3.
Trên đường hồi cung, Thái tử hỏi ta và Hoàng hậu đã nói gì. Ta chọn chọn một số điểm chính trong cuộc nói chuyện giữa ta và Hoàng hậu nói cho Thái tử.
Thái tử là phu quân của ta, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn. Huống hồ chuyện con cái ở hậu viện, cũng không phải chuyện lớn gì.
Trái bất quá đều là vì nam nhân tranh giành tình nhân mà thôi.
Thái tử nghe xong cũng không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ nói để cho ta tự mình làm chủ là được.
Trở lại Đông cung, Tần Xu Dư đã sớm chờ ở cửa.
“Điện hạ……”
Một giây sau, lời còn chưa nói xong đã bị kẹt ở cổ họng. Bởi vì Thái tử đang kéo xe ngựa thủ hạ của ta.
Thị nữ tùy tùng nghênh đón quỳ đầy đất, chỉ có Tần Xu Dư vẻ mặt bị thương đứng tại chỗ. Thân hình gầy yếu cộng thêm hốc mắt sưng đỏ, làm cho người ta thương tiếc không thôi.
Ta dựa sát vào Đặng Ngọc Thần, mở miệng trước: “Vị này chính là Vân Yên cô nương sao?”
Sau khi đã là tội thần, cũng không thể gọi tên cũ. Thái tử đặt tên cho nàng là Vân Yên, ngụ ý chuyện cũ như mây khói thoáng qua.
Đặng Ngọc Thần mặc dù không nói gì, nhưng trong mắt lại có vẻ đau lòng. Chỉ là ngại ta ở đây, không tiện làm mất mặt ta.
Tần Xu Dư cắn môi, hành lễ: “Thỉnh an nương nương.”
“Vân Yên cô nương là người quen cũ của bổn cung, sau này không cần hành lễ, cứ coi nơi này như nhà mình, thiếu cái gì cứ nói với bổn cung.”
Ta bày ra tư thái của nữ chủ nhân Đông cung, vừa ban ân cho nàng, vừa âm thầm đ âm vào chỗ đau của nàng.
Không đợi nàng đáp lời, ta lại nói tiếp: “Trước cửa gió lớn, cô nương thân thể yếu, hay là mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Lại quay đầu nói với Đặng Ngọc Thần: “Điện hạ không phải còn có chuyện quan trọng sao? Vậy thiếp đi về trước.”
Ta trừng mắt nhìn Đặng Ngọc Thần, ám chỉ hắn. Đặng Ngọc Thần ngầm hiểu: “Đúng vậy, vất vả cho ái phi rồi, nàng cứ về trước, Cô làm xong việc sẽ đến thăm nàng.”
Sau khi Đặng Ngọc Thần đi rồi, Tần Xu Dư nhìn ta một cái, cắn môi bước nhanh đuổi theo Đặng Ngọc Thần. Trái tim của hắn rõ ràng đã bay đến trên người Tần Xu Dư, ta sao không thành nhân chi mỹ, thể hiện sự rộng lượng của ta chứ.
Mặc cho hắn và Tần Xu Dư yêu nhau đến mức không thể buông tay, thì với thân thế của Tần thị không đáng để ta sợ hãi.
Hiện tại người cần phải đề phòng, là cháu gái nhỏ của Hoàng hậu.
Không đến nửa ngày, Trầm Trúc đã mang theo tin tức trở về. Cháu gái Hoàng hậu Ôn Diệu Ý, hôm qua vừa xuất phát từ Kiềm Dương.
Một đường du sơn ngoạn thủy nên có đi chậm một chút, cũng phải hơn một tháng mới đến kinh thành. Trầm Trúc có chút lo lắng: “Nô tỳ nghe nói vị Ôn tiểu thư này xinh đẹp như hoa, tính tình ngây thơ hồn nhiên không bị gò bó, rất được các tài tử Kiềm Dương ái mộ.”
“Nói như vậy, thì hẳn là một giai nhân tuyệt thế.”
Năm đó Hoàng thượng không để ý đến sự phản đối của mọi người, kiên quyết phong Ôn thị xuất thân hàn vi làm Hoàng hậu, làm phật lòng các thế gia.
