12.
Sau đó, cha lại đưa ra một ít vụ án nhỏ không đáng kể, ch//ặt đ//ứt cánh tay trái phải bên người Tống Hoài Cổ, thuận tiện giải quyết xong việc này.
Chu Ninh Tấn sợ cha ta nhúng tay vào những chức quan đang trống kia, vội vã tuyển mấy môn sinh vừa mới vào triều làm quan.
Hắn cố ý bồi dưỡng những người này thành thân tín của mình, làm việc cho hắn.
Đáng tiếc.
Hai năm trước cha ta cũng đã sớm âm thầm nâng đỡ đại bộ phận học trò hàn môn, những người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, lại trọng tình trọng nghĩa, rất là hâm mộ những quan viên trung chính liêm khiết lại bình dị gần gũi như cha.
Huống chi cha ta chỉ là dìu dắt giúp đỡ, chưa bao giờ có bất kỳ yêu cầu nào quá đáng hay phạm pháp, những người đó càng thêm kính trọng nhân cách của cha.
Tiền triều dần dần ổn định lại. Hậu cung cũng vậy. Cơ thể Tống Trân được Nhâm thái y điều dưỡng, sức hấp dẫn đối với Chu Ninh Tấn chỉ tăng chứ không giảm.
Ta cũng không nóng vội, chỉ dặn dò Tống Trân nhất định phải hầu hạ tốt Chu Ninh Tấn, nếu hắn lực bất tòng tâm, cứ dùng một ít cách đặc thù, thay đổi đa dạng.
Không nghĩ tới, Tống Trân lại liên tiếp sinh hạ bốn đứa con. Cho đến một ngày Tống Trân nói với ta, cho dù nàng dùng hết mọi cách, Chu Ninh Tấn cũng chỉ như trước, ta biết thời điểm thích hợp sắp đến rồi.
Ta bảo Tống Trân bôi phấn thơm đặc chế lên bụng, mùi phấn thơm kia mát lạnh, nhưng trong đó lại có thuốc làm cho người ta mê muội sinh ra cảm giác hưng phấn.
Nhâm thái y sau khi biết được cố ý tới gặp ta. Hắn nói hiện giờ thân thể Tống Trân đã là ngoài mạnh trong yếu, cách này mặc dù vô hại với nàng, nhưng nàng hiện giờ đang có thai, nếu hoạt động quá sức, sợ là sẽ nguy hiểm đến tính m//ạng.
Ta chỉ dặn dò hắn làm chuyện mình nên làm. Tống Trân sống hay chet, không phải chuyện của ta. Ta cho tới bây giờ cũng không ép nàng ta đi tìm những thứ này, để cho nàng ta thụ thai cũng không phải là ta.
Ta chỉ là, trợ giúp mà thôi. So với ta ở kiếp trước, nàng ta đã sống đủ lâu rồi.
Sau đó có một khoảng thời gian, mắt thường cũng có thể thấy được tâm tình của Chu Ninh Tấn tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày mặt trời lên cao mới rời khỏi Tú Nguyệt cung, ngay cả buổi triều sớm cũng vì thế mà lùi lại vài lần.
Sau đó ta bảo Tống Trân ngưng dùng hương phấn, Chu Ninh Tấn lại tự mình lấy bình hương phấn, rải lên người Tống Trân.
Nhưng thân thể Tống Trân chịu không nổi giày vò, ôm bụng đau đớn không ngừng. Nhâm thái y quỳ gối dưới chân Chu Ninh Tấn, nói Tống Trân đã như đèn cạn dầu, mệnh không còn lâu nữa.
Nhất định phải phá bỏ đứa bé này, mới có thể bảo trụ tính m//ạng. Tống Trân đau khổ cầu xin, nhưng Chu Ninh Tấn lại lấy lý do hoàng tự làm trọng, chậm chạp không chịu đáp ứng.
Cho đến khi Tống Trân đến cầu xin ta. Nàng ta đã gầy đến mức chỉ còn lại cái bụng nhô lên, cả người thoạt nhìn gần như khô héo, nhưng dù vậy, Chu Ninh Tấn vẫn không chịu buông tha cho nàng.
Có lẽ trải qua mấy năm rèn luyện, Tống Trân đã nghiễm nhiên trở thành công cụ phát tiết của hắn.
“Ta sẽ chọn vài người mới để dạy dỗ, Hoàng thượng tự nhiên sẽ không nhớ tới ngươi nữa.” Ta nói.
