Môi anh ấy dán vào đúng nơi mạch đập: “Em không sợ tôi?”
Tôi cười: “Em chẳng những không sợ, mà còn thích xúc tu của anh.”
“Thích… xúc tu của tôi?”
Tay tôi chọt chọt lên mấy cái xúc tu quấn quanh người: “Hình như tụi nó cũng rất thích em.”
Dù lúc nãy bọn chúng muốn trốn khỏi tôi, nhưng sau khi bị tôi quơ tay túm về, chúng trở nên rất biết điều, lẳng lặng quấn trên người tôi.
“Sao có thể…”
Lần đầu tiên, thần chết cũng phải thốt lên hoang mang và hốt hoảng.
Xúc tu cứ như bị bỏng, tranh nhau rút khỏi người tôi.
Ngay sau đó, bóng tối xung quanh chợt bừng sáng.
Vốn là một nơi đưa tay ra chẳng đếm được năm ngón, lại biến về thành một căn phòng chỉ hơi mờ tối.
Xúc tu biến mất, ông già đòi ăn tôi ban nãy cũng không thấy đâu.
Tôi cảm khái thêm lần nữa.
Cố Mặc Trì phiên bản này trong sáng ghê.
Vừa bước ra khỏi phòng, đã thấy một con bé mặt đầy oán niệm nép trong góc nhìn tôi.
Là cô bé Lệ Lệ kỳ dị trốn trong bụng mẹ ngày hôm qua.
Hình như con bé còn hận tôi.
Cứ nhìn tôi âm trầm, không nói gì.
Lúc đi ngang qua con bé, tôi chủ động chào hỏi: “Cô bạn nhỏ, sao em đứng một mình ở đây? Ở ngoài nóng lắm, mau về nhà thôi.”
Cô bé: “Tối nay chị chết chắc.”
Tôi: “Ừ, tối nay chị ngủ như chết luôn.”
Đến tối, sau khi chắc chắn đã khoá kỹ cửa phòng, tôi thoải mái nằm trên giường.
Dựa theo quan sát của hai hôm nay, thì đến tối, bên ngoài sẽ rất nguy hiểm, còn trong phòng vẫn an toàn.
Chỉ cần nửa đêm đừng có chạy ra khỏi phòng, thì cơ bản sẽ không có con quái vật nào chui vào phòng.
Đương nhiên, boss cuối thì chưa chắc.
Tôi nhìn cái điện thoại màu máu sẽ dụ tử thần ghé thăm trên đầu giường.
Cái điện thoại bị tôi tháo ra banh chành ban nãy, vừa ra ngoài một chuyến mà đã lành lặn như cũ.
Tôi nhấc điện thoại lên.
Tút tút tút –
Không ai bắt máy.
Tôi gác máy rồi lại nhấc lên.
Vẫn không ai trả lời.
Làm cũng được mười mấy lần.
Tiếng rè sóng quen thuộc rốt cuộc cũng chịu vang lên.
Thần chết: “Rảnh quá à?”
“Em muốn trò chuyện với tổng đài thần chết.”
Không hiểu sao, Cố Mặc Trì trong phó bản này càng trong sáng kiêu ngạo, càng từ chối tôi, thì tôi lại càng muốn chọc ghẹo anh ấy.
“Giờ này em lo ngủ đi.”
Nhìn đi, anh ấy bắt đầu lo cho tôi rồi á.
Tôi cũng bắt đầu flex trình độ thả thính của mình: “Đêm không có anh, em ngủ không được.”
Yên lặng mấy giây, hơi thở của đầu bên kia điện thoại có hơi rối loạn: “Gặp ai em cũng nói vậy à?”
“Đương nhiên là không nhé, mấy lời anh để mình anh nghe thôi.”
Tiếc là sau này Cố Mặc Trì học theo, còn trêu ngược lại tôi, cả thân bản lĩnh của tôi không có chỗ nào để dùng.
Người bên kia điện thoại không nói tiếng nào nữa.
Nhưng tôi lại thấy vô thanh thắng hữu thanh:
“Không thể lén ra ngoài gặp em chút thật à?”
Kể từ phó bản trước, tôi đã quên mất tướng mạo Cố Mặc Trì.
Cho dù cố nhớ lại thế nào, thì gương mặt ấy cũng không hề rõ ràng.
Nhưng ký ức thì vẫn còn đó,những thói quen vụn vặt lúc chung sống trước kia, và cả ký ức sau khi vào phó bản, vẫn chưa biến mất.
Tôi chỉ quên mất hình dáng của anh ấy mà thôi.
Điều đó rất lạ.
Thần chết: “Không được.”
Dưới nỗ lực phấn đấu không ngừng tìm chủ đề trò chuyện với Cố Mặc Trì của tôi.
Thì cái vị tử thần kiêu ngạo trong sáng này đã dần nói nhiều hơn, không lạnh lùng như lúc trước nữa.
Ít nhất là giờ tôi nói gì, anh ấy cũng trả lời bằng một câu ngắn gọn.