Hiện giờ tuyệt đối không có khả năng lại để nữ nhi Ôn thị vào cung.
Mắt thấy con đường tứ hôn này không đi được, Hoàng hậu liền muốn thông qua con đường tắt này của ta, thúc đẩy chuyện tốt của Thái tử và Ôn Diệu Ý.
Ngày sau nếu Hoàng thượng có điều tra kỹ, thì cũng là ta chủ động mở miệng để Ôn Diệu Ý vào Đông cung. Mới để cho nhi tử của ông và Ôn Diệu Ý có cơ hội gặp mặt.
Mà Hoàng hậu nương nương của chúng ta lại hoàn toàn trong sạch, một chút cũng không dính vào bão cát.
Ta hỏi Trầm Trúc: “Bản cung thoạt nhìn có phải là người rất ngu xuẩn, rất dễ lừa gạt hay không?”
Trầm Trúc nghiêm túc nhìn mặt của ta: “Nương nương dung mạo tuyệt sắc, lại được lão gia tự mình dạy dỗ, là một nữ nhân tài hoa, sao lại là ngu xuẩn được chứ?”
Đúng rồi, phụ thân ta là gia chủ Thôi thị Thanh Hà kiêm đứng đầu văn lưu, mẫu thân là nữ lang xinh đẹp lừng lẫy nổi danh Lư thị Phạm Dương năm đó.
Ta từ nhỏ được phụ thân dạy dỗ, lại có mẫu thân dẫn ta chỉ điểm trung cấp. Nói là điển hình của quý nữ trong kinh cũng không quá đáng.
Nhưng thành thân chưa đầy hai ngày, Hoàng hậu, bà mẫu trên danh nghĩa của ta, lại mượn tay ta đường hoàng nhét cháu gái của mình vào Đông cung.
Ta có thể chịu đựng được việc phu quân của mình nạp hết người thiếp này đến người thiếp khác vào cửa, nhưng ta không thể tha thứ cho người lấy ta ra làm lá chắn, ép ta làm chuyện ta không thích làm.
Nếu Ôn Diệu Ý thật sự ngây thơ hồn nhiên thì thôi đi, còn nếu không thì đừng trách ta vô tình.
4.
Hoàng hậu đa mưu túc trí, Ôn Diệu Ý chưa gặp mặt cũng là một tai họa ngầm.
Ta mới vừa vào Đông cung không lâu, còn chưa đứng vững gót chân, đã hai mặt thù địch. Nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn quyết định bắt đầu từ Tần Xu Dư trước.
Lúc ở khuê các, nàng được phụ mẫu nuông chiều nên tính tình có chút đơn thuần, bản tính thật ra không xấu.
Trải qua cuộc sống cửa nát nhà tan, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chắc hẳn nàng cũng ngày đêm sầu lo, mới có thể làm ra chuyện vào đêm tân hôn cướp vị hôn phu của người khác không biết liêm sỉ.
Dù sao chỉ có thể bắt được cọng rơm này của Thái tử, mới có khả năng xoay người. Nghĩ đến đây, ta trực tiếp phân một viện riêng cho nàng ở, còn ban cho nàng hai nha hoàn sai vặt.
Đặng Ngọc Thần có lòng che chở Tần Xu Dư, không cho nàng tiếp xúc quá nhiều với ta. Sợ ta vì chuyện đêm đại hôn mà ghi hận nàng.
Một lần, mượn cơ hội ăn cơm tối, ta chỉ vào đĩa Lạc Thần Hoa Sơn Tra trên bàn thuận miệng dặn dò: “Trầm Trúc, đưa bánh ngọt này đến cho Vân Yên cô nương nếm thử, bổn cung nhớ rõ nàng thích ăn món này.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐặng Ngọc Thần có chút kinh ngạc: “Ái phi còn biết Vân Yên thích ăn gì sao?”
Ta mở miệng: “Xem ngài nói kìa, thiếp và Vân Yên cô nương cũng là người quen biết cũ, ít nhiều cũng biết chút sở thích của nàng, cái này có gì kỳ lạ đâu.”
