8.
Cuối cùng ta cũng lau nước mắt, ký vào thư hòa ly.
“Tướng quân, tình nghĩa bao năm qua, thiếp đồng ý là vì tướng quân.”
Nói xong, ta đau đớn lên xe ngựa. Thúy Hỉ và A Dao chỉ huy người dọn sạch khố phòng của Chung gia. Trong cuộc hòa ly này, Chung Hoài gần như chỉ nhận được Tô Thanh, còn ta thì nhận được phần lớn tài sản của hắn.
Ta ngồi trên xe ngựa, nghe Tô Thanh bên ngoài nhảy lên mắng chửi ta: “Hà Chi Ninh, ngươi là sao chổi, ngươi định dọn sạch Chung gia mà không để lại gì sao? Ngươi không biết xấu hổ sao? Cả thiên hạ ra đây mà xem đồ tai họa, đồ sao chổi.”
Nàng ta giận dữ nghiến răng, mất công trèo cao, nhưng mọi thứ nàng ta mong mỏi đã nhanh chóng bị ta mang đi.
Trong xe ngựa, ta lại cảm thấy vô cùng dễ chịu. Danh tiếng là gì? Chẳng qua chỉ là thứ không thể nhìn thấy và nắm bắt được, nếu ta phải để ý đến điều đó thì cuộc sống cũng quá buồn tẻ.
9.
Trong tất cả các cửa hàng mà Chung Hoài đã cho ta, ta thích nhất là Tửu Tiên Lâu.
Tửu Tiên Lâu nằm bên bờ sông Ngọc Lương, từ trên tầng cao có thể nhìn thấy cảnh quan dọc theo bờ sông. Tầng trên cùng có thể bao quát toàn cảnh kinh thành.
Ta trùng tu lại Tửu Tiên Lâu một lần, thay thế tất cả các trang thiết bị bằng hàng cao cấp. Quy định rằng Tửu Tiên Lâu chỉ tiếp đón những khách quý có địa vị.
Chưa đầy một tháng, giới quý tộc trong thành đều xem việc có thể vào Tửu Tiên Lâu như một dấu hiệu của địa vị cao quý. Ta muốn ở trong Tửu Tiên Lâu, tạo cho A Dao một con đường trở về cung.
10.
“Cô nương, Chu Kỳ đến rồi.”
Một ngày, khi ta đang xem sổ sách, Thúy Hỉ báo tin. Chu Kỳ, là tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng hậu.
Thường ngày hắn ta rất kiêu ngạo và ưa thích sự chú ý, thích giữ thể diện. Ta đã đặt ra yêu cầu cao cho Tửu Tiên Lâu để lôi kéo hắn ta đến.
Khi ta còn nhỏ, mẹ đã kể cho ta rằng con gái ruột của Hoàng hậu, nhỏ hơn ta hai tuổi, đã chet yểu khi chưa đầy một tháng.
Ta hòa nghi A Dao chính là đích trưởng công chúa bị “chet yểu” đó. Ta đích thân tiếp đón Chu Kỳ, và tặng nhiều bức tranh quý hiếm từ Chung Hoài, để tỏ lòng tôn trọng.
Kể từ đó, mỗi khi Chu Kỳ xuất cung, hắn ta đều đến Tửu Tiên Lâu. Sau nhiều lần, hắn ta cũng trở nên quen thuộc với ta. Trong một bữa tiệc mà ta tổ chức cho hắn, Chu Kỳ đã uống say.
“A Ninh, ta chỉ nói cho ngươi biết thôi đó, đứa trẻ chet năm đó không phải là công chúa. Công chúa có dấu vết hình lưỡi trăng trên vai, ta đã lén nhìn qua, có người đã chơi trò ly miêu hoán thái tử.”
11.
Khi trở về nhà vào đêm đó, ta đã gọi A Dao đến.
“A Dao, cởi áo ra.” Thúy Hỉ đứng ngoài canh gác, sau khi đóng cửa phòng, ta ra lệnh.
A Dao hơi nghi ngờ, nhưng vẫn cởi áo, và khi áo rơi xuống, ta thấy một vết trăng đỏ nâu trên vai trái của nàng. Dưới ánh nến, vết trăng đó giống như một vết m//áu, giống như một thanh gươm đẫm m//áu.
