Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

1:41 sáng – 16/11/2024

01.
“Chào mừng người chơi bước vào phó bản

Nhiệm vụ: Trốn thoát sự truy đuổi của ác quỷ, thành công sống sót qua bảy ngày.

Độ khó nhiệm vụ: Cấp SS.”

“Phó bản sắp bắt đầu, người chơi vui lòng chuẩn bị sẵn sàng —”

Lời nhắc nhở điện tử lạnh lùng kết thúc.

Ngay sau đó, giữa phòng khách co tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.

Doạ sợ một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ đứng ở lối vào.

Cô ta hoảng loạn, hai mắt mờ mịt không hiểu chuyện gì.

“Đây là đâu, sao tôi lại xuất hiện ở đây?!”

Những người chơi còn lại, bao gồm cả tôi, ai cũng hơi bất ngờ.

Phó bản cấp SS thế mà lại xuất hiện một người mới.

Tôi cau mày, xem ra những thứ anh Vương nói lúc trước là đúng, mấy người chơi đứng đầu bảng xếp hạng đã bắt đầu nhắm vào boss kinh dị ra tay.

Trong quá trình này, một số trật tự của thế giới kinh dị nhất định sẽ bị rối loạn.

Ví dụ như người chưa từng tham gia phó bản nào trước đây, giờ lại xông thẳng vào phó bản cấp SS.

Tôi không kiềm lòng được, lại lo lắng cho Cố Mặc Trì.

Dù cho boss cuối của thế giới kinh dị không dễ dàng bị thương, nhưng phải ứng phó với nhiều người như vậy thì cũng không dễ chịu chút nào.

Tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên.

Số người tham gia phó bản kinh dị này không nhiều, tổng cộng sáu người.

Có một người chơi tốt bụng đang giới thiệu phó bản cho người phụ nữ kia.

Nhưng cô ta rất tức giận:

“Cái gì mà trò chơi kinh dị, kịch bản thôi chứ gì? Tôi không chơi! Tôi không biết các người đưa tôi tới đây bằng cách nào, sau khi rời khỏi đây, chắc chắn tôi sẽ khiếu nại các người!”

Cô ta giận dữ đi vào giữa phòng khách, ở đó có một cái điện thoại bàn đỏ tươi.

“Đợi đã!”

Cái điện thoại đỏ rực như máu này nằm chính giữa phòng khách, chắc chắn có vấn đề.

Có người muốn kéo cô ta lại, nhưng vẫn không kịp.

Người phụ nữ đó đã nhấc máy.

Tiếng chuông dồn dập biến mất ngay, xung quan trở nên im lặng.

Đầu dây bên kia im ắng như thể không có ai.

Người phụ nữ có hơi e dè, nhưng vẫn cố gắng gượng: “Giả thần giả quỷ cái gì, tôi không chơi có trò chết tiệt này, gọi quản lý của các người ra đây. Giải thích cho tôi sao tôi lại xuất hiện ở cái nơi quỷ quái này!”

Rè rè.

Đầu bên kia rè sóng.

Trong điện thoại dần có tiếng hít thở.

Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tiếng hít thở càng ngày càng mạnh, càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng biến thành tiếng thở dốc giãy giụa khàn khàn.

“Cứu mạng! Mau cứu tôi! Tôi sai rồi, tha cho tôi đi, a —”

Tiếng cầu cứu trong điện thoại vừa kinh hoàng vừa tuyệt vọng, cứ như đang bị cái gì đó kéo đi.

Giọng nói đó.

Người phụ nữ sợ cứng người, ngồi phịch xuống đất.

Thế mà lại là giọng của cô ta.

02.
Mặt của những người chơi khách cũng nghiêm trọng hẳn lên.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Không ai dám bắt máy.

Tiếng chuông cứ dồn dập dần, như thúc giục trái tim của mỗi một người.

Chuông reo khoảng chừng năm phút.

“Mẹ nó!”

Một người đàn ông đầu húi cua mặc áo ba lỗ trắng chịu hết nổi, bước qua nhấc máy.

Rè rè.

Tiếng nhiễu sóng quen thuộc vang lên, nhưng lần này lại không có tiếng kêu cứu ghê người.