“Tỷ tỷ, ta chỉ là muốn bảo vệ tính m//ạng, điều dưỡng thân thể thật tốt, về sau… về sau còn có thể tiếp tục hầu hạ Hoàng Thượng.”
Tống Trân cúi đầu, mặc dù rơi vào hoàn cảnh như thế, nàng ta cũng không muốn mất đi thánh sủng. Nhưng người này, nếu cái gì cũng muốn, thì cái gì cũng không chiếm được.
“Tự mình phá thai chính là mưu hại hoàng tự, cho dù ngươi cầu ta cũng không được. Trừ phi… ” Ta dừng một chút.
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không giữ được.”
Ta nói: “Vả lại tốt nhất là Hoàng thượng tự mình gây ra chuyện ngoài ý muốn. Như vậy ngươi còn có thể đổi lại chút thương tiếc. Hiểu không?”
Tống Trân giật mình, gật đầu nói: “Muội muội hiểu rồi.”
13.
Sau khi màn đêm buông xuống, ta mang theo mấy đứa nhỏ cưỡi ngựa gỗ trong sân, tuy nói Tống Trân ngu dốt, nhưng bọn nhỏ ngược lại đều thông minh đáng yêu.
Kiếp trước ta chưa từng chăm sóc con của mình, kiếp này coi như cảm nhận được một ít niềm vui.
Đang chơi đùa, một tiểu thái giám lảo đảo chạy vào, thở không ra hơi: “Hoàng thượng, Hoàng thượng xảy ra chuyện…… ở Tú Nguyệt cung!”
Ta lập tức kéo mấy đứa nhỏ đến bên người: “Đi, theo mẫu hậu đến đó.”
Chu Ninh Tấn à Chu Ninh Tấn, cảm giác chet ở trên người nữ nhân, nhất định rất mãnh liệt. Nghĩ như vậy, ta đi càng nhanh hơn.
Tú Nguyệt cung đã bị Ngự lâm quân bao vây chật như nêm cối, bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, lại vào ban đêm, những đại thần kia vẫn còn chưa tới.
Lần trước Tú Nguyệt Cung hỗn loạn như vậy là lúc Tống Trân đột nhiên sinh con.
Ngự lâm quân nhường đường, Tống Trân đang ngồi phịch trước cửa, nhìn thấy ta, nàng ta bò về phía ta một đoạn rồi ngã xuống đất, dưới thân nàng ta đã sớm chảy đầy m//áu tươi, hai chân không ngừng run rẩy, cả người đã rơi vào hôn mê.
Một đám thái y quỳ gối trước giường, không dám ngẩng đầu. Ta cố nén nước mắt, vẻ mặt bi thương: “Nhâm thái y, đi xem cho Trân phi một chút đi.”
Nhìn tình hình của nàng ta, sợ là cũng vô dụng.
“Nương nương.” Nhâm thái y xem xét xong, lắc đầu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Đứa nhỏ đâu?” Ta nói.
“Trân phi nương nương đã sinh sáu thai, nếu dùng mấy mũi, lại rót chút thuốc, cho dù không còn sức lực, hẳn là cũng sẽ lấy ra được. Chỉ là nếu làm như vậy Trân phi nương nương sẽ không còn sức xoay chuyển trời đất nữa.” Nhậm thái y nói.
“Các ngươi có cách gì không?” Ta lại nhìn về phía những thái y khác đang run lẩy bẩy.
“Không có.”
“Đã là dầu cạn đèn tắt rồi.”
Ta lúc này mới nói: “Đã như thế, bảo vệ hoàng tự quan trọng hơn. Nhâm thái y, mau bắt đầu đi.”
Lo chuyện của Tống Trân xong, ta lúc này mới nhìn về phía Chu Ninh Tấn đang nằm trên giường. Một tấm gấm phủ lên người hắn, chỉ lộ ra khuôn mặt xanh tím.
“Hoàng thượng thân thể luôn luôn khỏe mạnh, như này là đã xảy ra chuyện gì?” Ta quay đầu, lúc này đã thay đổi sắc mặt, chỉ vào một đám thái y khóc nức nở.
“Hoàng thượng dương vi âm huyền, ngực dương bất chấn, âm hàn quá thịnh, lúc này mới dẫn đến tê liệt đau nhức, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Ta hỏi.
“Hơn nữa Hoàng thượng không tiết chế chút nào, lại lạm dụng dược vật, lúc này mới…”
Tầm mắt thái y dừng ở trên chăn gấm, có một mảnh ý vị không rõ hiện lên.
“Im miệng!”
Ta xoay người: “Hoàng thượng ngày đêm cần chính không nghỉ ngơi, cho nên lúc này mới đột nhiên phát bệnh!”
Đợi đám người của cha ta chạy tới, Tống Trân vừa mới sinh hạ một tiểu công chúa.
Ta mang theo mấy đứa nhỏ của nàng đứng ở ngoài cửa, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, bọn nhỏ đều rất tốt.”
Lại bảo mấy đứa nhỏ quỳ ở ngoài cửa, tiễn nàng đoạn đường cuối cùng. Ta cũng từng nghĩ tới, sẽ giữ cho Tống Trân một m//ạng, nhưng nếu giữ nàng ta lại, tương lai Thụy Nhi đăng cơ làm đế, nàng và ta sẽ cùng làm Thái hậu. Hậu hoạn quá nhiều.
Huống chi, ta không tin nàng ta. Hôm nay nàng ta chet, ta đã nhân chí nghĩa tẫn. Ngẩng đầu nhìn thấy cha, ông ấy rõ ràng lui về phía sau vài bước.
Sợ là ông ấy hẳn cũng không nghĩ tới, tiểu nha đầu lúc trước vì thỏ con mà khóc lóc thảm thiết kia, hôm nay lại lạnh lùng đứng trước hai cỗ th//i th//ể như thế.
Càng làm cho ông ấy cảm thấy sợ hãi chính là, Chu Ninh Tấn đã chet, Tống Trân cũng đã chet.
Mà ta, người lên kế hoạch cho tất cả chuyện này, không đánh mà thắng.
Ta gật đầu với cha. Phải, ta đã làm mọi thứ. Và những ngày tốt lành đang đến.
14.
Chu Ninh Tấn chet đột ngột, ngay cả Thái tử cũng chưa định.
Hiện nay Thụy nhi đac hiểu chuyện hiếu học, lại là hoàng trưởng tử, triều thần không ngoại lệ đều đưa hắn lên làm đế.
Mà ta cũng thuận theo đó làm Hoàng thái hậu. Thụy Nhi tuy rằng ban đầu được nuôi ở cung Tống Trân, nhưng về sau phần lớn thời gian đều đi theo bên cạnh ta.
Ta ngăn chặn hết tất cả mọi chuyện bẩn thỉu ở ngoài cửa, để cho mấy đứa nhỏ này có một tuổi thơ sạch sẽ.
Thiên hạ này dù sao vẫn là của bọn chúng. Bọn chúng có thể xác và tinh thần khỏe mạnh, thiên hạ này mới có thể bình an. Mà ta, chỉ muốn sống những ngày tháng thư thái mà thôi.
Ta thả Nhâm thái y và Thúy Hạ ra, cho bọn họ đủ vàng bạc mấy đời cơm áo không lo. Cũng giới thiệu cho Thúy Hạ vài người nhân phẩm không tệ, nhưng nàng có vẻ như đã bị Chu Ninh Tấn dọa, nói gì cũng không muốn lập gia đình.
Vậy tùy nàng thôi. Nhân sinh trên đời mấy chục năm trôi qua rất nhanh, thế gian này rộng lớn, non sông tươi đẹp, tội gì phải nhốt mình ở trong đình viện.
Cha ta nhiều năm qua bồi dưỡng học trò hàn môn, lúc trước cũng không bị Chu Ninh Tấn sử dụng, bây giờ ở trong triều đình cũng có bầu trời riêng của mình.
Ông ấy thành công lui thân, ở nhà nhàn rỗi, không có gì làm thì cùng mẹ đi du sơn ngoạn thủy, so với cuộc sống của ta thì thoải mái hơn.
Ta cũng luôn nói muốn xuất cung, nhưng mấy đứa nhỏ luôn níu kéo làm ta không nỡ rời đi, sau đó vì quá sức buồn chán, ta dứt khoát dẫn theo bọn nhỏ.
Ngày chúng ta xuất cung, bầu trời xanh thẳm.
Khi bức tường cung điện đỏ sậm từ từ biến mất khỏi tầm nhìn, ta thở phào nhẹ nhõm.
Kết cục của kiếp trước, đã kết thúc rồi.
Sau này, ta là Lâm Mẫn Nhi. Thích ăn nho đã ướp lạnh trong nước giếng. Thích nuôi thỏ. Thích đọc sách.
Sau này, ta chỉ sống vì chính mình.
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.