18
Đêm đó ta quấn lấy Ngụy Huân đọc sách, ai ngờ quyển cổ thư trong tay lại biến thành một quyển sách tranh không thể tả.
Sắc mặt Ngụy Huân lập tức trắng bệch, nắm chặt hai tay đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Ta muốn giải thích thì ngửi thấy một mùi hoa nhàn nhạt, mùi hương thoang thoảng, khiến người ta đắm chìm.
Sau đó ta và Ngụy Huân đã ở bên nhau.
“Phật tử tha mạng, ta sẽ phá thai ngay!”
Trong lúc tình thế cấp bách, ta thậm chí không nhận ra mình đã gọi Ngụy Huân bằng tôn xưng, càng không để ý Ngụy Huân không hề bất ngờ hay phản bác.
Ta nâng chén nước hoa hồng đã chuẩn bị từ lâu, ai ngờ còn chưa chạm đến môi thì đã bị đánh rơi.
“Sao, không muốn sinh đứa bé này đến vậy sao, hửm?”
Ngụy Huân nắm lấy cổ tay ta, kéo ta vào lòng.
Đôi môi ấm áp nhẹ nhàng lướt qua trán ta, như thể chưa thỏa mãn, lại hôn mạnh lên môi ta.
“Ta biết ngay mà… May mà ta có hậu chiêu…”
Tiếng Tư Mệnh bực bội vang lên nhưng ta không thể trả lời hắn, Ngụy Huân tránh bụng ta đè ta xuống gấm vóc, may là hắn không có hành động gì khác, chỉ hôn ta thật sâu, như thể đang bù đắp cho chính mình.
Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng cung nữ kinh hô: “Có thích khách!”
Sau đó là tiếng tên bắn xuyên không, mấy mũi tên xuyên thủng giấy cửa sổ, cắm phập vào gấm vóc.
“Xin lỗi tiểu Yêu Yêu, ngươi chỉ có thể hạ tuyến sớm thôi.”
Ta gật đầu lia lịa, cốt truyện này không đi cũng được.
Dù có thâm tình đến mấy cũng đều là giả, ta không thể đắm chìm.
Ngụy Huân che chở ta, bị tên bắn trúng cánh tay, vết thương khiến chàng khựng lại, sau lưng lại có tên bắn tới, nhắm thẳng vào lưng chàng.
“Cẩn thận!”
Ta dùng hết sức đẩy chàng ra.
Trong ánh mắt không thể tin nổi của Ngụy Huân, mũi tên sắc nhọn cắm vào tim ta.
“Không!!!”
Ta muốn cười nhưng không được, ta muốn nói với chàng rằng tất cả đều là giả nhưng máu từ trong miệng trào ra như nước, khiến ta không thể nói nên lời.
Ta đưa tay muốn sờ mặt chàng thêm lần nữa, dù sao thì sau khi trở về vị trí, chàng lại là Phật tử cao cao tại thượng.
Nhưng mũi tên xuyên qua cơ thể ta, đóng đinh ta trên giường, không thể nhúc nhích.
Thôi vậy.
Ta nhắm mắt lại.
Ngụy Huân, phu quân của ta, tạm biệt.
19
Ta nhìn màn giường trên đầu có chút ngẩn ngơ, mất một lúc lâu mới chấp nhận được sự thật rằng mình đã trở về vị trí.
Ta đứng dậy, ngực đau nhói, ta kéo áo ra, thấy có một vết thương ở vị trí trái tim.
Đây chính là nhược điểm của việc nhập cảnh bằng chân thân nhưng… Ta nhìn xuống, bụng lại phẳng lì.
Ta thở dài, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn chứ?
Ta thay quần áo tiên nữ, đi trong cung Liên Trần, nhìn cảnh vật quen thuộc mà nhất thời có chút hoảng hốt.
“Liên Trần! Liên Trần!”
Ngoài cửa cung có người ồn ào, ta vội vàng hoàn hồn, chỉnh lại dung nhan.