Ta không do dự quỳ xuống: “Thần nữ, Hà Chi Ninh, thỉnh an công chúa.”
A Dao vội vàng đỡ ta đứng dậy: “A Ninh tỷ, tỷ là ân nhân của ta, không cần phải khách sáo.”
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Muội, đã biết hết rồi?”
12.
A Dao mang đến một chén trà nóng, đợi ta uống xong mới kể rõ mọi chuyện.
“Ta lớn lên ở thanh lâu, khi ta sáu tuổi, mẹ bán ta vào Chung phủ, nói rằng nếu ta nhập nô tịch, sau này còn có thể cải mệnh. Nhưng nếu ta là tiện tịch thì cả đời này sẽ bị hủy hoại.”
“Ta làm nha hoàn quét dọn ở Chung gia cho đến năm mười sáu tuổi, Chung phu nhân Hà thị qua đời, ta bị đuổi ra ngoài, gặp được tổng binh thủ thành đang tuần tra. Ông ấy nhận ta, nói sẽ đưa ta đến Mạc Bắc tìm ông ngoại. Ông ấy nói ta rất giống mẹ, nếu bị người khác phát hiện sẽ dẫn đến họa sát thân. Chỉ có ông ngoại mới có thể bảo vệ ta.”
“Nhưng chúng ta chưa kịp đến Mạc Bắc thì đã bị phục kích. Những kẻ đó giet tổng binh và các ma ma đã chăm sóc ta từ nhỏ. Trước khi chet, tổng lãnh nói rằng ta vốn là đích trưởng công chúa của Đại Lương.”
“Ta vốn dĩ nghĩ mình đã chet, nhưng hình như chỉ là mơ một giấc mơ, trong giấc mơ có một lão đạo sĩ dẫn ta đi, đi qua một nữ tử gầy gò hốc hác, ông ấy bảo ta nhớ kỹ nữ nhân đó, tương lai người đó sẽ giúp ta.”
“Khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về Chung gia, mọi người đều nói tướng quân đã trở về, ta theo bọn họ ra ngoài hành lễ, và thấy tỷ. Ta biết, ta không phải mơ, ta đã sống lại. Và tỷ, chính là vị cứu tinh định mệnh của ta.”
13.
Ta ôm chân ngồi trên giường, mất một lúc lâu mới tiếp nhận mọi việc. Hóa ra duyên phận giữa ta và A Dao đã được định sẵn từ rất lâu.
Chẳng trách trước đây A Dao luôn đeo mặt nạ khi làm việc cho ta, giờ nghĩ lại, nàng đã đặt cược m//ạng sống của mình vào việc ta có thể đưa nàng rời khỏi Chung phủ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“A Dao, yên tâm, ta nhất định sẽ đưa muội hồi cung.” Ta lau nước mắt ở khóe mắt A Dao và nói.
A Dao lắc đầu: “Dù tổng lãnh trong kiếp trước chưa kịp nói nhiều, nhưng ta cũng hiểu, những người muốn m//ạng sống của ta, đều đang ở trong cung.”
A Dao nói đúng, hiện tại không phải là thời điểm để hồi cung, thậm chí không thể để quá nhiều người biết về sự tồn tại của nàng ấy.
14.
Khi Chu Kỳ hồi cung, hắn mang theo bánh điểm tâm ta làm, sau khi ăn Hoàng hậu rất vừa ý, nên đã truyền ta vào cung.
Tháng sáu trời nóng nhưng Hoàng hậu vẫn mặc một chiếc áo khoác mỏng.
“Bản cung thân thể không tốt, cũng không có khẩu vị, nhưng lại rất thích những chiếc điểm tâm con làm. Khụ khụ.”
Thân thể bà rất yếu, mỗi khi nói một câu đều phải ho một lúc. Ta mở hộp bánh, lấy ra một chiếc bánh màu đỏ hình trăng lưỡi liềm để dâng cho bà:
“Là bánh mật hồng hoa mà thần nữ đã đặc biệt làm để dâng lên nương nương.”
Bà ăn hai miếng, mắt đã đỏ lên một nửa, lại ho tiếp.
