01.
Ta là Thái tử phi do đích thân Thái Hậu chọn lựa.
Vào ngày thành hôn, hơn mười dặm hồng trang, xe ngựa xếp hàng có trật tự từ đầu phố đến cuối phố, ven đường trải vô số cánh hoa, bài diện muốn bao nhiêu lớn liền lớn bấy nhiêu.
Vốn dĩ là ngày vui mừng, tất cả mọi người cười ha hả, chỉ có Thái tử Lương Tề một đường đen mặt, không nhìn thấy một tia vui sướng nào.
Ta biết tại sao hắn không vui vì hắn cảm thấy ta là một cô nương xấu xí.
Dọc đường đón dâu, ta đều có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn.
“Ta đường đường là một Thái tử, sao lại cưới một nàng dâu xấu xí như vậy?”
“Hu hu, Thái tử phi bộ dạng quá xấu, đêm nay ta nhất định phải chuốc say mình, kiên quyết không động phòng với nàng ấy.”
“Ta chịu thiệt quá, nàng dâu xấu quá.”
Ta cắn răng, nhịn.
Lúc người chủ trì hô nhất bái thiên địa, Lương Tề không tình không nguyện, cao ngạo ngẩng đầu đứng đó, lạnh lùng nhìn ta chằm chằm.
Xung quanh mọi người xì xào bàn tán, nhìn ta chê cười.
Dưới sự thúc giục của Hoàng thượng, người chủ trì lại hô một tiếng: “Nhất bái thiên địa.”
Lương Tề vẫn bất vi sở động, cao cao tại thượng.
Ta đứng đó mà mất kiên nhẫn, thầm mắng một tiếng: “Lương Tề tên ngốc này.”
Gót chân mơ hồ đau nhức, cảm thấy còn chưa mắng đủ, lại mắng thêm một câu.
“Lương Tề ngươi bị thiểu năng trí tuệ sao? Ngay cả nhất bái thiên địa cũng nghe không hiểu? Mệnh của ta thật khổ, gả cho một tên thiểu năng trí tuệ.”
Điều thần kỳ đó là, ta mắng xong, Lương Tề liền ngoan ngoãn theo ta bái xong thiên địa.
Hoàng đế rất vui vẻ, sau khi làm lễ xong, để cho ta cùng Lương Tề tay trong tay tiến vào động phòng.
Lương Tề lại ghét bỏ: “Ta không muốn nắm tay nữ nhân xấu xí này.”
Hắn không nắm tay ta, kéo một góc tay áo của ta, ghét bỏ dắt ta đi vào.
Nhìn động tác ghét bỏ kia của hắn, ở dưới khăn voan, ta trợn mắt mấy cái xem thường.
Trở lại phòng, hắn không nhịn được mà vén khăn voan ta lên, nhìn ta một cái: “Chậc, thật xấu.”
Ta nhịn.
Từ trong ánh mắt của người dối diện, có thể thấy hắn có bao nhiêu sự ghét bỏ đối với ta.
Lương Tề ghét bỏ ta, là bởi vì ta là do Thái hậu đích thân chọn để ở bên cạnh hắn, hắn đem ta coi thành một khối u ác tính.
Ta ghét bỏ hắn, là bởi vì hắn có mắt không tròng, ta rõ ràng là một trong bốn mỹ nhân ở kinh thành, ở trong mắt hắn liền biến thành nữ nhân xấu xí.
Ngay khi chúng ta trừng mắt mệt mỏi, đột nhiên một giọng nói u ám vang lên.
“Kế hoạch tiến hành hoàn mỹ, kế tiếp ta muốn mưu sát Thái tử, sau đó lại giết Thái tử phi.”
Ta cùng Thái tử như khựng lại, đồng thanh lên tiếng: “Ai, ai muốn giết ta?”
Vừa dứt lời, chúng ta đều kinh ngạc.
Lương Tề không dám tin nhìn ta, hỏi: “Ngươi cũng nghe thấy?”
Ta gật đầu: “Ừ, nghe được.”