Thấy nãy giờ tôi im lặng không nói, cũng chịu khó hỏi thêm:
“Còn muốn luyên thuyên gì nữa không? Không tôi cúp.”
“Có,” Tôi nói, “Cho em qua ải luôn được không?”
Giọng Cố Mặc Trì lạnh xuống ngay: “Mới nói ở lại với tôi xong, giờ đã muốn ra ngoài rồi à.”
… Không phải vậy đâu, anh nghe em nguỵ biện!
“Bắt đầu từ ngày mai, cẩn thận chút.”
Trước khi cúp máy, tử thần để lại cho tôi một lời nhắc nhở không rõ ràng như thế.
Tôi cũng đứng đắn lên mấy phần.
Xem ra hai hôm trước chỉ là bữa khai vị thôi, phó bản sắp thực sự bắt đầu rồi.
Lần nữa thức dậy.
Quả nhiên không giống với sáng những ngày hôm trước.
Tối qua chết mất một người.
Người đó nằm cạnh giường, cổ họng bị đinh nhọn đâm xuyên, dường như đã nhìn thấy thứ gì đó rất khủng khiếp, hai mắt trợn trừng thật to.
Cảm giác nguy hiểm cứ âm thầm cuốn lấy mỗi người.
Giờ trong phó bản chỉ còn lại năm người chơi.
“Sao anh ta lại chết?”
“Nửa đêm anh ta ra ngoài à?”
“Không, cậu ấy vẫn luôn ở trong phòng. Sáng nay tôi thấy có trong phòng cậu ấy có máu tràn ra, thấy ổn nên gõ cửa. Ai ngờ cửa đẩy ra được, sau đó đã thấy cậu ấy gục ở mép giường, không còn hơi thở.”
“Hay là boss cuối phó bản này xuất hiện rồi? Mọi người nhìn đi, dưới gầm giường hình như có một dấu tay máu!”
Dưới gầm giường thật sự có một dấu tay màu máu đỏ tươi, dấu tay không lớn, không giống tay người lớn, mà giống bàn tay con nít hơn.
Tôi lập tức nghĩ ngay đến cô bé Lệ Lệ quỷ quái hôm qua.
Hôm qua con bé nói tôi chết chắc, vậy hôm qua là cô bé ra tay sao?
Một người đột ngột chết đi, những người chơi còn lại ai ấy đều trở nên cẩn thận.
Sáng hôm nay tôi lại nhận được điện thoại, là một bà lão gọi tới.
Kêu tôi qua chăm sóc bà ấy một ngày.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNghĩ tới chuyện hôm qua, hôm nay tôi cẩn thận hơn nhiều.
Còn chuẩn bị sẵn trong túi một con dao xếp gọt trái cây, đề phòng bất kỳ tình huống nào.
Nhà của bà lão rất nhỏ, nhưng rất bừa bộn, khó dọn dẹp.
Dưới sàn toàn rác, trên cửa kính cũng đầy những vết máu đỏ sậm.
Một bà lão cao niên gầy rộc ngồi lẻ loi trên ghế sô pha.
Hai mắt bà đục ngầu, ảm đạm lại héo hon, bên trong chứa đầy tia máu.
Việc phải làm của nhiệm vụ hôm nay không nhiều như mấy ngày trước.
Lau bàn, lau kính, dọn dẹp phòng tắm, phòng bếp.
Tôi cố không nhìn những bộ phận cơ thể con người trong mấy góc nhà.
Dọn dẹp nhà cửa xong, tôi còn tiện tay mát-xa cổ vai gáy cho bà lão.
Bà lão quái dị thè cái lưỡi ra thật dài, cuốn miếng dưa leo đắp trên mặt, nuốt vào bụng.
Tôi vội ngăn bà lấy miếng dưa leo thứ hai lại:
“Bà ơi, phụ nữ bây giờ phải chăm sóc da thật kỹ, bà còn đẹp thế này, có lớn tuổi cũng không nên lười dưỡng da đâu nha.”
Bà lão quỷ dị ngẩn người: “Dưỡng da?”
“Đúng rồi, đây, bà thử mặt nạ đất sét con tự làm xem, làm đẹp dưỡng da, ngăn ngừa lão hoá, người khác con không cho đâu. Bà thử xem thế nào?”
Bà lão quỷ quái có hơi ngạc nhiên, lại thoải mái híp mắt:
“Hơi lạnh, nhưng mà dễ chịu.”
“Dùng xong là bà thấy hiệu quả tức thì, chắc chắn làm bạn già của bà chết mê luôn.”
Bà lão lắc đầu: “Bạn già của bà đi lâu lắm rồi, giờ còn mình bà ở nhà thôi.”
“Con của bà đâu?”
“Tụi nó ở xa lắm, lâu rồi không về.” Giọng nói già cỗi của bà đầy nỗi cô đơn.
