1
Tối nay, sư tỷ lại không ăn cơm trên núi.
Chị ấy nói rằng có một chương trình phát sóng trực tiếp.
Sư tỷ và tôi đều xuất thân từ cùng một sư môn.
Chị ấy bói toán đoán mệnh, còn tôi thì săn ma bắt quỷ.
Bởi vì gần đây giới siêu hình bắt đầu phổ biến nên sư tỷ kiếm được rất nhiều tiền.
Nhìn chị ấy giàu có khiến tôi đau đớn còn hơn cả chết.
2
Tôi ngồi xổm xem phòng phát sóng trực tiếp của sư tỷ.
Mạng trên núi không tốt cho lắm, khiến khuôn mặt của chị ấy không được rõ nét.
Ngay cả như vậy cũng không thể ngăn cản đường tài vận trên trán tỏa sáng.
Tôi thèm đến nỗi nước dãi tuôn từ miệng như lệ đổ.
Sư tỷ có thể phát sóng trực tiếp, tại sao tôi lại không thể?
Đã vậy còn là bắt ma quỷ nữa chứ, ở đâu mà chẳng phải bắt ma bắt quỷ.
3
Nói là làm.
Tôi lập tức đăng ký một tài khoản và thậm chí còn nghĩ về việc mình sẽ mua gì sau khi kiếm được tiền.
Ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp.
Phòng phát sóng trực tiếp yêu cầu đặt tên.
Tôi không hiểu rõ nên thành thật viết bốn chữ.
“Đại sư bắt quỷ.”
Hệ thống nhắc nhở tôi.
[Nội dung bạn đăng liên quan đến mê tín dị đoan, bạn nên thay đổi nội dung.]
Không được viết chữ quỷ.
Bây giờ đã muộn nên tôi chỉ có thể hậm hực tắt điện thoại.
Tôi vắt óc cả đêm và cuối cùng nghĩ ra một cái tên thật bùng nổ.
Soạt một tiếng, tôi bật dậy khỏi giường.
Đã gần ba giờ, may mắn là phần mềm không cần nghỉ ngơi.
[Phát sóng bắt X trực tiếp! Quy mô lớn! Cưỡng chế vào lồng! Nhanh gọn lẹ!]
Tôi không hề tuyên truyền những thứ sai sự thật.
Tất nhiên bắt được con quỷ nào thì đều phải nhốt nó vào lồng.
4
Tôi tưởng đã muộn rồi.
Chắc chắn không có ai xem phát sóng trực tiếp.
Không ngờ vừa gửi đi đã có người kết nối ngay.
Đối diện với camera là một người đàn ông trung niên mập mạp, tên trên mạng là Phong Tâm Toả Ái.
Tôi liếm môi, trên mặt đầy nước miếng.
“Khi nào thì chủ phòng sẽ bắt đầu đây, tối như vậy rất kích thích.”
Tôi nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông.
Sau đó, gõ mấy chữ lên thanh chat chung.
[Một chiếc xe đạp có thể nhìn thấy những X (quỷ) nhỏ nào đang ở xung quanh bạn.
Một chiếc Lamborghini có thể thu thập X (quỷ).
Một du thuyền hoặc Carnival có thể thu thập X (quỷ) trên khắp đất nước.]
Phong Tâm Toả Ái nhổ một tiếng: “Còn phải tiêu tiền ư.”
Tôi không hiểu: “Nếu không thì sao, đây cũng là lao động chân tay.”
Tôi không biết câu nào của mình làm hắn ta cảm động.
Phong Tâm Toả Ái hùng hổ gửi cho tôi một chiếc xe đạp.
5
Bùa chú đặt sẵn phía đầu giường.
Tôi cầm đại một tờ rồi vẫy nó trước mắt, lá bùa tự nhiên bốc cháy mà không cần gió.
Phong Tâm Toả Ái khua tay, đưa khuôn mặt to lớn của mình tiến sát màn hình.
Tôi giữ chặt tay và bình tĩnh nói: “Người theo sau anh là sắc quỷ.”
Phong Tâm Toả Ái “A” một tiếng.
“Lúc ba tuổi, anh lén lút giật chiếc quần lót dưới váy của cô bé hàng xóm, bảy tuổi anh lẻn vào nhà vệ sinh nữ ở trường tiểu học.”
“Lúc mười tuổi, anh đã lén hôn bạn cùng bàn, năm mười lăm tuổi thì yêu đương rồi ép một cô gái phá thai.”
“Năm mười tám tuổi, một chân đạp bốn thuyền. Sau khi bị phát hiện phải ở lại đồn cảnh sát một thời gian. Giờ anh đã hai mươi ba tuổi và lừa trẻ vị thành niên.”
