Ta không còn theo nàng ấy nữa, hóa thành hình người và bước vào chốn phàm trần.
Ta đến một thanh lâu tên là Trúc Âm Các. Nhờ dung mạo xinh đẹp, ta nhanh chóng trở thành nam khôi của Trúc Âm Các.
Dần dần, ta hiểu ra nhiều điều, hiểu được sự tình giữa nam nữ, hiểu được yêu hận triền miên. Ta nhận ra rằng, ngoài tình yêu, còn có sự căm hận, và chính hận thù mới là thứ khiến người ta khắc sâu và khó quên hơn.
Kinh thành, ai ai cũng ngưỡng mộ ta, sẵn sàng vung tiền chỉ để nghe ta hát một khúc. Tín lực mà họ cung cấp giúp ta tăng cường pháp lực. Ta trở thành yêu quái mạnh nhất trong vòng trăm dặm.
Tin tức về Thịnh Lam thường xuyên được truyền về từ Bắc Mạc. Nghe nói có một nữ tử gia nhập quân doanh, ra chiến trường giết địch, dũng mãnh vô song, không thua kém bất kỳ nam nhi nào.
Trong thời gian đó, câu chuyện về nam khôi và nữ tướng quân được lưu truyền rộng rãi ở kinh thành.
…
Ta gặp lại Thịnh Lam sau năm năm. Ngày nàng ấy vào kinh, dân chúng đứng chật hai bên đường để trông đợi.
Ta cũng đứng trên lầu, để nhìn xem vị Lưu Quang tướng quân oai phong ấy là ai.
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt lóe lên một chút rồi gật đầu với ta.
Ta không biết mình nên cảm thấy thế nào. Nàng ấy không nhận ra ta.
Ta vừa thất vọng, vừa nhẹ nhõm.
…
Ta tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ với nàng ấy.
Trong cơn mưa tầm tã, nàng ấy lên thuyền của ta, toàn thân ướt đẫm.
Ta đưa cho nàng ấy một bộ y phục: “Tướng quân thay đồ trước đi, kẻo bị cảm.”
Thịnh Lam nói lời cảm ơn, đưa tay nhận lấy. Khi ngón tay chúng ta chạm vào nhau, ta thấy ngón tay nàng ấy co lại một chút. Không chỉ vậy, ta còn thấy đôi tai của nàng ấy hơi ửng đỏ.
Ta thường nghĩ, làm người thật tốt. Như lúc này đây, nàng ấy sẽ bẽn lẽn trước một chàng trai tuấn tú, nhưng nàng ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ liếc mắt đến một con hồ ly không may mắn.
Sau đó, Thịnh Lam thường xuyên đến Trúc Âm Các tìm ta.
Mọi người đều nói rằng, nam khôi Đậu Hồng đã trở thành khách quý trên giường của tướng quân Lưu Quang.
Thịnh Lam đã yêu ta, yêu chàng trai nam khôi bí ẩn và dịu dàng ở Trúc Âm Các.
Ngày trước khi nàng ấy quyết định chuộc thân cho ta, báo cáo khẩn từ Bắc Mạc đến, biên giới nguy cấp.
Nàng ấy vội vàng điều động binh lính, mặc giáp, và dẫn quân lên biên giới ngay trong đêm.
Ta lẩn vào đám lính, cùng nàng lên chiến trường. Lần này, nàng không thể rời bỏ ta nữa.
Chiến trường đầy hiểm nguy, ta theo sát bên Thịnh Lam, nhìn nàng ấy chiến đấu đẫm máu, chém giết từng kẻ địch.
Quân địch quá đông, không thể giết hết. Viện binh mãi không đến, đội quân do Thịnh Lam dẫn đầu tổn thất nặng nề, không thể cầm cự lâu hơn.
Trong một đêm tối, quân địch tấn công bất ngờ, Thịnh Lam chống đỡ trong hoảng loạn, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt. Trước khi nàng ấy bị bắt, ta đã hiện thân và đưa nàng đi. Cõng nàng ấy chạy băng qua rừng, ta cảm thấy máu mình như đang sôi sục.
Cuối cùng, đã có một ngày nàng ấy thuộc về riêng mình ta.
Ta mang nàng ấy đến một ngôi làng nhỏ hẻo lánh, nơi không ai có thể tìm thấy.
Vết thương của nàng quá nặng, ta phải dùng yêu lực để chữa trị.
Sau một tháng hôn mê, nàng ấy tỉnh dậy vào một buổi sáng. Thịnh Lam nói rằng nàng không nhớ mình là ai, cũng không nhớ vì sao mình lại ở đây. Ta nắm lấy tay nàng, nói rằng ta là phu quân của nàng, còn nàng là thê tử của ta.
