8
“Tiểu Yêu Yêu, bây giờ không phải lúc để suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ ngươi muốn cốt truyện hoàn toàn sụp đổ sao?!”
Giọng điệu của Tư mệnh có chút không tự nhiên, ta cắn môi, thôi vậy, ta không so đo với ông ta nữa, dù sao đợi Liên Trần độ kiếp kết thúc, tự khắc sẽ thu thập ông ta.
Ta tội lỗi khó thoát, Tư mệnh cũng chẳng khá hơn là bao.
Nghĩ như vậy ta cũng thả lỏng hơn, hiện tại quan trọng nhất là phải cứu vãn cốt truyện hết sức có thể.
“Ta buồn ngủ rồi.”
Ta giãy khỏi vòng tay Ngụy Huân, trốn vào trong giường, quay lưng về phía chàng.
Ngụy Huân vẫn duy trì tư thế vừa rồi, một lúc lâu sau mới thu tay lại.
Trong phòng tối om, chỉ có cửa sổ hắt vào một tia trăng, ta hơi hối hận vì quay lưng về phía chàng, càng không nhìn thấy, các giác quan khác càng nhạy cảm.
Ta có thể cảm nhận được những ngón tay thon dài của chàng kéo chăn gấm, nắm chặt lấy.
“Phu nhân, tay ta bị thương rồi, một vết thương rất lớn, chẳng phải nàng thích tay ta nhất sao? Nàng giúp ta bôi thuốc được không? Ta không muốn để lại sẹo…”
Tay chàng đẹp nhất, xương khớp rõ ràng, thon dài trắng trẻo.
Thật ra trước đây ta không sống ở Linh Hà trì, mà là ở trong ao của cửu trùng thiên chiến thần Xích Luyện thượng thần.
Có lần Liên Trần ngồi bên ao của ta, những ngón tay thon dài lướt trên mặt nước, ta tìm đúng thời cơ cắn chàng một cái.
Ta còn nhớ lúc đó Liên Trần khẽ nhíu mày, chàng vốn là đến tìm Xích Luyện thượng thần bàn chuyện nhưng trong quá trình đó chàng luôn nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình.
Kết quả là khi về, chàng liền cùng thượng thần xin ta về, nuôi ở Linh Hà trì.
Liên Trần hầu như ngày nào cũng đến Linh Hà trì ngồi một lúc.
Linh Hà trì rất vắng vẻ, trong ao lớn như vậy mà chỉ nở duy nhất một đóa linh hà.
Những cánh hoa màu trắng chỉ nhuộm một màu hồng nhạt ở đỉnh, được một chiếc lá sen nâng đỡ.
Cũng không biết có gì đẹp mà khiến Liên Trần ngày nào cũng đến.
Mặc dù ta chưa khai trí nhưng cũng mơ hồ biết rằng Liên Trần không dễ chọc, mỗi lần miệng ngứa ngáy, đều đổi sang mút đóa linh hà kia.
Bên bờ ao, ánh mắt Liên Trần nhảy nhót, khiến người ta không hiểu được.
Nhưng mà, trong ảo cảnh ta chưa từng nói mình là người thích tay.
9
Ngụy Huân lại tiến lại gần, trong lòng ta có chút rối loạn, Tư mệnh lại ở đó lải nhải.
Ta nhẫn tâm, quay người lại, sau đó đá chàng xuống giường.
Không khí trong nháy mắt đông cứng lại.
Không chỉ Ngụy Huân không thể tin được, Tư mệnh cũng im bặt.
“Tiểu Yêu Yêu, ngươi đúng là được lắm…”
Một lúc lâu sau giọng nói của Tư mệnh mới vang lên trở lại.
Ngoài cách này ra, ta còn cách nào khác để lựa chọn không?
“Thà vậy còn hơn là để sự việc xảy ra, Phật tử khôi phục lại ký ức giết ta. Bây giờ ta đối xử tàn nhẫn với chàng, ít nhất cũng bảo toàn được danh tiếng của Phật tử.”
Ta trả lời Tư mệnh trong đầu.
