Nếu như không phải nghe được tiếng lòng của hắn, ta cũng sẽ không biết, trên thực tế hắn đáng yêu như vậy.
Dáng yêu?
Sao đột nhiên ta lại dùng từ đó để miêu tả hắn?
Ta liếc mắt nhìn nam nhân nghiêm trang nói chuyện phiếm với mẹ ta, trong lòng ngứa ngáy, có chút quái dị.
Buổi tối nằm trên giường, Lương Tề hỏi ta: “Tối nay cô lén nhìn ta làm gì?”
Ta thét lớn: “Ta đâu có lén lút! Ta đâu có! Ngươi đừng có mà nói xấu ta!”
Hắn cười lạnh một tiếng: “Muốn nhìn thì nhìn, ta là tướng công của cô, sau này đừng lén nhìn.”
Không xong rồi, tim đập nhanh quá.
Mấy ngày nay, ở trong hoàng cung, ta đều nằm cùng một giường với Lương Tề.
Giường trong nhà rất lớn, cho dù ta lật người năm lần, cũng không đụng được hắn, cho nên chúng ta không chia giường ngủ, cũng không cần thiết.
Nhưng về đến nhà mẹ đẻ, giường của ta nhỏ nha, giờ phút này nằm cùng một chỗ, quần áo đụng quần áo, ngay cả trở mình, ta cũng có thể cảm giác được nhiệt độ tản ra trên người hắn.
Ta nằm thẳng không dám nhúc nhích, tay đặt chéo lên bụng, lần đầu tiên ngủ ưu nhã như vậy.
Khoảng cách giữa hai người chỉ có vài centimet, bên tai đều là tiếng hít thở của Lương Tề.
Lúc nhẹ lúc nặng.
Lúc nhẹ như lông vũ đảo qua chóp tai ta, lúc nặng như từng tảng đá đánh vào lòng ta, ở đáy lòng ta nổi lên một tia bọt nước.
Ta đây là làm sao vậy?
“Cô, cô không nhắm mắt sao?” Một thanh âm trầm thấp vang lên, phá vỡ không gian yên lặng.
Ánh mắt ta bất giác nhìn về phía nguồn âm thanh, chỉ có thể nhìn thấy cằm của hắn, cảm giác đường nét khuôn mặt rất mạnh, xuống chút nữa, chính là cái cổ thon dài, mơ hồ nhìn thấy đường gân xanh phía trên, có chút mị hoặc.
Ta nhịn không được nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm cái cổ gợi cảm của hắn.
Lương Tề cười khẽ một tiếng: “Đẹp không?”
Ta theo bản năng trả lời: “Đẹp, muốn cắn một miếng.”
Nói xong, tim ta đột nhiên đập điên cuồng.
Ngại quá, ta đang thốt ra những lời gì thế này?
Rõ ràng ở hoàng cung, lúc hai chúng ta nằm trên giường, coi đối phương là đồng giới với nhau, mỗi người có cách riêng của mình.
Bây giờ đột nhiên lại xảy ra chuyện gì thế này? Thật xấu hổ.
“Cô xấu hổ cái gì? Tuế Tuế, hôm nay cô làm sao vậy? Không phải lén nhìn ta thì lại chăm chăm nhìn ta, ta… có vấn đề gì sao?
Lương Tề ngồi dậy, cúi người nhìn chằm chằm ta hỏi.
Tư thế này, giống như là nghiêng người ôm ta vào trong lòng.
Trong nháy ta mắt cứng đờ, quên mất tiếng lòng có thể bị hắn nghe được.
“Ách…… Ha ha ha, chính là cảm thấy, hôm nay ngươi mặc khôi giáp, rất đẹp trai, nhịn không được nhìn nhiều một chút.”
Ta nhạy bén tán dương hắn vài câu.
Hắn ngượng ngùng đứng lên, gãi đầu: “Vậy sao, thì ra nàng thích như vậy à.”