Bỗng dưng, Lương Tề đứng dậy, cách xa ta mấy bước.
“Nữ nhân xấu.”
Hắn yên lặng nhìn ta, không nói lời nào, đây là tiếng lòng của hắn, ta lần này nhịn không được.
Ngón trỏ không khách khí chỉ vào hắn: “Cả nhà ngươi mới xấu.”
Hắn trừng to mắt, lại cách ta xa thêm vài bước: “Tô Tuế Tuế là một nữ nhân xấu xí.”
Ta tức giận cầm lấy gối ôm bên cạnh, đập mạnh về phía hắn: “Lương Tề, ngươi là tên thiểu năng ngu ngốc!”
Lần này Lương Tề mất bình tĩnh, hắn bước nhanh tới, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta: “Ngươi có thể nghe được tiếng lòng của ta?”
“Đúng vậy, ngươi vừa mắng ta là nữ nhân xấu.” Ta nghiến răng nghiến lợi, chịu đựng kích động muốn đánh hắn.
Hắn suy tư một hồi, nói: “Ta cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của ngươi, lúc mới bái đường, ngươi mắng ta ngu ngốc, thiểu năng.”
Ta hung hăng gật đầu: “Đúng!”
Nhìn ta khẳng định như vậy, mặt Lương Tề trong nháy mắt đen xuống, âm trầm rất giống Diêm La Vương.
Nhưng mà ta không sợ hắn, nếu ta cùng hắn có thể nghe tiếng lòng lẫn nhau, đơn giản cái gì cũng không cất giấu nghẹn, mở rộng trò chuyện.
Ta gỡ đồ trang sức rườm rà trên người xuống, khoanh chân ngồi trên giường, nhìn Lương Tề hỏi: “Vừa rồi có người nói muốn giết chúng ta, ngươi nghe rõ là giọng ai không?”
Lương Tề nhíu mày nhìn động tác không tao nhã của ta, lắc đầu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Nghe không rõ, nhưng ta cho rằng, chúng ta bây giờ là châu chấu trên một sợi dây, chúng ta đều có thể nghe được tiếng lòng của nhau, vậy nên sớm nghĩ ra đối sách.”
“Vậy nếu như hắn ta cũng có thể nghe được tiếng lòng của chúng ta thì sao?”
Lương Tề bị nghẹn một chút, cảm thấy ta nói rất có lý.
Hắn thâm trầm nhìn ta một cái: “Nếu muốn sống, chúng ta phải hợp tác.”
Ta vô cùng đồng ý, chúng ta quyết định ít suy nghĩ bằng nội tâm một chút, dùng miệng giao tiếp nhiều hơn.
Chúng ta quy ước ba điều, phải hài hòa với nhau, không được mắng chửi lẫn nhau.
02.
Giọng nói đó lại vang lên, người đó mang theo kế hoạch của mình, từng câu từng chữ đều lọt vào tai chúng ta, tối nay người đó sẽ hành động.
“Đêm nay, trước tiên đem Thái tử chuốc say, chờ lúc bọn họ ngủ say, lẻn vào phòng bọn họ, đem thái tử đâm chết, sau đó đem của quý của hắn cắt bỏ mang đi cho gà ăn!”
Thanh âm hung tợn dọa cho Lương Tề nhảy dựng lên.
Hắn theo bản năng lấy tay che nơi đó, thấy ta nhìn hắn, lại như không có việc gì rời tay đi.
Giọng nói đó còn đang miêu tả làm thế nào để Thái tử chết thảm, làm thế nào để ta biến thành người hại Thái tử chết thảm, sau đó lại hại chết ta như thế nào.
Kế hoạch kết thúc, ta nhịn không được nhìn chằm chằm Lương Tề hỏi: “Có phải ngươi đã làm chuyện gì không tốt, khiến người ta ghi hận ngươi đến như vậy, còn đòi … nơi đó của ngươi.”
Lương Tề nghe ta hoài nghi không tốt về hắn, thẹn quá hóa giận: “Ta không biết, ta chưa từng làm gì cả!”