“Chào mừng mọi người, những vị khách từ xa.”

Lần này là một giọng nam trầm khàn, lạnh lùng nhưng rất dễ nghe.

“Trước khi trời tối, mỗi người vui lòng tự tìm chìa khoá phòng của mình, về phòng. Trước khi điện thoại reo lên lần thứ hai, chúc các người may mắn.”

Nghe xong nhiệm vụ, mọi người nhanh chóng lục lọi trong từng ngóc ngách để kiếm chìa khoá.

Cả người phụ nữ làm ầm ĩ ban nãy cũng bò dậy, bất an đi kiểm tra xung quanh.

Chỉ có mình tôi, nhấc cái ống nghe màu đỏ quỷ quái kia lên lần nữa.

Tôi nhỏ nhẹ hỏi: “Này, còn đó không?”

Có tiếng rè rè vang lên.

“Có gì không?”

Giọng nam trầm dễ nghe của người nọ vẫn không thể bị đường truyền làm cho móp méo.

Dù chỉ là một câu lạnh lùng.

Tôi nói: “Nhiệt độ máy lạnh ở phòng khách hơi thấp, em mới hết kinh nguyệt, chỉnh nhiệt độ cao lên chút được không?”

“…”

Máy lạnh chợt ting một tiếng, tăng lên mấy độ.

Người chơi đứng gần đó nhất bị doạ, nghĩ là sắp có chuyện kinh dị xảy ra, càng gấp gáp đi tìm chìa khoá.

Tôi mím môi: “Lén nói em nghe chìa khoá ở đâu được không, em không kể cho ai đâu.”

Người trong điện thoại trầm mặc mấy giây.

Tựa như lần đầu tiên gặp một người không sợ chết đến thế.

Giọng của đối phương lạnh lùng đến lạ: “Còn năm phút.”

Tôi: “Anh đang lo cho em hả, còn nhắc em thời gian nữa, anh tốt quá đi.”

“…”

Đối phương: “Năm phút sau, không tìm được chìa khoá, người đầu tiên tôi giết chính là cô.”

Điện thoại bị cúp ngang như vậy đấy.

03.
Nghe tiếng tút tút tút bên kia đầu dây, tôi cảm thán.

Giọng này là giọng của Cố Mặc Trì bạn trai boss kinh dị của tôi, không lầm được.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Có điều tính tình ảnh trong phó bản này xem ra không tốt lắm.

Tôi thở dài, móc cái chìa khoá giấu dưới đế điện thoại bàn ra.

Chỗ nguy hiểm nhất, thường là nơi an toàn nhất.

Câu này chính miệng Cố Mặc Trì từng nói với tôi.

Tôi rất hiểu thói quen của anh ấy, ảnh giấu gì ở đâu tôi cũng đoán được hòm hòm hết.

Hồi nãy gọi điện thoại là để chọc Cố Mặc Trì chút thôi, xác nhận tình huống của ảnh bây giờ.

Cũng không quá tệ như tôi tưởng tượng, ít nhất thì phân thân của ảnh trong phó bản vẫn bình thường như cũ.

Tôi hơi yên tâm.

Tiếc là phó bản này anh ấy lại không nhớ tôi.

Còn khó ghẹo vậy nữa.

Một trận gió thổi qua, tôi sờ cổ, lạnh quá.

Tôi không thèm để ý, xoay xoay chìa khoá đi tìm phòng tương ứng.

Đồng thời.

Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh cũng vang lên sau đó một giây.

Ánh đèn trong phòng khách chợt biến thành màu đỏ.

Bầu không khí áp lực bao phủ khắp nơi.

Những người khác cũng lục tục tìm được chìa khoá, chạy vào phòng.

Chỉ còn một mình người phụ nữ ban nãy là chưa tìm được chìa khoá.

Tôi đứng gần cô ta, thấy tôi cầm chìa khoá mở cửa phòng, cô ta cứ như bắt được hy vọng, chạy về phía tôi.

Nhưng tôi vừa bước vào phòng thì cửa phòng lập tức đóng lại, ngăn người phụ nữ đó bên ngoài.