Lương Tề khờ khạo, hình như chỉ có ở trước mặt ta mới biểu hiện như vậy . Ở trước mặt người ngoài, hắn một mực thích bày ra sắc mặt lạnh lùng , thậm chí còn cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Từ khi hắn cho rằng ta thích nhìn hắn mặc khôi giáp, tiểu tử này thỉnh thoảng lại mặc cho ta xem hai lần.
Khà khà.
06.
Ngày hôm nay, Lương Tề vốn đang lâm triều đột nhiên quay trở lại.
Ta ở trong phòng dùng bữa sáng, từ xa đã thấy Lương Tề thần sắc vội vã bước vào, nhìn thức ăn trên mặt bàn, thần sắc kinh hãi: “Đừng ăn!”
Giọng nói của hắn quá lớn, làm ta sợ ngây ngẩn cả người.
“Cái gì?”
Lương Tề không nói hai lời, từ sau lưng ôm lấy ta, hai cánh tay hữu lực vòng lấy bụng của ta, siết chặt bụng ta: “Tuế tuế, đem đồ vật phun ra, mau phun ra!”
“Cái tiếng lòng kia, cô ta vừa mới nói kế hoạch F không được, muốn đổi sang kế hoạch G!”
“Kế hoạch G… là gì?” Ta khó chịu hỏi.
“Người đó đổi mục tiêu, muốn giết nàng trước, kế hoạch G chính là trà trộn vào hạ nhân, tiến hành hạ độc đồ ăn của nàng!”
Đây không chừng là thời khắc Lương Tề nói chuyện nhanh nhất.
Ta vừa nghe, vội vàng vỗ vỗ tay hắn: “Thả ta xuống, như vậy không được, tự ta đi nôn.”
Ta đưa tay móc vào cổ họng, nôn ra thức ăn vừa nuốt vào bụng.
Lương Tề lo lắng, lại dặn hạ nhân mau đi mời thái y tới.
Thái y tới xem một chút, nói ta không trúng độc, thân thể rất khỏe mạnh, Lương Tề lúc này mới yên lòng.
Bởi vì sợ cung nữ trà trộn vào, Lương Tề đem tất cả nữ quyến đều cách xa chúng ta mười dặm, cũng nhiều lần phân phó, không được bước vào nơi này nửa bước.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHắn lo lắng, ngay cả người hầu cũng phân phó không được bước vào nơi này nửa bước, chỉ để lại trợ thủ bên người hắn.
Ta cười hắn, không khỏi quá mức khẩn trương, dựa theo sự hành động quyết liệt trước đây của nàng ta, mỗi lần đều chỉ là lên kế hoạch, cũng không thực hiện.
Cho nên, cuối cùng ta và Lương Tề đều buông xuôi.
Bởi vì mỗi lần nàng ta không lấy cớ nói quên, chính là lấy cớ nói bên người Lương Tề tùy tùng nhiều, không dễ xuống tay, cho nên N kế hoạch, nàng ta đều không hoàn thành.
Chỉ là không nghĩ tới nàng ta đột nhiên hướng gió xoay chuyển, muốn xuống tay trước với ta.
Lương Tề rất nghiêm túc: “Mấy ngày nay, chúng ta phải ở bên nhau bất cứ lúc nào, còn nữa, việc lên triều ta cũng xin phụ hoàng xin nghỉ, tạm thời không đi. Có ta ở đây, ta sẽ không để cho nàng ta chạm vào nửa cọng tóc của nàng .”
Thấy ta ngơ ngác, hắn cảm thấy ta hẳn là bị dọa, kéo tay ta qua dịu dàng nói: “Đừng sợ, nàng là Thái tử phi, ta tuyệt đối sẽ không để người khác tổn thương đến nàng.”
Ta còn ngơ ngác hơn.
Nam nhân trước mắt này, cùng nam nhân ngày đầu tiên trong đáy lòng mắng ta một đường xấu xí, hoàn toàn không giống nhau.
Chẳng bao lâu sau, hắn thay đổi, ta cũng thay đổi.