Trên Cửu Trùng Thiên, thân phận của bất kỳ ai cũng cao quý hơn ta, ta cúi đầu, vừa nở một nụ cười cung kính, còn chưa kịp nói gì, vừa ngẩng đầu lên, nụ cười đã cứng đờ trên mặt.
“Xích Luyện chiến thần?”
Xích Luyện mặc một chiếc áo choàng dài lộng lẫy, tỏa ra linh quang, trông vô cùng chói mắt.
Chỉ là bây giờ hắn có vẻ hơi nóng nảy.
“Yêu Yêu…”
Thấy ta, Xích Luyện tiến lên một bước, ta lùi lại mấy bước, cúi đầu hành lễ: “Chiến thần, Phật tử nhà ta hiện đang độ kiếp trong ảo cảnh, vẫn chưa trở về vị trí.”
Nghe hắn gọi ta bằng tên thân mật, ta thấy có chút khó chịu.
Dù sao thì khi ở trong ao của hắn, hắn không thích ta lắm, thường dùng đá ném ta, thấy ta chạy loạn trong ao hắn mới vui.
Cho nên khi gặp lại hắn, nhớ đến mối quan hệ của ta và hắn trong ảo cảnh, ta thấy trong lòng khó chịu.
Tư Mệnh này đúng là biết sắp xếp vai diễn.
20
Xích Luyện thấy ta xa cách, sắc mặt trầm xuống: “Còn chưa về ư? Ta thấy là không có mặt mũi xuất hiện thì đúng hơn.”
Lúc này, một luồng kim quang từ trên trời lướt qua, rơi xuống cung điện, mà hướng xuất hiện của kim quang chính là hướng ảo cảnh.
Xích Luyện cũng không màng lễ nghi, trực tiếp xông vào, sải bước đi về phía Linh Hà Trì.
“Chiến thần, chiến thần… Phật tử vừa mới độ kiếp trở về, cần nghỉ ngơi…”
Ta chạy theo sau, căn bản không đuổi kịp hắn.
Nhưng đến Linh Hà Trì lại không thấy bóng dáng Liên Trần.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChẳng lẽ đã đi rồi?
Ta đang nghi hoặc, Xích Luyện hừ lạnh một tiếng, đi đến bên ao làm như muốn nhổ linh liên.
“Chiến thần không được, đó là bông hoa mà Phật tử thích nhất…”
Thích đến mức trong mơ đều là cảnh ta ăn trộm cánh hoa.
“Thích nhất?” Biểu cảm của Xích Luyện kỳ lạ, sau đó ánh mắt chuyển sang mặt nước: “Đây chính là chân thân của Liên Trần Phật tử, sao, Phật tử Cửu Trùng Thiên cũng thích nói dối sao?”
Đầu óc ta “Ầm” một tiếng: “Cái, cái gì?”
Bông hoa linh liên này chính là chân thân của Liên Trần sao?!
Vậy mà hắn còn nuôi ta trong Linh Hà Trì, lúc đó cả ao chỉ có ta và hoa linh liên…
Hơn nữa ta không chỉ mút hoa linh liên, còn ăn cả cánh hoa linh liên…
Bởi vậy Liên Trần mới nhớ rõ ràng như vậy trong mơ…
Ta ngây người tại chỗ, cảm thấy máu trong người đều đông cứng lại.
Một tiếng nước vang lên, Liên Trần từ trong ao nước đi ra.
21
Chiếc áo dài trắng tinh bị nước ao thấm ướt, dán chặt vào người chàng, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Giọt nước từ giữa hai hàng lông mày nhỏ xuống, lại rơi trên má, chàng từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt không buồn không vui, chỉ khi lướt qua ta mới dừng lại một chút.
“Hừ, ta vạch trần ngươi, ngươi mới chịu ra sao?”
Liên Trần từ Linh Hà Trì đi ra: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Ta đến đòi người của ta.”
