8.
Thời gian trôi nhanh, điểm thi cũng đã được công bố.
Hôm nay cô giáo thông báo điểm thi, Ngu Phi Mộng lúc nào cũng ngủ gật trong lớp lại đột nhiên tỉnh táo.
“Lần này người đứng hạng nhất là bạn học Ngu Phi Mộng.”
Các bạn học nghe xong nhìn nhau, bạn ngồi cùng bàn với tôi càng kinh ngạc hơn, nhỏ giọng hỏi tôi: “Em gái cậu tỉnh ngộ rồi hả?”
Ngu Phi Mộng bước lên nhận bài thi, chẳng quan tâm đến cảm xúc khó tả của mọi người, tươi cười trên mặt sắp tràn ra hết, cô ta cầm phiếu điểm đi ngang qua tôi, dừng lại một lát:
“Chị ơi chắc chị thất vọng lắm?”
“Lần này điểm của em còn cao hơn điểm của chị!”
Bạn ngồi cùng bàn nhíu mày: “Cao hơn thì đã sao, ai biết cậu làm thế nào mà từ đội sổ bay cái lên hạng nhất chứ?”
Nét mặt Ngu Phi Mộng vặn vẹo: “Cậu có ý gì hả?”
“Cậu bảo tôi gian lận sao?”
“Tôi nói thế lúc nào, mọi người đều tận mắt chứng kiến, cậu trốn học chơi game, còn có thể thi được hạng nhất, bọn tớ nào xứng nói chuyện với thiên tài như cậu chứ?”
Cô giáo ngăn cuộc tranh luận của bọn họ lại, bảo cả lớp tự học, rồi lại kêu tôi ra ngoài nói chuyện.
“Ngu Phi Vãn, sao lần này điểm của em toàn là 0 thế?”
Giờ phút này, tôi không lựa chọn im lặng như kiếp trước, mà là giả bộ sợ hãi khó hiểu, kể lại quá trình thi cho cô giáo nghe.
“Em không biết tại sao trong đầu lại đột nhiên trống rỗng.”
“Giống như có một đôi bàn tay vô hình đang che mắt em lại vậy.”
Cô giáo khẽ nhíu mày, trầm mặt một lúc, sau đó cô ấy nói:
“Em không phải là người duy nhất có thành tích tụt dốc không phanh trong kỳ thi thử.”
……
Ở trong lớp, Ngu Phi Mộng chờ đợi bạn học nịnh nọt nhưng mọi người vẫn lạnh nhạt với cô ta như cũ.
Cô ta không hiểu tại sao lại như vậy, rõ ràng cô ta đã xếp hạng nhất rồi, sao bọn họ lại chưa đến nịnh bợ cô ta cơ chứ.
Thậm chí còn chẳng có ai khen cô ta lấy một câu, mà ngược lại còn đi an ủi Ngu Phi Vãn bị 0 điểm kia.
Cô ta đổ lỗi cho bạn học chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong.
“Chậc, thi được 0 điểm mà cũng làm màu?”
Cô ta nhìn tôi, dưới đáy mắt đều là oán độc: “Sao chị lại thi được 0 điểm thế chị?”
“Chẳng phải bình thường chị rất giỏi hay sao? Sao lần này thi lại không bằng một góc của em thế?”
Không đợi tôi nói thì đã có bạn học nhìn không nổi, mắng cô ta:
“Cậu bị bênh à Ngu Phi Mộng? Chẳng lẽ cậu thi thử được hạng nhất thì thi đại học sẽ được thủ khoa hả?”
“Đúng rồi đó, chưa thi nên chưa biết chắc đâu nha!”
Hệt như kiếp trước, tôi cứ thi được 0 điểm miết, Ngu Phi Mộng cũng thi được hạng nhất miết, ai nấy cũng nhìn mãi thành quen.
Nhưng lần này lại khác.
Ngu Phi Mộng từ đội sổ mà phóng lên hạng nhất.
Cô ta không nỗ lực học tập, mà đột nhiên lại thi được hạng nhất, chuyện như thế này ở thời học sinh cũng không hiếm, mọi người tự nhiên sẽ nghi ngờ cô ta liệu có gian lận không thôi.
Kiếp trước bạn học cũng không có chán ghét Ngu Phi Mộng như vậy, cô ta cũng không chán ghét tôi ra mặt thế này, ngược lại còn thường xuyên quan tâm mang cờ hiệu đến khiêu khích tôi.
Nhưng tôi lại phóng khoáng nên thực chất cô ta có làm cũng như không làm.