Ngụy Huân vẫn duy trì tư thế ngã xuống đất không nhúc nhích, ta có chút không đành lòng, dù sao chàng cũng là Phật tử Liên Trần, nằm trên đất như vậy cũng không tốt.
Ta vừa định mở miệng, Ngụy Huân liền hoảng loạn muốn đứng dậy, kết quả là tay vừa chống xuống đất liền ngã xuống.
Cũng chỉ kêu lên một tiếng uất ức.
Loạng choạng đi đến cửa, Ngụy Huân quay đầu lại: “Phu nhân, nàng nghỉ ngơi trước…”
Ta làm sao mà ngủ được? Mơ mơ màng màng đến sáng, cả ngày không thấy Ngụy Huân đâu.
Tỳ nữ còn tưởng ta và Ngụy Huân cãi nhau, trước mặt ta hết sức khuyên nhủ.
“Công chúa à, phò mã đối với người tuyệt đối là nhất mực chung tình, phu thê nào mà chẳng có lúc cãi vã? Tục ngữ có câu đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, người đừng làm khó phò mã nữa.”
Ta đâu có làm khó chàng, ta đây là vì bảo toàn danh tiếng cho chàng, còn có cả mạng nhỏ của ta nữa.
Ta có khổ cũng không nói ra được, còn mang tiếng là người hay giận dỗi.
Buổi tối, Ngụy Huân đẩy cửa bước vào nhưng lại phát hiện cửa đã bị ta khóa trái.
10
“Bản công chúa đang mang thai không khỏe, chúng ta vẫn nên ngủ riêng đi…”
Ngoài cửa im lặng một lúc lâu, bóng Ngụy Huân in trên giấy dán cửa sổ, một lúc sau mới nói một chữ: “Được.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhững ngày sau đó, Ngụy Huân luôn buồn buồn nhưng sự ân cần đối với ta vẫn không thay đổi, khiến cả phủ công chúa đều cho rằng ta đang bắt nạt Ngụy Huân.
Tư mệnh không ngừng thúc giục ta nhanh chóng đưa cốt truyện trở lại đúng hướng, ngày nào cũng nói bên tai ta đến mức chai cả tai.
Đang lúc ta đang lo không tìm được cơ hội thì tướng quân triều ta đại thắng trở về, phụ hoàng muốn mở cung yến để mừng công cho tướng quân, hầu như tất cả các vương công đại thần đều phải tham dự.
Đây là một cơ hội tốt, là cơ hội để hàn gắn tình xưa giữa Ngụy Huân và công chúa Chi Linh.
Một lúc vui mừng, ta cũng tươi cười với Ngụy Huân nhiều hơn, Ngụy Huân thấy ta tâm trạng tốt, liền cẩn thận tiến lại gần, đỡ lấy eo ta.
“Phu nhân cẩn thận.”
Thần thái đó khiến người ta có chút đau lòng.
“Tiểu Yêu Yêu, đạo tâm phải vững vàng!”
Giọng nói của Tư mệnh đột nhiên vang lên, khiến ta bối rối.
Ta và Chi Linh ngồi cạnh nhau, lúc ngồi xuống ta cố ý để Ngụy Huân ngồi cạnh Chi Linh, còn ta thì ngồi cách xa ở đầu kia của chiếc bàn dài.
“Ta đang mang thai không nên uống rượu, chàng hãy ở bên cạnh muội ấy đi.”
Lý do này rất chính đáng.
Chi Linh lại rất thoải mái uống vài chén với Ngụy Huân, cử chỉ không hề cho thấy chút tình cảm nào giữa hai người trước đây.
Ngụy Huân càng gật đầu qua loa, chỉ lo uống rượu của mình.
Không có chút dấu hiệu nào của việc hàn gắn, bên tai Tư mệnh lại thúc giục liên hồi.
Ta lơ đễnh cầm lấy tách trà muốn hạ hỏa nhưng tay lại bị Ngụy Huân nắm lấy: “Phu nhân, không được uống rượu, vẫn nên uống trà đi.”