Thịnh Lam tin ta.
Nàng ấy ở lại bên ta, cùng ta sống những ngày tháng bình yên ở ngôi làng nhỏ không ai biết đến.
Khoảng thời gian ấy là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong suốt hàng trăm năm mà ta đã sống. Nhưng hạnh phúc ấy cuối cùng cũng chỉ như giấc mộng, dù giấc mơ có đẹp đến đâu, cũng đến lúc phải tỉnh.
Một đêm nọ, khi nàng ấy đang ân ái với ta, bất ngờ rút ra một con dao và đâm vào cơ thể ta.
“Ta đã nhớ ra tất cả.”
Nàng ấy khóc và nói: “Ngươi là Đậu Hồng, cũng là Hồng Đậu. Ngươi đã hại chết cha ta, ta phải đòi mạng ngươi!”
Ta ngẩn người nhìn nàng ấy, sau một lúc lâu vẫn đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng.
Thịnh Lam vừa khóc vừa xoay ngược dao, đâm vào ngực mình.
Nàng ấy yếu ớt ngã xuống, gục trong vòng tay ta, giọng nói ngắt quãng: “Mạng này, ta trả lại cho ngươi.”
Nhưng nàng ấy đã quên rằng, ngay từ đầu, nàng ấy cũng đã cứu mạng ta.
Yêu quái không dễ bị giết chết như vậy. Thịnh Lam đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay ta, và vết thương trên ngực tôi cũng dần lành lại.
Rất nhanh, dấu vết cuối cùng của nàng ấy trên cơ thể ta cũng biến mất.
Ta tìm một nơi chôn nàng ấy, ngồi bên mộ từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, rồi lại từ lúc mặt trời lặn chờ đến khi mặt trời mọc.
Mười năm thoáng chốc trôi qua. Ta ngẩng đầu nhìn mặt trời mới mọc ở phía đông, rồi hóa thành một con hồ ly, lẩn vào rừng sâu…
13.
Tưởng Thiếu Thiên hỏi: “Giang Thịnh Lam là kiếp sau của Thịnh Lam sao?”
Câu hỏi quá rõ ràng này, không ai đáp lại cậu ta.
Tôi cúi đầu nhìn Tống Hoà: “Vậy nên anh không dám hiện nguyên hình trước mặt Giang Thịnh Lam vì lý do này.”
“Nhưng anh rõ ràng biết rằng, cô ấy và Thịnh Lam, không phải là cùng một người.”
Tống Hoà giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn tôi.
Hắn không trả lời, chỉ loạng choạng đứng lên từ mặt đất.
Hắn chậm rãi bước về phía nhà mình: “Để tôi nói lời tạm biệt với cô ấy, sau đó, mặc cô xử lý.”
Bóng dáng hắn dần biến mất ở đằng xa.
Tưởng Thiếu Thiên đi đến: “Chị không sợ hắn chạy sao?”
Tôi: “Bây giờ hắn không chạy được đâu.”
…
Sau khi thu phục Yêu Hồ, tôi và Tưởng Thiếu Thiên tìm một nơi để ăn đêm.
“Chị Như Ý, tình yêu giữa người và yêu thật sự đều không có kết cục tốt sao?”
Cậu ta cúi đầu hút bún, hỏi bâng quơ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐộng tác cầm đũa của tôi khựng lại, không nói gì.
Cậu ta lập tức nhận ra: “Tôi không nói về chị và anh rể đâu! Anh rể là Long Vương, sao có thể là yêu quái bình thường được!”
“Ài, tôi nói sai rồi, chị Như Ý đừng giận.”
Tôi cười nhẹ: “Không giận.”
“Dưới sự chế ngự của thiên đạo, tình yêu giữa người và yêu quái thường thật sự không có kết cục tốt.”
Xung quanh có khá nhiều người cũng đang ăn đêm.
Có một cô gái vừa từ thành phố Tô An trở về, đang hào hứng chia sẻ với bạn bè.
“Để mình nói cho các bạn nghe, buổi diễn trực tiếp của Tống Hoà thật sự bùng nổ quá mức!”
“Cả đời này mình chưa từng thấy người nào hoàn hảo đến thế!”
“A, mình sẽ hâm mộ Tống Hoà cả đời!”
“…”
Tôi ngước lên nhìn Tưởng Thiếu Thiên, cả hai đều im lặng.
Yêu Hồ đã bị thu phục, chỉ để lại xác thân ở căn hộ.
Không có gì bất ngờ, sáng sớm ngày mai tin tức Tống Hoà đột tử tại nhà sẽ được đưa tin.