Trầm Trúc chen vào nói: “Nương nương tâm thiện, có thứ gì tốt đều mang một phần đến cho Vân Yên cô nương, trước đó vài ngày có vài món đồ thêu mới được đưa tới, nương nương còn bảo Tư Tú phòng đưa đi để Vân Yên cô nương chọn trước.”
“Im miệng, ai cho phép ngươi nhiều lời, còn không mau lui xuống.”
Ta lớn tiếng ngắt lời Trầm Trúc, cười nói với Đặng Ngọc Thần: “Vân Yên cô nương là người thiếp hiểu rõ nhất, nàng không phải là người tọc mạch. Cho dù nể tình trước kia, thiếp cũng nguyện ý chăm sóc nàng.”
Đặng Ngọc Thần rất là cảm động: “Không nghĩ tới ái phi lại có suy nghĩ như thế, ngược lại là Cô xem thường nàng rồi.”
“Các nàng nếu đã là người quen cũ, vậy cứ bảo nàng ấy tới bái kiến nàng, nữ nhân các nàng tụ tập cùng chỗ, hàn huyên thưởng trà coi như giet thời gian cũng tốt.”
Thứ ta muốn chính là những lời này của hắn. Ta cười càng thêm dịu dàng: “Vậy thì tốt quá.”
Dù sao muốn làm nữ nhân của Thái tử, sao có thể cả đời làm ổ ở hậu viện không thấy người được chứ.
5.
Tần Xu Dư nhận được mệnh lệnh của Đặng Ngọc Thần, ngày hôm sau liền đến bái kiến. Chỉ là nhìn ánh mắt nàng có chút không tình không nguyện.
Cũng đúng, đã từng là danh môn quý nữ như nhau, hiện giờ một người ngồi ở trên làm chủ tử, một người quỳ xuống làm nô tài.
Trong lòng không khó chịu mới là lạ. Chờ nàng dập đầu xong, ta đưa mắt ra hiệu cho Trầm Trúc: “Vân Yên cô nương mau đứng lên đi, lần trước bổn cung đã nói rồi, sau này gặp mặt không cần hành lễ.”
Trà thơm bánh ngọt đều là thượng phẩm, ta đối xử với Tần Xu Dư giống như lúc ở khuê các, không hề hạ thấp nàng. Cũng chỉ nói những chuyện vụn vặt trong nhà, giúp nàng cảm thấy hứng thú.
Lúc gần đi, nàng đã không còn lo lắng như lúc mới tới. Đợi đến lần thứ hai, lần thứ ba, ta vẫn đối đãi với nàng như thường.
Đến lần thứ năm, thời cơ chín muồi, ta đem một bộ mực bảo tặng cho nàng. Nàng nhìn chằm chằm bộ mực này, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên.
“Đây là món quà lễ cập kê năm xưa a huynh tặng ta, hắn nói ta thích nhất là đọc sách viết chữ, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành một tài nữ, vang danh thiên hạ.” Tần Xu Dư cầm hộp mực, khóc nức nở.
Nỗi nhớ người thân của nàng vào lúc này dâng trào.
“A huynh, Xu nhi rất nhớ huynh…… Rất nhớ huynh. Nếu như phụ thân không tham ô, Tần phủ cũng sẽ không bị tịch thu. Mẫu thân sẽ không nôn ra m áu bệnh chet, a huynh cũng sẽ không bị ch ém đầu thị chúng.”
Nàng lúc đó vẫn còn là một cô nương ngây thơ hồn nhiên nhất phủ Quốc Công. Ngồi dưới ánh trăng đọc sách, chờ thanh mai trúc mã thiếu niên lang tới cưới nàng.
Nhưng hôm nay, nhà không có người, thân nhân không còn. Thiếu niên lang của mình cũng cưới người khác.
Mà nàng, chỉ có thể thay hình đổi dạng sống tạm bợ dưới sự che chở của hắn.
“Mẫu thân, a huynh, Xu nhi rất nhớ mọi người.”
Tiếng khóc dần dần lớn hơn, giống như muốn đem tất cả tủi thân bấy lâu nay trút ra hết. Chờ nàng nghẹn ngào muốn khóc lần nữa, ta từ từ tiến lên, dùng khăn lau đi nước mắt của nàng.
