Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

8:07 chiều – 21/11/2024

7

Cuối cùng tôi vẫn đi.

Lâm Hãn không chịu buông tha cho tôi, đưa tới váy dạ hội màu đen rất hoa lệ.

Trường hợp như vậy tôi và hắn tham dự rất nhiều lần.

Khi bạn gái bên cạnh đổi thành Tống Kiều, không khỏi có người hỏi tôi.

Lúc đi vệ sinh, cô ta ngăn tôi lại ở cửa:

“Chỉ là một thư ký nhỏ nhoi, nói rõ thân phận của mình đi.”

“Sau này đừng giúp anh Hãn mua quần lót nữa, thật vô liêm sỉ.”

Tôi cũng không muốn.

Ai bảo Lâm Hãn là một kẻ ngốc trong cuộc sống.

Lồng ngực trào ra một cỗ tức giận, tôi đáp lễ nói:

“Nếu Tống tiểu thư có bản lĩnh, thì cứ để Lâm tổng sa thải tôi sớm một chút đi.”

“Hừ, qua đêm nay, cô muốn ở lại cũng không có cửa đâu!”

Tôi không nghiên cứu sâu ý tứ trong lời nói của cô ta.

Cho đến khi uống xong ly rượu vang của nhân viên phục vụ đưa tới.

Hai má ửng hồng, thân thể như lửa thiêu.

Không ổn!

Bữa tiệc bắt đầu, nhưng nhân vật chính tối nay còn chưa tới.

Tống Kiều kéo Lâm Hãn ra sàn nhảy khiêu vũ, thần thái phấn chấn.

Nhưng trái tim của tôi điên cuồng nhảy lên, nếu không được phóng thích, cơ thể sẽ nổ tung.

Nhắm mắt lại.

Tôi xách váy trốn lên tầng hai.

Đang muốn tìm một góc hẻo lánh chịu chết, một khuôn mặt lãnh đạm xa cách xuất hiện ở trước mắt.

Người đàn ông cẩn thận tỉ mỉ vén cổ tay áo sơ mi lên, cụp mắt ôm lấy tôi.

Trước khi hôn mê, đại não còn lại một chút thanh tỉnh nói cho tôi biết, đồng hồ trên cổ tay hắn toàn cầu chỉ có hai cái.

Trong đó một cái thuộc về nhân vật chính của bữa tiệc tối nay là Thương Thừa Châu.

8

Dược tính rất mạnh.

Tôi giống như bạch tuộc bám chặt người đàn ông.

Hắn không so đo.

Cho tôi vào bồn tắm.

Nước ấm trong nháy mắt bao phủ toàn thân.

Nhưng cả người tôi đều khô nóng.

Ý thức gần như mơ hồ.

Vai người đàn ông thẳng tắp chống ở hai bên bồn tắm.

Ánh mắt dừng lại trên mặt tôi.

Tôi mở to hai mắt mê ly, nhìn thoáng qua cổ tay hắn.

Chiếc đồng hồ tượng trưng cho thân phận đã biến mất.

Là Thương Thừa Châu sao?

Không chắc.

Để mở rộng mạng lưới quan hệ cho Lâm Hãn, tôi đã tìm hiểu rất nhiều nhân vật lớn trên tạp chí tài chính và kinh tế.

Ngoại trừ gã khổng lồ thương mại trẻ tuổi kia.

Một là đại lão quanh năm ở nước ngoài.

Thứ hai hắn rất thần bí, chỉ tiếp nhận phỏng vấn văn tự, cực ít xuất hiện trong tầm mắt đại chúng.

Tối nay trở về, dự báo Thương Thừa Châu sắp tiếp nhận tất cả mọi chuyện của cha hắn ở thành phố Tứ Cửu.

Bao gồm quyền thế và địa vị.

Nhân vật phong vân như thế làm sao có thể ở thời khắc mấu chốt chơi với tôi ở bồn tắm.

Buông xuống một tia lý trí cuối cùng, tôi tùy ý thưởng thức.

Người đàn ông trước mắt trẻ tuổi anh tuấn, ánh mắt thâm thúy đen kịt, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ.

Là nam chính ngôn tình hoàn mỹ trong miệng Tiểu Lan.

Chỉ là càng nhìn càng quen mắt.

Dù cố gắng thế nào cũng không nhớ ra đã gặp ở đâu.

9

Thời gian từng giây từng giây trôi qua.

Trong cơ thể mãnh thú như gấp gáp lao ra khỏi lồng giam.

Tôi cắn môi hỏi:

“Chị có tiền, có thể ở lại với chị một đêm được không?”