“Người của ngươi?”
Liên Trần cười khẽ một tiếng, rõ ràng không có biểu cảm gì thêm nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng chế giễu.
“Nàng vốn là cá chép trong cung ta, là ngươi nhất quyết cướp đi!
“Nàng mút ngón tay ta, nhiễm linh khí của Phật tử thì phải trả giá, ngươi biết hậu quả của việc làm hỏng chân thân Phật tử, hay là ngươi muốn thay nàng gánh chịu?”
Giọng điệu của Liên Trần bình thản, ánh mắt vô tình lướt qua, mang theo uy áp thật lớn.
Xích Luyện bị phản bác đến mức không nói nên lời, vì một tiên nữ nhỏ mà gánh tội danh, không đáng.
Ta lùi lại một bước, dẫm phải một viên đá, chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống: “Phật tử tha mạng…”
Liên Trần liếc ta một cái, dường như có chút không vui vì ta không từ chối ngay lập tức.
“Đã biết thì phải ngoan ngoãn ở lại trong cung của ta, có truy cứu hay không, phải xem tâm trạng của ta.”
Ta kinh ngạc, đây là lời mà Phật tử thanh cao thoát tục nói ra sao?
Sao lại có chút ngang ngược? Dường như là đang cáu kỉnh, lại như đang trút giận.
Nhưng ta vốn đã chột dạ, chỉ đành cúi đầu, tỏ lòng trung thành của mình.
Liên Trần lúc này mới hài lòng.
22
Liên Trần trở về vị trí, Cửu Trùng Thiên cùng nhau ăn mừng.
Nhưng là nhân vật chính, Liên Trần lại một mặt thản nhiên, như thể không liên quan đến mình.
Ngay cả Thiên quân đích thân đến cũng không khiến chàng có phản ứng gì nhiều.
“Nghe nói lần độ kiếp này của ngươi không được thuận lợi?”
Liên Trần cầm tách trà khựng lại, như thể nghĩ đến điều gì: “Đúng vậy.”
Ta cứng đầu tiến vào: “Thiên quân, trà của ngài đây.”
Có lẽ không ngờ có thể gặp ta, một kẻ “Không thuận lợi”, Thiên quân hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, ta muốn nhanh chóng đặt tách trà xuống rồi đi nhưng Thiên quân đã bố trí kết giới, ta không sao lại gần được cái bàn.
Liên Trần nhíu mày nhưng rất nhanh đã thả lỏng, hắn đứng dậy đích thân đón lấy tách trà, những ngón tay thon dài lướt qua lòng bàn tay ta.
Ta vô thức rụt tay lại.
Chỉ một cái ngẩng đầu, ta đã nhìn thấy vết sẹo trên tay Liên Trần, giống hệt vết thương khi hắn ngã ngựa trong ảo cảnh.
“Vết thương của ngài…”
“Không sao…”
Thiên quân thở dài: ” Đường đường chính chính là phật tử lại dùng chân thân nhập cảnh, kết quả tình kiếp vẫn chưa độ xong.”
Chờ đã, chân thân nhập cảnh…
Tức là người cùng ta gạo nấu thành cơm, thành thân, làm cha của đứa trẻ là Phật tử Liên Trần, chứ không phải Ngụy Huân…
Tội lỗi của ta quả thực không thể cứu vãn.
Không chỉ vậy, còn vì ta mà khiến tình kiếp của Liên Trần thất bại nhưng rõ ràng ta đã làm theo cách của Tư mệnh để cứu vãn cốt truyện.
“Phật tử, không phải cuối cùng ta…” đã chết sao?
Nhưng ba chữ cuối cùng ta không nói ra được, vì ta nhìn thấy trong ánh mắt Liên Trần có thứ gì đó mà ta không hiểu.
Buồn bã, phẫn nộ, tự trách và cả sự lưu luyến sâu sắc.
Nhưng những cảm xúc này không nên tồn tại trong hắn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.