Ngu Phi Mộng tức tới điên người: “Cậu có ý gì hả? Định bảo tôi gian lận đúng không?”
Cô ta nhếch môi: “Cùng lắm thì cậu đi xem camera đi, xem tôi có gian lận không! Nếu thật sự không có thì cậu phải dập đầu xin lỗi tôi!”
“Cậu bị đ.i.ê.n à Ngu Phi Mộng?”
“Dập đầu xin lỗi cậu? Cậu tưởng cậu đang đóng phim hả? Nếu thế thì bọn tôi chỉ là nhân vật phụ không tham dự vào cái cốt truyện bắt nạt nhảm nhí của cậu đâu!”
Ngu Phi Mộng cười lạnh: “Chẳng phải các cậu toàn một lũ hám lợi chỉ biết nịnh nọt chị tôi sao?! Sau này nhất định các cậu sẽ phải quỳ gối dưới chân tôi!”
Bạn học gần như cạn lời, bạn cùng bàn nhỏ giọng thầm thì bên tay tôi: “Có phải cậu ta bị lậm tiểu thuyết rồi không?”
Tôi cười cười.
Thời còn là học sinh thì những quan điểm về chính nghĩa vẫn còn giản đơn, mọi người đều hiểu rõ trắng đen phải trái.
Nhưng người chỉ đi lối tắt như Ngu Phi Mộng thì vĩnh viễn sẽ không hiểu được.
“Các cậu ganh tị với tôi thì có!”
“Ganh tị cậu gian lận hay gì?”
“Dựa vào đâu mà cậu nói tôi gian lận?”
Sắc mặt Ngu Phi Mộng đen như nhọ nồi, nhưng tự tin thì bao la, là do cô ta biết cái hình thức gian lận này của cô ta sẽ không bị bất cứ ai phát hiện.
Tôi cười cười: “Không cần phải xem camera đâu, Phi Mộng.”
Tôi thuận tay cầm tờ đề thi vừa mới lấy từ phòng giáo viên tới, là đề thi của trường ở thành phố bên cạnh, độ khó cũng hệt như đề thi của bên chúng tôi.
“Thật ra gian lận có rất nhiều hình thức nhưng cách để chứng minh lại vô cùng đơn giản, em có thể làm thử đề thi này xem.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMặt Ngu Phi Mộng tái mét.
Đương nhiên cô ta không làm được, bởi vì tôi chỉ đổi cho cô ta thành tích thi một lần mà thôi.
Cô ta muốn tìm cớ bỏ qua nhưng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
Bạn ngồi cùng bàn chế nhạo: “Giả bộ hết được rồi hả?”
Thành tích tầm trung như Ngu Phi Mộng lại cộng thêm mấy tháng gần đây sa đoạ, nên chắc chắn sẽ không làm được gì.
Não là dùng để tiến bộ hoặc là sẽ mất nó.
Lười biếng, ham mê đường tắt, một ngày nào đó ắt sẽ lộ ra hết thảy mà thôi.
Em gái của chị ơi, em quen thói đánh cắp, quen thói đi lối tắt, quen thói cướp đoạt cuộc sống của người khác.
Thế em có quen với thói người khác sẽ đáp trả lại em không?
Tôi nhìn Ngu Phi Mộng đang tìm cớ giảo biện, khẽ cong môi, này chỉ là mới bắt đầu thôi em gái của chị.
9.
Như tôi dự đoán, Ngu Phi Mộng gần như bị cả lớp tẩy chai.
Điều mà cô ta tưởng tượng trong mơ rằng mọi người đều sẽ ngưỡng mộ cô ta khi cô ta trở thành học sinh giỏi đã không xảy ra, thay vào đó hành vi xấu tính xấu nết của cô ta còn tặng thêm cho cô ta một cái tội gian lận.
Mà bố mẹ tôi dường như cũng không mấy khích lệ đối với thành tích của cô ta.
Thậm chí mẹ tôi còn nói với cô ta một câu:
“Bài thi thử còn chưa phải đích đến, Phi Mộng, con phải học được cách chịu trách nhiệm với chính mình.”
Điều mà bố mẹ quan tâm hơn cả là tại sao tôi lại thi được trứng ngỗng.
Rốt cuộc thì thi được 0 điểm thực sự rất khó, dù khoanh bừa trong đề thi thì cũng không thể nào tránh hết được đáp án đúng.
Nhất là điểm số của tôi luôn cao.
Tôi cũng bắt đầu kích thích Ngu Phi Mộng, giả bộ lo lắng tới tương lai em gái mình rồi tới tìm cô ta trò chuyện.