“A Ninh, để bản cung nhìn kỹ con một chút.”
Ta ngẩng đầu lên mỉm cười, nước mắt bà liền rơi xuống như mưa.
“Bản cung ngày ngày ốm yếu, là bản cung không bảo vệ được con, để con phải chịu khổ ở Chung gia rồi.”
Nghe đến đây, mắt ta cũng ươn ướt. Hoàng hậu và mẹ ta là khuê mật, họ cùng lớn lên ở Mạc Bắc rồi lại cùng gả đến kinh đô.
“A Ninh, con phải chăm sóc bản thân cho tốt, có việc gì cứ nói với bản cung, như vậy tỷ tỷ ở trên trời mới có thể yên tâm về con.”
Ta cố gắng kìm nước mắt và gật đầu. Ta hiểu, Hoàng hậu đã biết công chúa đang ở chỗ ta. Bà là đang gửi gắm công chúa cho ta.
“Nương nương yên tâm, A Ninh hiện tại sống rất tốt. Sau này nếu nương nương muốn ăn những chiếc bánh hồng hoa này, cứ bảo A Ninh là được.”
Dù vì bản thân ta hay vì Hoàng hậu mà mẹ ta coi như muội muội, ta đều sẽ bảo vệ A Dao.
15.
Sau khi rời cung, ta đã rõ ràng hơn nhiều. Những người muốn A Dao chet là những người mà ngay cả Hoàng hậu cũng không thể đụng tới.
Nhưng trong cung này, còn có ai cao quý hơn Hoàng hậu? Chỉ có một người. Nhưng ta không hiểu tại sao ông ta lại không thể chấp nhận A Dao.
Ông ta đối với Hoàng hậu tình cảm sâu đậm, những năm qua Hoàng hậu yếu ớt không quản lý hậu cung, nhưng vì sự sủng ái của ông ta, những phi tần khác dù có được sủng ái cũng không dám không kính trọng Hoàng hậu.
Mặt khác, ta cũng có chút cảm kích ông ta. Sau khi cha ta qua đời, ông ta nhiều lần ra mặt cho ta, cho ta sự tôn trọng.
Sau khi hòa ly, cũng không ai dám nghị luận gì về ta. Suy nghĩ một lúc, ta bỗng nhớ lại lời A Dao nói “chỉ có ông ngoại mới có thể bảo vệ muội”.
Hóa ra, điều mà ông ta lo ngại chính là nhà mẹ của Hoàng hậu. Đó là vị tướng quân lão luyện ở Mạc Bắc, được gọi là “xương sống của Đại Lương”, Tần lão tướng quân.
16.
Ta đã sai Thúy Hỉ giả trang đi Mạc Bắc tìm Tần lão tướng quân, thông báo với ông ấy rằng A Dao còn sống.
Ta cũng nói cho A Dao phỏng đoán của ta: “Muội nói trong kiếp trước tổng binh thủ thành đã chet vì cứu muội, vậy theo muội, người đó có đáng tin không?”
A Dao nghiêm túc gật đầu: “Đáng tin, đến chet ông ấy cũng không hối hận vì đã cứu ta.”
“Vậy chúng ta cần tìm tổng binh đó để làm rõ mọi chuyện.”
Sau đó, ta ra một thông cáo:
[Tửu Tiên Lâu sẽ tổ chức một cuộc thi võ, người thắng không chỉ được phục vụ miễn phí vĩnh viễn mà còn nhận được một thanh Thanh công Hồng kiếm do Tiên hoàng ngự tứ.]
Thanh bảo kiếm này là di vật của cha ta, cũng là quà gặp mặt mà ta dùng để thu hút Triệu tổng binh thủ thành.
Kể từ khi ta tiếp quản Tửu Tiên Lâu, ai nấy đều khen ta điều hành tốt, chuyện này còn khen ta thông minh, không một ai nghi ngờ.
Vào ngày cuối của cuộc thi võ, Triệu tổng binh đã đến. Đúng như ta dự đoán, ông ấy là người thắng cuộc cuối cùng.
“Triệu tổng binh, xin mời lên lầu nhận Thanh công Hồng kiếm.”
Ta dẫn ông lên lầu, mở cửa ra, là A Dao đang đợi ông.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.