Thì ra bà lão quỷ quái này lại là một cụ già ở lại tổ trống*
*Hội chứng tổ trống là một hiện tượng trong đó cha mẹ trải qua cảm giác buồn bã và mất mát khi con cái rời khỏi nhà, đặc biệt là những người không còn bạn đời.
Tôi vẫn đắp mặt nạ tiếp cho bà: “Vậy cuộc sống của chính bà giờ mới thật sự bắt đầu.”
Miệng bà lão móm mém: “Ở một mình chán lắm, trong lòng cứ thấy vắng vẻ.”
“Cái đó là bà chưa tìm được niềm vui thôi. Bà nghĩ xem, lúc trước bà sống vì chồng, rồi lại vì con, giờ là lúc bà sống vì chính bà, tự quan tâm chăm sóc cho bản thân.”
“Bà đi tìm chị em thân thiết ra quảng trường khiêu vũ nè, cho mấy ông chết mê chết mệt luôn. Có khi còn tìm được tình yêu tuổi xế chiều nữa là.”
Dường như trước nay chưa ai từng nói bà có thể sống như vậy.
Bà lão quỷ quái càng nghe, hai mắt càng có thần.
Hôm nay tôi vừa dọn dẹp nhà cửa cho bà lão, vừa phải dạy bà sống một cuộc đời mới, mệt tới mức vừa về là bò thẳng lên giường.
Mấy phút sau.
Cuộc gọi tử vong quen thuộc vang lên.
Tôi nghe điện thoại, đầu dây bên kia lại không nói tiếng nào.
“Có gì không? Không em cúp.”
Tôi đòi cúp máy.
“Em dám cúp.” Là trong điện thoại có tiếng của tử thần ngay.
Tôi than thở: “Anh cũng không chịu gặp, cứ không thấy người kiểu này, thà em đi ngủ gặp anh trong mơ còn hơn.”
“Muốn gặp tôi thật à?”
“Thật mà.”
Tôi đã quên mất Cố Mặc Trì trông như thế nào, trong phó bản này cũng chưa chắc là chân thân của anh ấy.
Không thì sao không chịu ra.
Căn phòng đang im ắng, chợt vang lên tiếng gõ cửa bên ngoài.
“Ai?”
Ngoài cửa im ra, nhưng lại có tiếng trả lời trong điện thoại: “Không phải muốn gặp tôi à?”
Tôi ngồi bật dậy: “Anh ở ngoài cửa?”
“Mở cửa.”
Tôi nuốt nước miếng: “Không được, quy tắc trong phó bản, tối không được tuỳ tiện mở cửa. Anh còn là trùm cuối nữa, có khi tới lấy mạng em đó chứ.”
Trong điện thoại chợt có tiếng cười khẽ.
“Xem như còn thông minh.”
Bên tai chợt lành lạnh.
Tôi đang định kéo áo lại, thì bị cái gì đó quấn lấy.
Cảm giác quen thuộc này, là xúc tu!
Từ phía sau trườn tới.
Được đấy, còn xuất hiện từ hư không được luôn cơ.
Hồi nãy kêu tôi đi mở cửa, là để đùa tôi thật.
Tôi định quay đầu lại nhìn cho rõ mặt boss.
Nào ngờ ánh mắt bị xúc tu che lại.
“Anh che mắt em làm gì? Anh có xấu em cũng đâu có chê anh.”
Dù trong tiềm thức tôi vẫn luôn cho rằng, anh ấy rất đẹp trai.
“Tôi nói tôi xấu bao giờ?”
Tôi: “Vậy anh che mắt em làm gì?”
“Không phải em đòi yêu qua mạng à? Anh thấy thử chút cũng được.”
“…”
Anh có hiểu lầm gì với yêu đương qua mạng hả?
Tôi đang định há miệng nói chuyện, thì thấy khoé môi hơi lạnh.
Thứ gì đó không nhìn được, đang hôn tôi.
Nhưng mà cái anh thần chết này không biết hôn, hơi vụng về, còn hung hăng nữa.
Cứ như dã thú muốn hung hăng chiếm con mồi làm của riêng, hung hãn quét lấy những vùng đất xa lạ, chiếm lấy tất cả về cho mình.
“Tiếp nữa em chết ngộp mất!”
Tôi chịu không nổi, bắt đầu dẫn dắt Cố Mặc Trì.
Anh ấy học rất nhanh, vẫn y như lúc trước dần nắm lấy quyền chủ đạo.
Cuối cùng, thần chết thoả mãn lau sạch nước bọt vươn trên khoé môi tôi.
Thần chết nói: “Cảm giác rất kỳ quái.”
Tôi hỏi: “Cảm giác gì?”
“Cảm giác làm anh yên tâm.”
Lại cọ tiếp vào môi tôi: “Dù em khác với những người kia, nhưng mấy ngày tới tôi cũng sẽ không nương tay.”
Tôi coi lời anh ấy như gió thoảng qua tay.
Mấy cái phó bản trước á hả, anh nương sắp gãy tay luôn rồi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.