Đến lúc đó, không biết những người hâm mộ này sẽ phản ứng thế nào…
Ăn xong, Tưởng Thiếu Thiên trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Những ngày vừa qua đã khiến cậu ta kiệt sức.
Tôi không ngủ được, lại ra ngoài dạo một vòng.
Sự phồn hoa của Bắc Kinh vượt xa sự tưởng tượng của tôi, các tòa nhà san sát nhau, xe cộ nườm nượp trên đường.
Tôi đứng trên cầu vượt, lặng lẽ nhìn về phía xa, đưa tay vuốt ve Long bài trên ngực…
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi lên xe trở về thành phố Tô An để thăm Trình Kiệt.
Suốt dọc đường đều nghe thấy người ta bàn tán về tin tức nóng nhất hôm nay, ngôi sao hàng đầu Tống Hoà đột tử.
Trong xe còn có cô gái bật khóc ngay tại chỗ.
Tầm ảnh hưởng của Tống Hoà lớn hơn chúng tôi tưởng tượng.
Yêu Hồ đã bị thu phục, phép thuật của nó tự nhiên dễ bị phá giải.
Nốt ruồi trên mặt Trình Kiệt đã ngày càng nhỏ đi.
Không lâu nữa, gương mặt anh ta sẽ hoàn toàn trở lại bình thường.
Khi trở về Phượng Thành, Trình Kiệt ra tiễn chúng tôi, anh ta đội mũ và đeo khẩu trang: “Đại sư, cảm ơn các vị.”
“Trước đây tôi từng muốn tự tử, nếu không gặp các vị, tôi nghĩ mình đã không thể chịu đựng nổi.”
Tưởng Thiếu Thiên vỗ vai anh ta: “Tiếp theo cậu định làm gì?”
Trình Kiệt cười: “Cố gắng tập luyện, sớm ngày trở lại phong độ như xưa, công ty dạo gần đây đã biết tin gương mặt tôi đã hồi phục, bắt đầu có người liên hệ với tôi rồi…”
Tôi ngạc nhiên: “Cậu còn muốn quay lại công ty cũ à?”
Trình Kiệt nói: “Tổng giám đốc cũ Giang Thịnh Lam vì lý do cá nhân đã chủ động từ chức rồi.”
“Hiện tại công ty tạm thời do phó giám đốc quản lý.”
“Anh ấy là người duy nhất từng lên tiếng ủng hộ tôi, tôi tin tưởng anh ấy.”
Vì Trình Kiệt đã có kế hoạch, tôi và Tưởng Thiếu Thiên cũng không nói thêm gì nữa.
Trước khi lên xe, tôi vỗ vai anh ta.
“Đừng tiễn nữa, chúng tôi phải đi rồi.”
“Trình Kiệt, tương lai của cậu rất sáng sủa, cố lên!”
Trình Kiệt đùa: “Đại sư còn nhìn thấy được điều này sao?”
Tôi chớp mắt: “Tất nhiên, tôi đâu phải đại sư bình thường.”
15.
Khi trở về Phượng Thành, tôi hoàn toàn kiệt sức.
Đi đi về về gần mười ngày không ngừng nghỉ, thân già của tôi thật sự không chịu nổi nữa.
Ngồi ở hàng cuối cùng của lớp đại học, tôi ngủ một giấc say sưa.
Cho đến khi tôi nghe thấy tiếng thì thầm của các bạn học ở phía trước.
“Hồ Tiểu Điệp ở ký túc xá của chúng ta rất thích Tống Hoà, hôm đó thấy tin tức cô ấy đã khóc ngất.”
“Liên tiếp mấy ngày nay đều không vui, vừa mới ba ngày trước cô ấy đi du lịch một mình để giải tỏa.”
“Nhưng kỳ lạ là, chúng tôi không thể liên lạc được với cô ấy, ngay cả cha mẹ cô ấy cũng không tìm được cô ấy.”
“Nghe nói, đã báo cảnh sát rồi.”
Có người ngạc nhiên: “Cô ấy đi du lịch ở đâu vậy?”
“Diêm Thành.”
Tôi từ từ mở mắt, nhìn chiếc điện thoại đang rung không ngừng, thở dài một hơi.
Nhấn nút nhận cuộc gọi, tôi chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng hét của Tưởng Thiếu Thiên.
“Chị Như Ý, chị nhận được cầu cứu của Tống gia ở Diêm Thành chưa?”
Tôi lập tức cúp máy, úp ngược điện thoại xuống bàn.
Lòng thầm mắng chửi!
Tại sao một người già ba trăm tuổi như tôi vẫn phải bị tư bản bóc lột vậy!
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.