Hệ thống có lẽ đang nhắc nhở Ngu Phi Mộng rằng kỳ kiểm tra kế tiếp còn cần nhờ đến sự trợ giúp của tôi, nên cô đa đã ém đi sự bất mãn của mình để hoà hoãn với tôi.
Trước khi kỳ thi tiếp theo đến, chị em chúng tôi trở lại trạng thái dịu dàng thắm thiết như hồi đó.
Bố mẹ chúng tôi mừng rỡ, hy vọng tôi với Ngu Phi Mộng có thể chăm sóc lẫn nhau, trở thành chỗ dựa cho nhau, sau này cùng nâng đỡ nhau.
Nhưng đáng tiếc là mong muốn của bọn họ không thể nào thành hiện thực.
Giữa tôi với Ngu Phi Mộng chỉ có một người tương lai rộng mở.
Người kia đã từng là Ngu Phi Mộng, mà hiện tại tôi mong người đó sẽ là tôi.
Trong một thời gian dài, nhớ lại những hồi ức của tôi cùng Ngu Phi Mộng, tại sao em gái tôi thương yêu nhất sẽ trở nên như thế? Sự ganh tị có thể bào mòn lương tâm một người sao?
Đúng là con người không phải sinh vật hoàn mỹ nhất, kiếp trước lúc tôi bị kẹt dưới vực thẳm, tôi chưa chắc đã không ghen tị với Ngu Phi Mộng.
Nhìn cô ta không tốn chút sức lực nào mà có được hết thảy, còn tôi luôn mất đi hết thảy.
Nhưng dù như thế, tôi cũng chưa từng nghĩ tới sẽ khiến Ngu Phi Mộng sống trong khó khăn.
Ghen tị là bản chất thường gặp của con người nhưng nó không nên trở thành lý do bao biện cho việc bản thân muốn hại người khác.
Nhìn Ngu Phi Mộng với hệ thống qua camera đang tìm cách để đánh cắp cuộc sống của tôi, lòng tôi không ngừng chùng xuống.
Cô ta chưa từng nghĩ với việc quay đầu, nếu thế tôi cũng sẽ không cho cô ta thêm cơ hội nào nữa.
….
Do tôi cố tình đồng ý nên rất nhanh Ngu Phi Mộng đã nhận được lời hứa hẹn ở kỳ thi tiếp theo.
Tôi cứ bủn xỉn chỉ cho cô ta thành tích một lần thi cử mà thôi.
Từ cuộc trò chuyện vào buổi tối, tôi cũng có thể nhìn ra hệ thống đã bắt đầu nôn nóng rồi.
Nó hy vọng Ngu Phi Mộng ký khế ước vĩnh cửu, chứ không phải mỗi lần thi tới đều phải lo lắng hãi hùng.
Ngu Phi Mộng xụ mặt: “Bộ thi đại học quan trọng lắm hả?”
“Cậu nhìn xem dáng vẻ của Ngu Phi Vãn kìa, nó toàn nói tôi phải tiến bộ dần dần, nỗ lực học tập, như thế thì lúc thi đại học sẽ đạt được kết quả tốt.”
“Nếu tôi có thể thi tốt thì tôi còn thèm đổi với nó sao?”
“Sớm biết thế lúc trước không chọn nó làm đối tượng đâu.”
Im lặng một lát, cô ta hỏi: “Đối tượng còn có thể đổi nữa hả?”
“Được rồi, cũng không thể bỏ ngang.”
Ngu Phi Mộng nhếch khóe môi, đôi mắt tràn đầy độc ác: “Tôi muốn nhìn xem thử người như nó ngã từ trên trời xuống thì còn cái gì để mà kiêu ngạo.”
Cô ta mơ một giấc mộng đẹp, ỷ vào hệ thống để đoạt mọi thứ đến tay.
Người khác cuối cấp nỗ lực học tập thức khuya dậy sớm, mà cô ta ngay cả sách cũng không thèm lật, thậm chí còn mập lên năm cân, chỉ cần một câu là thi cử xếp hạng nhất.
Người đã đi quá nhiều đường tắt thì không còn đường lui nữa.
Giống như rơi xuống vực sâu, người rơi xuống chỉ có thể rơi mãi, đến khi nào tan xương nát thịt thì thôi.
Tôi nhớ đời trước.
Sau khi tôi c.h.ế.t, Ngu Phi Mộng sẽ dựa vào cái gì để tiếp tục đây?
Hệ thống trói định của cô ta, nó vận hành như thế nào?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.