Khi tôi nói, vẻ mặt của Phong Tâm Toả Ái nhanh chóng thay đổi.
Hắn gõ mạnh vào bàn phím.
“Cô đang nói vớ vẩn gì thế! Không phải cô phát sóng để bắt gian sao!”
“Nói dối! Trả tiền lại đây!”
Tôi: ???
Không phải chứ, tôi viết chữ bắt gian ở đâu vậy?
Phù chú đốt cháy thành một nắm tro nhỏ trên mặt đất.
Tôi ngáp dài: “Phòng phát sóng trực tiếp chuyên săn ma quỷ, giá cả rõ ràng, không lừa già dối trẻ.”
“Vì anh là khách hàng đầu tiên của tôi nên tôi thân thiện nhắc nhở, những gì tôi nói ở trên đều là do sắc quỷ đứng sau lưng quấy phá.”
“Nếu không nghiêm túc thì không quá ba ngày sẽ gặp rắc rối.”
6
Bên kia thẳng tay tắt video.
Bây giờ đã gần 4 giờ rồi.
Không có khách hàng nào khác nên tôi tắt điện thoại và làm một giấc đến 3 giờ chiều ngày hôm sau.
Tôi thức dậy là do bụng réo gọi.
Trên đỉnh núi rất nghèo, tôi chỉ có thể lấy một thùng mì ăn liền dưới gầm bàn ra.
Trong điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ.
Là sư tỷ gọi đến.
Tôi gọi lại thì chị ấy nói mình đi công tác vài ngày và bảo tôi ở trên núi thành thật một chút.
Tôi không nói với sư tỷ của mình rằng tôi đã bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Tôi chỉ hứa cho qua chuyện.
Sau khi thu dọn đồ đạc thì đã 6 giờ tối và tôi bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Bởi vì lần này còn sớm nên trong phòng phát sóng trực tiếp có hơn một trăm người.
Mọi người đều nhắn lên thanh chat hỏi chủ phòng khi nào thì bắt đầu.
Tôi chỉ vào dòng chữ màu đỏ trên màn hình: “Khách có nhu cầu chỉ cần tặng quà sẽ được kết nối.”
Nghĩ lại vài lời phát biểu của tôi hồi tối qua.
Tôi bèn giải thích thêm: “Tôi phát trực tiếp để bắt ma chứ không phải bắt gian.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVừa dứt lời.
Phòng phát sóng trực tiếp chỉ còn lại khoảng hơn chục người.
Mấy tên này, tất cả đều chỉ đến để xem vui.
7
Khán giả có từ “Nỗ Lực” trên ảnh đại diện hơi do dự, nhắn trên thanh chat.
[Chủ phòng à, không biết có phải tôi đã gặp ma hay không.]
[Có thể nhờ cô giúp xem thử được không?]
Tôi chỉnh lại chỗ ngồi: “Đương nhiên, một cái xe đạp.”
Ảnh đại diện im lặng.
Mặt khác, số khán giả còn lại đặt câu hỏi liệu số tiền đó có được hoàn lại nếu không có ma hay không.
Rõ ràng sư tỷ kiếm tiền dễ thế mà.
Hàng ngày có rất nhiều người xếp hàng ở phòng phát sóng trực tiếp để chờ xem bói đoán mệnh.
Tại sao đến lượt tôi lại khó khăn thế?
Tôi hít một hơi thật sâu và nói: “Không trả lại đâu.”
Thêm một vài người nữa lại thoát khỏi phòng phát sóng.
Trước khi đi còn không quên phỉ nhổ tôi.
[Lừa đảo.]
[Kiếm tiền dưới chiêu trò siêu hình học.]
[Hãy tin vào khoa học đi.]
[Báo cáo phòng phát sóng trực tiếp này đi.]
…
Và giữa những lời nhận xét đó, một chiếc xe đạp bất ngờ xuất hiện.
Là Nỗ Lực tặng.
Cùng lúc đó tôi cũng kết nối với cậu ấy.
Đối phương là một cậu bé trông còn khá trẻ, mặc đồng phục học sinh.
“Chủ phòng ơi, năm nay em thi đại học, bố mẹ em chuyển về nhà mới để em được gần trường hơn, không phải vất vả đi lại hằng ngày.”
“Nhưng từ khi chuyển đến căn nhà này, em luôn cảm thấy đau nhức khắp người, đặc biệt là cột sống.”
Cậu ấy sờ gáy mình nói: “Em luôn cảm thấy khó chịu, trước đây em cũng đã đến gặp bác sĩ tâm lý.”