“Người mất cũng đã mất, nếu Tần phu nhân trên trời có linh, cũng không muốn thấy ngươi vì nàng mà thương tiếc như thế. Chỉ có sống sót, mới có hi vọng.”
Tần Xu Dư giữ chặt tay ta, trong sự cảm động xen lẫn vài phần áy náy.
“Lúc trước là ta tiểu nhân hiểu lầm nương nương, còn làm ra rất nhiều chuyện sai lầm khiến nương nương tổn thương.”
“Hiện tại ta mới biết được, nương nương là tâm địa Bồ Tát nhất trên đời này, còn có thể đối xử với ta như trước.”
Tần Xu Dư bùm một tiếng quỳ xuống: “Muội muội quỳ ở chỗ này bồi tội cho tỷ tỷ.”
Nói xong liền muốn dập đầu. Ta vội vàng kéo Tần Xu Dư lên: “Ngươi đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, đó chính là coi ta như người trong nhà, xa lạ như thế làm cái gì. Về phần những chuyện trước đó, ngươi chỉ là muốn tìm lựa chọn có lợi nhất cho mình mà thôi, đổi lại là ta thì cũng sẽ làm như thế. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, từ nay về sau, bổn cung sẽ coi ngươi như muội muội trong nhà mà che chở cho ngươi.”
Tần Xu Dư khóc lớn, nói gì cũng phải dập đầu với ta.
“Muội muội thân không có vật gì quý giá, không thể báo đáp, nguyện sau này để nương nương sai đâu đánh đó. Nếu có phản bội, toàn tộc Tần thị ta sẽ không được vãng sinh, đời đời kiếp kiếp chịu khổ trời phạt.”
Lấy bản thân ra thề đ ộc thì coi như là lời nói mớ. Nhưng lấy toàn tộc ra thề, ngược lại thật sự có vài phần tin cậy.
Ta đỡ Tần Xu Dư dậy lần nữa: “Muội muội tốt, ta không cần ngươi nghe theo ta đâu đánh đâu sai đó, ta chỉ muốn ngươi ở cùng một chỗ với người mình yêu, từ nay về sau vô ưu vô lự mà sống.”
“Tỷ tỷ, ta đối với Thái tử…”
Ta ngắt lời Tần Xu Dư: “Ngươi và điện hạ vốn là thanh mai trúc mã, nếu không có những thị phi này, ngươi đã sớm thành thê tử của hắn rồi.”
“Không giấu muội muội, ta vô cùng yêu Thái tử, nhưng Thái tử là Thái tử, sao chỉ có một nữ nhân? Cho nên, ta hy vọng người hắn thật lòng đối đãi là ngươi, ít nhất hắn thật sự vui vẻ.”
Nghe những lời này của ta, Tần Xu Dư xấu hổ vô cùng, càng bội phục ta sát đất.
Thời cơ đã đến, ta nói sang chuyện khác, nói chút chuyện lý thú, làm cho nàng nín khóc mỉm cười.
Tiễn Tần Xu Dư đi, cuối cùng ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Muốn thu phục một quý nữ gặp khó khăn, không khó.
Chỉ cần đối xử với nàng như trước, không màng đến hiềm khích lúc trước vẫn tôn trọng nàng. Chăm sóc nàng, giúp nàng thoát khỏi cuộc sống khó khăn trước kia, từng chút từng chút lột bỏ phòng tuyến tâm lý của nàng.
Cuối cùng lại dùng những món đồ cũ trước kia của người thân nàn, khiến nàng cảm động. Bức tường phòng ngự sẽ không chịu nổi một kích kia sẽ ầm ầm sụp đổ.
Đương nhiên, nếu từ nay về sau nàng thật sự có thể theo ta sai đánh đâu đánh đó. Như ta đã nói, ta sẽ đối xử với nàng như một muội muội của mình.
Về phần vừa mới nói ta đối với Thái tử là yêu sâu đậm, hoàn toàn là bịa chuyện, ta chỉ đang tìm một cái cớ thích hợp cho hành động của mình mà thôi.
Ta chỉ coi Đặng Ngọc Thần là đỉnh cao của mình, chưa bao giờ có tình yêu nam nữ. Cái gì mà tình với yêu chứ, chỉ có quyền lợi mới là thực tế nhất.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.