Người đàn ông không nhúc nhích.

Không ngờ tôi lại táo bạo như vậy.

Tâm tình đè nén hồi lâu thoáng cái bộc phát.

Tôi vỗ vỗ mặt nước, khóc bù lu bù loa:

“Tại sao có tiền cũng không mua được niềm vui!”

Mượn rượu phát điên không có lý do gì.

Nhưng rất vui sướng.

Bọt nước làm ướt quần áo của người đàn ông.

Hắn nắm cằm tôi hôn lên, chậm rãi nói:

“Thẩm Vũ Đường, em đừng hối hận.”

Mùi rượu nồng nặc tràn ngập khoang miệng.

Đối phương hiển nhiên cũng uống không ít.

Từng ngón tay thon dài cởi bỏ cúc áo.

Đem tôi hòa tan hoàn toàn ở trong nước sôi lửa bỏng.

Sáng sớm, tôi thức dậy trước một bộ ngực rắn chắc.

Sờ sờ chiếc eo mỏi rã rời.

Khóc không ra nước mắt.

Tôi nhanh chóng mặc quần áo vào, rón rén muốn rời đi.

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông:

“Thẩm tiểu thư không định trả tiền, liền muốn chạy sao?”

Tôi ngơ ngẩn.

Lúc này mới chậm nửa nhịp suy nghĩ, làm sao hắn biết tên tôi?

“Muốn bao nhiêu?”

“Một trăm triệu tệ!”

Tôi nhắm mắt lại:

“Bán tôi cũng không trả nổi!”

“Cho anh năm ngàn tệ, chuyện tối hôm qua thanh toán rõ ràng.”

Không đợi người đàn ông phản ứng, tôi che mặt, hốt hoảng rời đi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Chết tiệt!

Người sau lưng giống như là đang cười.

10

Gọi xe rời đi.

Tôi mới có tâm tư kiểm tra điện thoại di động.

Mười mấy cuộc gọi nhỡ là của Lâm Hãn.

Còn có không ít lời nói sắc bén chất vấn tôi tối hôm qua vì sao lại biến mất.

Cảm xúc mệt mỏi dâng lên trong lòng.

Lần đầu tiên tôi không trả lời kịp thời.

Nhóm thư ký vô cùng náo nhiệt.

“Chị Vũ Đường, Tống thiên kim lấy tư thái bà chủ, muốn phạt chị nửa năm tiền lương, Chu Bái Bì cũng không tàn nhẫn bằng cô ta.”

Tiểu Lan lo lắng:

“Đã là thời đại nào rồi mà còn coi thường hợp đồng, cho rằng cô ta là chủ mẫu thời cổ đại, có thể tùy ý cắt xén tiền bạc của nha hoàn sao.”

Nha đầu này đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi.

“Chị, tối hôm qua chị có gặp Thương tổng không? Nghe nói tối hôm qua anh ta không lộ diện!”

Một cỗ nghi hoặc quỷ dị hiện lên trong lòng.

Nhưng ngay sau đó cô ấy đánh lạc hướng sự chú ý của tôi:

“Lâm tổng ngầm đồng ý cách làm của cô ta, dự định chờ chị trở về viết thư kiểm điểm, trước mặt toàn thể nhân viên xin lỗi.”

Tôi bật cười.

Hóa ra, một lần sai lầm, là có thể xóa đi nhiều năm cố gắng.

Trong lòng có loại cảm giác nặng nề không nói nên lời.

11

Thay quần áo xong tôi mới đến phòng làm việc của Lâm Hãn.

Vẻ mặt hắn lạnh lùng:

Khuôn mặt lạnh nhạt giống như sự yên tĩnh trước cơn bão.

“Tối hôm qua đi đâu?”

Tôi cúi đầu không nói.

Bữa tiệc tối ngoại trừ các nhân vật nổi tiếng còn có không ít người hợp tác có tiềm lực tham gia náo nhiệt.

Ở bên cạnh Lâm Hãn bốn năm, tôi đều chuẩn bị trước, tra rõ thông tin khách hàng.

Khi tham dự hội nghị thương mại, sẽ đề cập đến chuyện đàm phán.

Thiếu tôi tiếp khách, có lẽ hắn sẽ không thể thích nghi được.

Tôi nhẫn nại giải thích:

“Lâm tổng, không có tôi, phòng thư ký đã sớm giao danh sách khách mời cho Tống tiểu thư rồi.”

“Kiều Kiều vừa về nước, làm sao nhớ được.”

Đúng vậy.

Tống Kiều thích đi dạo phố mua sắm, không có hứng thú với việc giao tiếp thương mại.