“Bác sĩ tâm lý nói rằng do em phải chịu áp lực rất lớn từ kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng điểm số của em vẫn luôn ở mức khá tốt.”
“Em cũng không cảm thấy có bất kỳ áp lực nào.”
Cậu ấy nhân lúc học bài mệt mỏi, vừa nghỉ ngơi vừa xem video, tình cờ lướt trúng phòng phát sóng trực tiếp của tôi.
Tôi chạm vào một lá bùa ở đầu giường và vẫy nó trước mắt. Lá bùa bốc cháy mà không cần gió.
Một vài bình luận xuất hiện rải rác trên thanh chat.
[Xem thử rốt cuộc trông như thế nào.]
[Giả thần giả quỷ.]
[Hôm nay tôi muốn xem thử chủ phòng có thể nghĩ ra được chiêu trò gì.]
Tôi phớt lờ họ: “Bây giờ hãy bật camera sau của điện thoại lên.”
“Đi một vòng quanh nhà để tôi nhìn xem thử.”
Phòng khách, không có.
Phòng ngủ chính, không có.
Phòng ngủ thứ hai, không có.
Khi đến phòng đọc sách, lá bùa trong tay rơi xuống một lớp bụi, tôi đột nhiên mở miệng.
“Nỗ Lực, bình thường cậu hay đọc sách ở đâu?”
Cậu ấy chỉ vào bàn làm việc: “Ở đây nè, người môi giới nói trước đây phòng này có một sinh viên tài năng học ở Thanh Bắc* sống.”
(*Thanh Hoa, Bắc Đại)
“Nếu học ở phòng này thì có thể thi đậu, phong thuỷ của nó rất tốt.”
Tôi thở dài.
“Cậu bị lừa rồi.”
Phòng học này có phong thủy rất tốt, là nơi ma ám số một.
8
Tôi bảo cậu ấy ngồi lên ghế và nói: “Cậu có cảm thấy cổ lại đau nữa không?”
Nỗ Lực gật đầu và ậm ừ hai tiếng.
“Ngay phía trên bàn làm việc của cậu có một bà già đã treo cổ tự tử.”
“Ngón chân của bà ấy vừa hay chạm đúng vào cổ cậu, âm khí đã tiến vào cơ thể thì không đau mới lạ.”
Nỗ Lực sợ quá nhảy dựng lên.
“Thật… thật hay giả vậy?”
Điều này nghe có vẻ đáng sợ nhưng thực tế thì hình ảnh còn đáng sợ hơn.
Ắt hẳn bà cụ trước khi chết đã làm ra không ít tội, mặt bà tím tái và chiếc lưỡi dài thòng.
Đã không còn bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp.
Tôi dành chút thời gian nhìn số người trên mạng, con số lại gần một trăm nhưng không có ai nói chuyện.
Nỗ Lực đứng ở cửa phòng làm việc, ống kính chĩa vào chính mình.
“Chủ phòng, tôi nên làm gì bây giờ?”
Phù chú đã đốt hết.
Tôi chỉ vào màn hình và nói: “Một chiếc Lamborghini, chị sẽ thu phục cho cậu.”
Ngay sau đó, logo Lamborghini xuất hiện trên màn hình.
Tôi mỉm cười với tâm trạng vui vẻ.
Tôi lại lục tìm một lá bùa khác, lần này thay vì làm nó chói loá trước mắt, tôi lại chĩa nó vào ống kính.
Thực hiện thủ ấn bằng cả hai tay.
Qua màn hình, tôi nhìn thấy bà già treo cổ đang run rẩy dữ dội.
Trong vài giây ngắn ngủi, sợi dây đã không còn có thể đỡ được cơ thể bà ấy.
Toàn thân bà ấy bị cuốn vào tờ giấy bùa.
“Được rồi đấy.”
Chưa đầy một phút.
Bão bình luận lại bắt đầu sôi động.
[Cái gì vậy? Chuyện này đơn giản quá, chắc chắn chủ phòng là tên lừa đảo.]
[Đúng vậy, nhìn lá bùa thu quỷ cũng chẳng có thay đổi gì, lừa ai chứ.]
[Hơn nữa, làm sao có thể thu thập nó từ khoảng cách xa như vậy?]
[Có lẽ Nỗ Lực là người mà cô ta thuê.]
[Thật nhàm chán. Nếu có năng lực thì cho chúng tôi thấy thu quỷ như thế nào đi.]
…
Nỗ Lực bị bình luận làm ảnh hưởng nên cũng hơi nghi ngờ.
“Chủ phòng, tôi có thể xem thử không?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.