Cô ta gấp gáp đập cửa: “Mở cửa mau! Cho tôi vào, tôi không muốn chết, cầu xin cô, mở cửa ra…”

Tôi xoay thử chốt cửa, xoay không được, cửa không mở.

Xem ra mỗi phòng chỉ chứa được một người.

Giọng của người phụ nữ đó ngày càng kinh hoảng, dường như thấy cái gì đó vô cùng kinh khủng, đập cửa ngày càng mạnh.

Dường như cửa phòng là một tấm kính thuỷ tinh mờ, dày dặn.

Có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng bóng người bên ngoài.

Rõ ràng tôi đã thấy, một bóng đen to lớn lan tràn lại đây, không quan tâm người phụ nữ đó giãy giụa thế nào, cứ thôn tính lấy cô ta từng chút một.

Rồi im ắng.

Im đến mức làm tim người ta nhảy lên thình thịch.

Tôi quay đầu lại quan sát căn phòng sau lưng.

Là một căn phòng rất bình thường, thứ duy nhất bất thường, là cái điện thoại bàn màu đỏ trên tủ đầu giường.

Trong phòng thế mà cũng có.

Tôi nhấc lên, chủ động gọi sang.

Trong điện thoại im re.

Tôi nói: “Không có ai bên kia thì hừ một tiếng.”

Mấy giây sau, có tiếng hừ vang lên trong điện thoại.

“…”

Không thèm nói chuyện với tôi dữ vậy sao.

Tôi nghĩ, mới ngày thứ nhất, cũng không thể tiến triển nhanh quá được.

Nên nhẹ nhàng nói một câu chúc ngủ ngon với đầu dây bên kia.

Rồi kéo chăn, đi ngủ hết sức là yên tâm.

04.
Nửa đêm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Tôi tưởng là Cố Mặc Trì quậy không cho tôi ngủ, nên bắt máy rất khó chịu:

“Đang ngủ, có chuyện mai tính, hiểu?”

Dường như đối phương bị khí thế hung hăng của tôi doạ sợ.

Mấy giây sau, mới có giọng một phụ nữ xa lạ cất lên:

“Không thấy con tôi đâu hết, cô thấy con tôi đâu không?”

Tôi ngáp một cái, “Thấy.”

“Ở đâu?”

“Trong mơ á, ngủ là gặp.”

“…”

Tôi đang định nhắm mắt, lại cảm thấy trong phòng càng ngày càng lạnh.

Giọng nói trong điện thoại cũng càng lúc càng lớn.

Đối phương cứ như muốn chui ra khỏi điện thoại:

“Không thấy con tôi đâu hết, cô thấy con tôi đâu không?”

Chị ta cứ lặp đi lặp lại mấy câu này.

Xem ra là không thể không nhận vụ này rồi.

Tôi dịu giọng xuống:

“Chị à, mai được không, con chị cũng phải ngủ mà, giấc ngủ của trẻ em quan trọng lắm đó. Giờ cứ để con bé ngủ ngon một đêm đi, ngày mai tôi nhất định sẽ tìm con cho chị, tôi với chị dạy lại cháu.”

Người nọ sửng sốt: “Nhưng mà…”

“Cứ quyết định vậy đi.”

Tôi không chút do dự cúp điện thoại, tiếp tục ngủ.

Trong mơ cứ thấy có gì đó quấn trên người, hơi lành lạnh.

Tôi cắn một cái.

Hình như thứ đó run run.

Càng ngày càng mềm.

Tôi ôm nó vào ngực nắn bóp đủ kiểu.

Cái thứ lành lạnh bị tôi tạo quá trời hình, càng lúc càng nóng.

Sau nửa đêm tôi đá luôn chăn, chỉ ôm thứ đó ngủ.

Ngày thứ hai thức dậy.

Phát hiện mình đang nằm vô cùng ngay ngắn, chăn cũng đắp rất chỉnh tề.

Tôi có tật xấu nửa đêm thích đá chăn, lúc trước lần nào Cố Mặc Trì cũng bò dậy đắp kín chăn cho tôi hết.

Tôi nhấc điện thoại lên, ngọt ngào nói chào buổi sáng.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận