Vương, Dĩnh Hoa sai rồi, sau ta này không dám nữa.”
Ta vừa khóc vừa quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.
Viên Kính ghét bỏ uống một chén rượu:
“Nhìn cái bộ dạng này của ngươi đi, chẳng giống mẫu thân của ngươi chút nào, mẫu thân ngươi là một người lịch sự lại tao nhã, còn ngươi thì cứ lầm lầm lì lì! Đen đủi!”
Tuy ngoài miệng gã mắng chửi, nhưng giữa mày đã không còn sự nghi ngờ như vừa rồi:
“Hiện giờ ngươi là thái tử, mà trong đầu chỉ có chuyện tranh đoạt tình cảm ở hậu viện, đến ngày gặp mặt chư hầu, còn ai bằng lòng theo ngươi nữa? Hả?”
Gã càng chửi càng hăng, liên tục xua tay bảo ta cút:
“Đến chỗ Bạch tiên sinh chép một quyển sách! Nhanh lên, nhìn thấy ngươi là thấy phiền con mẹ nó phức!”
Ta theo ý gã, vừa lăn vừa bò mà chạy trốn ra ngoài cửa, nghe thấy giọng nói của gã phát ra từ bên người mẫu thân.
“Mấy mỹ nhân kia đều không bằng phu nhân, phu nhân sinh cho bổn vương một đứa con trai đi!”
Ta đứng sát chân tường, vừa nghe động tĩnh bên trong, vừa nôn hết số cơm vừa ăn ra ngoài.
13.
Bạch Thuật lấy cái danh nhân nghĩa mà thả tất cả những đứa bé nhỏ tuổi về nhà, còn phát cho mỗi người một lượng bạc.
Hắn nói đây đều là ý của Sấm vương, không lấy của dân dù chỉ một hào, không tổn hại dân dù chỉ một li
Các bá tánh của Huệ Châu thành đều khen ngợi Viên Kính.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetQuả nhiên Viên Kính đưa Phùng Nhạn Hề cho ta, gã bằng lòng đưa một món đồ chơi tới để bảo đảm ta càng ngày càng hống hách, tốt nhất là có một đống thói hư tật xấu, chờ đến lúc phát tác thì gã sẽ có cớ diệt trừ tận gốc.
Mà ta dường như thật sự không giống với người bình thường.
Phùng Nhạn Hề đã bị cắt đầu lưỡi, dưới sự bày mưu tính kế của ta, rất nhiều phản quân đều từng vào phòng chứa củi nơi bà ta ở để giải tỏa.
Hiện giờ bà ta quỳ rạp trên mặt đất, chật vật không chịu nổi, giống như một con dòi bọ khổng lồ.
Ta ngồi trên ghế, thích thú nhìn bà ta:
“Các ngươi xem, bà ta có đẹp bằng mẫu phi của ta không?”
Trong phòng không có người, đáp lại ta chỉ có tiếng nức nở thống khổ của Phùng Nhạn Hề.
Ta lấy ra con dao găm đã được ta mài vô cùng sắc bén, từng bước đi đến gần bà ta:
“Tất cả phụ nữ đều đã được thả về nhà, chỉ có bà là bị giữ lại đây. Bà đoán xem nếu Bùi Lê không thấy bà trở về, thì ông ta có đến cứu bà không? Con chó trung thành của bà, vì bà mà bỏ vợ bỏ con, liệu ông ta có đến cứu bà không?”
Phùng Nhạn Hề quá ngu xuẩn, ta đã nói đến nước này rồi mà bà ta vẫn không nhận ra ta là ai, chỉ chăm chăm quỳ trên đất xin ta tha mạng.
Ta cười cười, đâm một nhát dao vào chân bà ta, xuyên qua cả mu bàn chân.
Tiếng kêu the thé thảm thiết của Phùng Nhạn Hề nháy mắt vang lên, ta thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt hưởng thụ thời khắc này.
Đã lâu lắm rồi ta chưa cảm nhận được niềm vui sướng như thế này.
14.
Năng lực che giấu của ta vẫn chưa đủ, ngày hôm sau lúc đi học đã bị Bạch Thuật nhìn thấu.
“Điện hạ có thù oán với nàng ta à?”
Ta chột dạ cúi đầu:
“Tiên sinh, ta thích tra tấn người khác, nhìn thấy bộ dạng bà ta đổ máu sẽ khiến ta rất vui vẻ.”
Bàn tay lật sách của Bạch Thuật ngừng lại một lát, hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn ta.
Ta cũng nghiêm túc mà nhìn lại hắn:
“Tiên sinh, ta có thể giết bà ta không? Nếu có thể giết bà ta, ta sẽ càng vui vẻ hơn nữa.”
Có lẽ là chưa từng nghe qua lời nào kinh hãi thế tục như thế, Bạch Thuật bụm miệng ho khan mấy tiếng, lập tức bảo ta đọc sách đi:
“Quân tử phải có lòng nhân từ, điện hạ, ngài là thái tử nước Chiêu, nếu tính tình tàn bạo như vậy thì làm sao có thể yêu quý con dân?”
Ta nhỏ giọng nói:
“Nước Chiêu đã diệt vong rồi, ta cũng không đảm đương nổi ngôi vị hoàng đế, giết vài người thôi cũng không được sao?”
Bạch Thuật dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép để nhìn ta, xách túi bút lên rồi bỏ đi.
Ta lười biếng ngồi trên ghế thái sư, cảm thấy hắn giả vờ tốt thật đấy.
Vốn chỉ là ra vẻ dạy ta nhận biết mấy mặt chữ, sao có thể nhập diễn sâu đến vậy?
Thấy Bạch Thuật đi rồi, Tiểu Phàm mới đi tới:
“Có một người đàn ông ở ngoài cổng, nói thê tử của hắn bị bắt vào đây, hiện đang ầm ĩ ở ngoài kia, ta đoán chính là người mà ngài đang tra tấn.”
Ta cười cười, ném cuốn sách trong tay đi.
Tới rồi, tốt lắm.
Lúc ta đứng trên cao nhìn xuống Bùi Lê, mới cảm thấy sao thời gian trôi qua mau đến vậy.
Ông ta đã không còn dáng vẻ quân tử nhẹ nhàng từ lâu, mặt mũi bầm dập râu ria xồm xoàm, bề ngoài cũng có hơi bần khổ.
“Các ngươi trả thê tử lại cho ta! Trả Địch nương lại đây!”
Ta buồn cười gần chết, hôm nay ông ta đứng trước cửa nhà Viên Kính đòi lại thê tử của mình, đó chính là danh phận của mẫu thân, nhưng lại không phải mẫu thân của ta.
Ngày xảy ra cung biến ở Dục Đô, ta sợ ông ta nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Thê tử của ông ta cuối cùng cũng biến thành bộ dạng mà ông ta mong muốn.
Ta cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay tràn đầy vết chai và bị ánh mặt trời phơi đỏ bừng, còn có con dao trong tay nữa.
“Trả cho ông ta đi, đừng làm chuyện đó trên đường cái, bảo hai người nhân lúc đêm khuya ném tới trước cửa nhà ông ta.”
Bạch Thuật mới vừa rồi còn dạy ta yêu quý con dân, ta lập tức áp dụng vào thực tế, để cho cả nhà ông ta được đoàn viên.
Tiểu Phàm nhìn đôi mắt của ta, làm bộ rùng mình một cái:
“Ngài biết ta chỉ nghe mệnh lệnh của Sấm vương.”
Ta cười tủm tỉm ghé sát vào bên tai hắn:
“Tiểu Phàm ngoan, giúp ta đi mà! Bằng không ta sẽ bắt muội muội ngươi để trút giận, từ nhỏ các ngươi đã sống nương tựa lẫn nhau, ta thật sự không đành lòng nhìn nó mới trải qua mấy ngày lành đã bị ta làm hại.”
Tiểu Phàm lùi lại hai bước, căm thù nhìn ta, sau đó nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Ta thong thả quấn con dao găm lại rồi giắt vào bên hông.
Bùi Lê, ông đừng làm cho ta thất vọng, ông trăm triệu lần phải là thật lòng yêu vị Quý phi nương nương kia đấy.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.