Ta không tin.
Dưới ánh mắt tiếp tục thăm dò của ta, hắn đỏ mặt tía tai, giống như một con chim nhỏ sợ hãi: “Ta chưa từng làm chuyện gì không tốt, người đó kẻ là biến thái, ta kỳ thật vẫn là chú chim non.”
Ta ồ một tiếng thật dài, trước khi hắn nổi đóa, ta ngừng ánh mắt thăm dò lại.
Bởi vì cách rất xa, ta và Lương Tề không nghe rõ đây rốt cuộc là giọng nói của ai, chỉ biết người kia muốn hại chúng ta, là một nữ nhân, hơn nữa còn là một người phụ nữ lớn tuổi.
Ta và Lương Tề ngồi trên bàn, cầm bút loại trừ từng cái tên một, không tìm ra nguyên cớ.
Cuối cùng chúng ta quyết định, giả say.
Ban đêm, Lương Tề trở về, hắn lảo đảo đi tới bên giường, vừa nhìn thấy ta, tựa như nhìn thấy thỏ, giống như mãnh hổ nhào tới.
Ta kinh hãi, vừa nhìn hắn đã biết là say thật rồi, bởi vì hắn gọi ta là… nương tử.
“Nương tử, nàng…… Sao nàng không nói lời nào?”
Ta bị hắn đè ở dưới thân, hoàn toàn liền nói không nên lời, hắn mãnh liệt nhào tới, thiếu chút nữa đem ta bị hù chết rồi?
Ta chậm rãi, sau đó đưa tay chống đỡ hắn: “Ngươi.”
Chống đỡ không nổi, hắn còn cúi đầu mắt say mông lung, lấy tay miêu tả lông mày của ta: “Nàng là ai? Nàng xinh đẹp như vậy, không phải là nương tử xấu xí mà hôm nay ta cưới.”
Còn nói ta xấu, không phải nói hợp tác vui vẻ sao?
Ta tức giận, lấy tay tát hắn một cái, muốn cho hắn tỉnh táo một chút.
Hắn bối rối, vuốt ve bên mặt bị đánh từ từ đứng lên, đứng ở bên giường vẻ mặt đề phòng nhìn ta: “Ngươi là ai, là muốn tới giết ta sao?”
Ta bất đắc dĩ, tát thêm một cái vào mặt bên kia của hắn: “Ngươi có thể tỉnh táo một chút không?”
Tay có chút tê dại, một cái tát này đánh có chút nặng, mặt của hắn trong nháy mắt sưng lên.
Cứ mặc cho hắn nổi điên như vậy, không chừng đến lúc bị người ám sát, ta lại phải đi theo hắn.
Ta mới không muốn.
Lần này, Lương Tề thật sự là bị ta đánh tỉnh.
Hắn lắc đầu, một lần nữa nhìn về phía ta, ánh mắt trong trẻo: “Ừ, ta tỉnh táo rồi.”
Ánh mắt như chim ưng của hắn, sắc bén nhìn chung quanh phòng, vẻ mặt hắn đề phòng, khiến cho ta cũng rất khẩn trương.
Đột nhiên, hắn bắt lấy ta, vẻ mặt nghiêm túc thở dài một tiếng
Tim ta đập thình thịch, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Người muốn tới sao?”
Hắn trầm mặc một hồi, để cho không khí khẩn trương lại tăng lên một chút.
Ta nắm chặt ống tay áo hắn, cũng đề phòng nhìn bốn phía theo.
Lương Tề nắm chặt tay ta, ung dung mở miệng: “Nương tử, nàng đếm tiền trong hồng bao chưa, có bao nhiêu?”
……
Mỹ nữ im lặng.
Nếu như hắn không phải giả bộ, vậy chính là thật sự say đến rối tinh rối mù.
Ta muốn đánh hắn một trận, để hắn hôn mê luôn.
Với tình hình hiện tại của hắn, cho dù người đó muốn ám sát chúng ta, thì hắn cũng sẽ là chướng ngại vật.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.