Chúng ta trở nên hơi… mập mờ.
Lúc trước chúng ta làm huynh đệ ở chung, hữu ái hòa thuận, tất cả đều là vì hợp tác, vì mạng sống.
Hiện tại, dưới tác hợp tiếng lòng của người kia, ta và Lương Tề ở cùng một chỗ lâu dài, cảm giác của ta đối với hắn, càng ngày càng không giống nhau.
Ta biết đó là cảm giác gì, là thưởng thức, là thích.
Ta vốn cảm thấy hắn hẳn là chán ghét ta.
Dù sao ta cũng là người Thái hậu lựa chọn, hắn cũng vẫn cho rằng ta là người mà Thái hậu sắp xếp ở bên cạnh hắn.
Chẳng qua hiện tại còn có người khó giải quyết hơn Thái hậu, hắn cần hợp tác với ta, trước tiên bắt người nọ ra xử lý.
“Tuế Tuế?”
Trong lúc ta sững sờ, Lương Tề nhéo mu bàn tay ta.
Giống như bị lửa thiêu, ta lập tức rụt lại.
Đôi mắt Lương Tề lại tối sầm lại, giống như có chút mất mát.
Trong lòng ta cũng rầu rĩ theo.
Ta biết, mình đã xong rồi.
07
Mấy ngày kế tiếp, trong viện lớn như vậy chỉ có ta và Lương Tề hai người, chuyện gì cũng muốn chúng ta tự mình làm.
Nhưng phần lớn đều do một mình Lương Tề làm.
Phòng bếp nấu nước nấu ăn, đường đường là một thái tử, mỗi ngày đều làm cho chính mình mặt xám mày tro.
Ta nói ta muốn hỗ trợ, hắn không đồng ý, bảo ta cứ ngồi yên.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ta đã cảm thấy mình béo lên, có chút sầu.
Lương Tề phát hiện cứ như vậy cũng không được, mũi đều bị người khác dắt đi, dứt khoát dẫn ta ra ngoài du ngoạn vài ngày.
Đêm ở khách điếm đó, ta không khỏi suy nghĩ: Chẳng lẽ đây chính là du lịch tuần trăng mật?
“Tuần trăng mật là gì?”
Lương Tề trở mình, đôi mắt đen láy của hắn nhìn chằm chằm ta, tràn đầy tò mò.
Ta lại lần nữa vô tình để lộ tiếng lòng của mình, hu hu hu.
“Đây là Thái hậu nói với ta, hưởng tuần trăng mật, là vợ chồng mới vừa thành hôn, muốn đi ra ngoài ngọt ngào như mật du ngoạn vài ngày, cho nên ta liền suy nghĩ, chúng ta cái này… có tính hay không?”
Ta háo hức hỏi hắn.
Lương Tề gật đầu: “Tính.”
Nghe được câu trả lời của hắn, ta không khỏi cười cười, “A” một tiếng, ngượng ngùng xoay người đưa lưng về phía hắn.
Nghĩ đến hôm nay lúc chọn khách điếm, hắn không chút do dự nói chỉ cần một gian phòng.
Thật ra ta không ngại, ta đã quen với cảm giác hắn nằm ở kế bên.
Có hơi thở của hắn, ta mới có thể cảm giác được an tâm.
Bất tri bất giác, ngủ say.
Trong mơ mơ màng màng, ta cảm giác có người đang nhìn ta, ánh mắt mãnh liệt, khiến ta cảm thấy hơi nóng mặc dù đã ngủ say.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, ta bối rối.
Ta biết lúc ta ngủ thích xoay người, nhưng cũng không đến mức xoay người bò lên người Lương Tề chứ.
Chỗ này nhỏ quá, chắc là vậy.
“Nhỏ sao?” Lương Tề hỏi.
Tiếng lòng lại không cẩn thận tiết lộ ra ngoài, muốn đâm đầu vào tường chết quá.
Ta xấu hổ cười hắc hắc: “Kỳ thật cũng không nhỏ, rất lớn.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.