11
Không biết từ lúc nào chàng đã tiến lại gần, khuôn mặt gần ta đến mức có thể chạm vào.
Ta nuốt nước bọt, mới phát hiện mình đã cầm nhầm cốc.
Ta buông tay, cố kìm nén sự xáo trộn trong lòng: “Đa tạ…”
Nghe ta nói cảm ơn, động tác lấy tách trà cho ta của Ngụy Huân khựng lại: “Phu nhân sao lại khách sáo với ta như vậy…”
Khác với vẻ uể oải những ngày trước, Ngụy Huân bây giờ lại có khí thế uy nghiêm giống như Liên Trần, khiến ta vô cùng khó chịu.
“Công chúa đã lâu không gặp.”
Một giọng nói phá vỡ bầu không khí kỳ lạ giữa ta và Ngụy Huân.
Đó là tướng quân Xích Luyện đại thắng trở về, cũng chính là chiến thần Xích Luyện của Cửu Trùng Thiên, là chủ cũ của ta.
Thực ra Tư mệnh đã chuẩn bị rất chu đáo, trong ảo cảnh, tướng quân và ta là thanh mai trúc mã, chỉ là trúc mã không địch lại thiên ý, sau khi quen biết Ngụy Huân, ta liền hóa thân thành nữ phụ độc ác.
Tướng quân vẫn một lòng với ta, khiến ta phải tốn không ít tâm sức, như vậy cốt truyện vừa có thể tạo ra sóng gió, lại không quá đáng, dù sao Liên Trần cũng là Phật tử Cửu Trùng Thiên.
Nhưng không biết vì sao mà trong ảo cảnh vốn nên bình lặng lại xảy ra chiến tranh, Xích Luyện phái binh đi dẹp loạn, không có sự ngăn cản của chàng, ta mới có thể đắc thủ.
Nói cho cùng vẫn là Tư mệnh đã xảy ra sai sót.
Tư mệnh ho vài tiếng: “Ta đang kiểm tra, trước tiên không nói chuyện này nữa, tiếp tục cốt truyện đi.”
Xích Luyện tuy cười nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bụng ta, như muốn phun ra lửa.
12
Ta là người duy nhất trong toàn bộ ảo cảnh tỉnh ngộ nhưng cũng chẳng phải chuyện gì tốt.
Chiến thần Xích Luyện là người kiêu ngạo như thế nào, vậy mà vì Liên Trần độ kiếp lại chịu diễn cảnh tình cảm với một tiên nữ nhỏ bé như ta.
Không uổng phí tình bạn vạn năm của họ.
Nhìn một vòng các vị thần xung quanh, ta có chút sợ hãi.
“Tiểu Yêu Yêu nhanh lên, đưa cốt truyện trở lại đúng hướng đi!”
“Tướng, tướng quân, chúc mừng người chiến thắng trở về, đại thắng trở về…”
“Công chúa, ta vốn tưởng rằng lần chiến thắng trở về này có thể xin hoàng thượng ban hôn, không ngờ chỉ trong vòng một năm, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
Xích Luyện trực tiếp ngắt lời ta, chàng cũng thật táo bạo, vậy mà lại nói thẳng thắn như vậy.
Ngụy Huân đứng dậy nhận lấy chén rượu trong tay Xích Luyện, một hơi uống cạn: “Tiếc là tướng quân không tham dự hôn lễ của ta và công chúa, đợi tướng quân nghỉ ngơi, ta sẽ đích thân đến mời tướng quân đến phủ công chúa tụ họp.”
Xích Luyện không uống rượu, hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
Tiệc mừng bị phá đám như vậy, không khí có phần không ổn, hai người nhìn nhau, đúng là có chút mùi tình địch.
Ta vốn đã mang thai hao tổn sức lực, tinh lực, lại thêm gần đây lo lắng chuyện độ kiếp, giữa chừng tiệc mừng ta đã không chịu nổi, sớm lui tiệc.
Trở về phủ công chúa, ta vừa định đóng cửa nghỉ ngơi thì bị một đôi tay to ngăn lại.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.