Không thể trách tôi được.

Tôi bị người ta bỏ thuốc, tám chín phần không thoát khỏi liên quan với cô ta.

Đáng tiếc là không có bằng chứng trực tiếp.

Lâm Hãn đi tới trước mặt tôi:

“Vũ Đường, em đang giận dỗi với anh sao?”

“Không dám.”

“Anh thấy hiện tại lá gan của em rất lớn.”

Trong mắt hắn có sự cuồng nộ chợt lóe rồi biến mất, bỗng nhiên kéo cổ áo của tôi ra, lộ ra mảng lớn dấu vết mập mờ.

Tôi cố gắng đẩy hắn ra xa, nhưng hiệu quả rất nhỏ:

“Lâm tổng, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, đây là việc riêng của tôi.”

“Em là người của anh, làm sao dám để cho người khác chạm vào em?”

Lời này không hoàn toàn đúng.

Lâm Hãn rất ít khi hôn tôi, ôm đều là thoáng qua, miễn bàn chuyện lên giường.

Ngoại trừ chiếc nhẫn kim cương nhìn như hứa hẹn kia, rất khó tìm được bộ dáng hắn thật lòng muốn kết hôn với tôi.

Chiếc nhẫn đã bị lấy lại.

Từ nhỏ đến lớn bởi vì gia đình quá bi thảm, tôi một lòng tập trung vào học tập.

Rất ít khi xem TV và thảo luận chuyện phiếm.

Trước khi quen biết Lâm Hãn, tôi chưa từng yêu đương.

Không rõ lắm tình yêu bình thường sẽ như thế nào.

Nhưng nghĩ đến hẳn không phải là kiểu gọi là tới, không cần thì lại vạch rõ quan hệ.

Từ sự thiên vị của Lâm Hãn đối với Tống Kiều liền có thể nhìn ra dấu vết.

12

Tống Kiều xông vào, thấy chúng tôi ở tư thế mập mờ, lộ ra biểu tình bất mãn:

“Anh Hãn, không phải đã nói rồi sao, nhân viên không có trách nhiệm nên xử phạt nghiêm khắc, để răn đe.”

Cô ta nóng nảy.

Muốn triệt để đuổi tôi ra khỏi công ty.

Lâm Hãn cưng chiều vuốt tóc cô ta:

“Kiều Kiều nói đúng.”

“Thư ký Thẩm tự ý rời vị trí công tác, thưởng cuối năm không cần nhận.”

“Nào đã đủ, đã nói trừ nửa năm tiền lương mà.”

“Anh xem cô ta hôm nay còn dám đến muộn!”

Không phải!

Công lý cũng có thể đến muộn, tại sao tôi không thể ngủ thêm mười phút?

Tống Kiều tỏ vẻ đắc ý nhìn qua, chắc chắn tôi vì ở lại, sẽ phải nuốt xuống những điều bất công do công ty nhét tới.

Thế nhưng khi một người không quan tâm mất đi thứ gì, sẽ không sợ và đắn đo.

“Lâm tổng, tôi muốn từ chức.”

Lời Lâm Hãn chuẩn bị nói bị nghẹn lại, mi tâm nhảy dựng dữ dội.

Tống Kiều lộ ra nét mặt thực hiện được ý đồ:

“Đây chính là cô nói đấy, không được đổi ý.”

“Đồ bò lên từ tầng dưới chót, không biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông, mới nhận được đơn hàng.”

“Công ty có loại cứt ruồi như cô, xui xẻo tám đời rồi.”

Sắc mặt tôi lạnh như băng, lấy bút ghi âm trong tay ra:

“Tống tiểu thư, ác ý phỉ báng là phạm pháp, tôi không ngại đem chứng cứ giao cho cục cảnh sát đâu.”

Cô ta hoảng sợ, kéo áo sơ mi của Lâm Hãn làm nũng:

“Anh Hãn, em không có nói dối, anh nhìn dấu vết trên người cô ta đi!”

“Ngay cả cha em bàn chuyện làm ăn cũng không thể thiếu việc tiếp khách, trước kia cô ta là kẻ nghèo hèn, nào có bản lĩnh một bước lên trời.”

Ánh mắt Lâm Hãn thâm trầm như biển.

Không ngạc nhiên khi hắn không chạm vào tôi.

Có lẽ Lâm tổng lớn lên trong nhung lụa cho rằng tôi không hề có bối cảnh, chỉ dựa vào trình độ học vấn và sự xinh đẹp, không dựa vào đàn ông rất khó giành được thành tựu to lớn trong thời gian ngắn!

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận