1
Tên tôi là Thẩm Lan, là người giám định ngọc phỉ thuý.
Mỗi đêm tôi đều phát sóng trực tiếp các buổi giám định ngọc trên mạng để kiếm thêm tiền, nhưng vì sợ xã hội nên tôi không bao giờ lộ mặt và luôn tắt camera của mình.
Hôm nay, tôi bắt đầu phát sóng trực tiếp như thường lệ và kết nối với một cô gái xinh đẹp đang nổi trên mạng, tên Giang Tiểu Nhu.
Trong video, Giang Tiểu Nhu đang ngồi trong vòng tay của một người đàn ông. Người đàn ông này một tay ôm eo cô ta, tay còn lại bị Giang Tiểu Nhu giữ chặt, năm ngón tay xòe ra trước ống kính.
Giang Tiểu Nhu nghiêng đầu mỉm cười.
“Chủ phòng ơi, nhìn thử xem chiếc nhẫn trên tay chồng tôi trị giá bao nhiêu tiền?”
Trên ngón tay cái của người đàn ông có một chiếc nhẫn phỉ thuý, viền ngoài là Lão Khanh Băng Chủng*, bên trong có những hoa văn bồng bềnh màu xanh ngọc lục bảo như những ngọn núi phía trời xa.
(*Lão Khanh Băng Chủng/phỉ thuý Băng Chủng: phẩm chất của phỉ thúy băng chủng ở mức trung thượng đẳng, đẹp, màu sắc không căng đầy, đôi khi không sắc nhưng trong mịn mơ màng như ánh trăng, như mặt nước phiêu diêu sóng gợn)
Tim tôi chợt đập “thịch” một tiếng.
Chiếc nhẫn này trông giống như chiếc nhẫn tôi đã tặng cho bạn trai.
Ngày 18 tháng trước là sinh nhật của Lục Dao, tôi nấu một bàn đồ ăn cho anh ta và chuẩn bị một chiếc nhẫn phỉ thuý làm quà.
Nhưng Lục Dao về rất muộn. Sau khi về, anh ta tỏ ra giận giữ với tôi, nói rằng anh ta tăng ca và đang thuyết trình PPT trên điện thoại, vậy mà tôi còn cố tình gọi nhiều lần khiến anh ta thấy xấu hổ.
Mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc nhẫn phỉ thuý thì sắc mặt anh ta mới khá hơn một chút.
Tôi cẩn thận lựa chọn chiếc nhẫn đeo ngón tay cái. Hai phía bên trong có hoa văn màu xanh lục nối liền với nhau, giống như những ngọn núi nhấp nhô. Nó thật sự rất giống với cái trước mặt tôi.
Tôi nghiêng đầu, cố nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông.
Nhưng camera đối diện lại quay từ dưới lên trên, Giang Tiểu Nhu đã che kín người đàn ông phía sau làm tôi không thể nhìn thấy gì cả.
Lúc này, người đàn ông kia dùng sức nhéo eo Giang Tiểu Nhu, cô ta cười ngọt ngào đánh vào tay anh ta.
“Ghét quá, anh làm gì vậy!”
Cô ta vừa di chuyển liền để lộ một phần nhỏ trên khuôn mặt của người đàn ông, tôi lập tức chụp ảnh màn hình và phóng to nó lên.
Trên vành tai của người đàn ông có một nốt ruồi màu đen, kích thước và vị trí giống hệt như của Lục Dao.
Người đàn ông này chính là Lục Dao!
2
Thấy tôi im như thóc, Giang Tiểu Nhu thúc giục.
“Chủ phòng, rốt cuộc giá bao nhiêu, cô có biết xem không đấy? Phải nghiên cứu lâu vậy sao?”
Tôi hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận trong lòng rồi bình tĩnh đáp: “Giá thị trường của loại nhẫn ngón cái này khoảng một trăm năm mươi ngàn nhân dân tệ.”
Giang Tiểu Nhu kinh ngạc che miệng.
“Có thật không vậy, bà già đó giàu vậy ư, chồng à, xem ra mụ ta cũng không bỏ được anh đâu.”
Trên thanh bình luận lập tức có người hỏi thăm.
[Ý cô là gì, chồng cô đang tìm một người phụ nữ giàu có ở bên ngoài?]
[Hai người không phải là blogger cặp đôi đang yêu sao, nhìn không ra lại cao tay đến vậy nha!]
Giang Tiểu Nhu bĩu môi.
“Mấy người khỏi phải nói hươu nói vượn, chồng tôi mới không thèm tìm phú bà. Con mụ kia tự nguyện cho không, điên cuồng theo đuổi chồng tôi.”
[Bà ta còn gửi đồ trang sức và đồng hồ nữa. Ha ha ha, buồn cười chết mất. Những thứ mụ kia đưa cho thì tôi đem bán lại hết. Mấy năm nay tôi toàn được bà ta nuôi, cảm ơn nha bà chị phú bà.”
Bình luận: [Thật hay giả vậy, chồng cô không nhận nhưng cô ấy vẫn luôn tặng à, gì mà hèn đến vậy?]
Giang Tiểu Nhu vặn vẹo eo.
“Nhưng đương nhiên tôi cũng có gửi tặng lại ít quà, tôi bỏ ra mấy trăm tệ mua cái vòng cổ, mụ ta liền tặng lại những thứ đáng giá mấy chục nghìn tệ.”
“Anh yêu, em rất thông minh phải không?”
Người đàn ông phía sau cười và nhéo eo cô ta thêm vài cái nữa.
“Ừm, em là nhất!”
3
Nghe vậy mà mắt tôi tối sầm.
Tôi và Lục Dao đã bên nhau được ba năm, tôi không muốn tiêu tiền của đàn ông và luôn nhấn mạnh vào việc có qua có lại. Về cơ bản, nếu Lục Dao tặng tôi thứ gì đó, tôi sẽ tặng lại anh ta một món quà có giá trị tương đương.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhông ngờ tới khi nghe được câu này, tôi mới biết tất những thứ Lục Dao tặng đều là đồ giả, nhưng tôi lại ngu ngốc đến mức bỏ ra nhiều tiền như vậy để tặng quà trả lễ cho anh ta. Trách sao được, tôi thẩm định ngọc, không thẩm định trang sức.
Không thể kìm nén cơn tức giận trong lòng, tôi tắt micro trên máy tính, lấy điện thoại di động ra và gọi cho Lục Dao.
Trong video, điện thoại di động của Lục Dao reo lên, anh ta mất kiên nhẫn mà gõ ngón tay lên mặt bàn.
“Alo, gì đấy!”
“Anh đang ở đâu thế?”
Dường như Lục Dao sợ hình tượng của mình sẽ sụp đổ nên cũng tắt micro trên máy tính.
“Anh đang ở công ty. Anh đã nói với em hàng trăm lần rồi. Em có thể ngừng gọi cho anh khi anh tăng ca được không?”
“Anh thật sự đang ở công ty à?”
Đúng lúc tôi vừa hỏi thì Giang Tiểu Nhu trên màn hình đột nhiên vặn eo, cọ mông vào chân Lục Dao.
Thanh bình luận đột nhiên tràn ngập âm thanh “đỉnh chóp”.
[Eo của cô ấy thật mềm mại.]
[Ừ, thật sự rất mềm, giống như không có xương, da thì trắng nõn, chồng cô thật may mắn.]
Giang Tiểu Nhu mặc một chiếc quần bó rất ngắn, cô đưa một tay lên ôm lấy cổ Lục Dao, lúc vặn vẹo thì làn da hai bên ép lại tạo nên những hoa văn như sóng nước.
Tôi lập tức trợn mắt.
Giang Tiểu Nhu lại vặn vẹo vài lần nữa, Lục Dao rên rỉ một tiếng rồi ôm chặt lấy Giang Tiểu Nhu.
“Đừng di chuyển!”
“ m thanh vừa nãy là gì vậy? Hình như bên cạnh anh có một người phụ nữ.”
“Đương nhiên cũng có nữ đồng nghiệp tăng ca, Thẩm Lan à, em đừng có nghi thần nghi quỷ nữa được không?”
Lục Dao nói xong, Giang Tiểu Nhu càng vặn mạnh hơn, thậm chí còn cố ý nhấc tay anh ta đặt lên đùi mình.
Lục Dao hít một hơi.
“Chậc…”
“Thẩm Lan, em cũng biết thu nhập của anh cao, nhưng để lấy được chừng ấy tiền lương thì tất nhiên phải nỗ lực rất nhiều!
“Đừng kéo chân anh nữa được không? Không có chuyện gì thì anh cúp máy đây.”
4
“Chờ một chút, khoan cúp máy đã!”
Tôi nhìn chằm chằm Giang Tiểu Nhu trên màn hình, chậm rãi nhếch khóe miệng.
“Anh ở công ty thì em yên tâm rồi, anh còn không biết vừa rồi đáng sợ thế nào đâu.”
“Em vừa phát sóng trực tiếp liền kết nối với một hot girl mạng, đang ngồi trong vòng tay của chồng cô ấy. Chiếc nhẫn của chồng cô ấy trông giống hệt chiếc nhẫn mà em tặng anh!”
Lục Dao sửng sốt một hồi.
“Là em? Không… ý anh là, không phải tất cả các viên ngọc phỉ thuý đều trông giống nhau sao? Có rất nhiều chiếc nhẫn giống hệt, vì vậy đừng đưa ra những giả định mù quáng.”
“Được rồi, anh cúp máy đây.”
“Chờ một chút, em nói đáng sợ không phải vì chuyện này, mà là hot girl mạng Giang Tiểu Nhu kia.”
“Em mới phát hiện cô ấy chính là một bộ xương ngàn năm tuổi.”
Tôi nói xong liền nhìn thấy Lục Dao trên màn hình cứng đơ cả người, anh ta lắp bắp hỏi: “Cái gì, ý em là gì?”
“Anh cũng biết đấy, bạn của em là Mộ Dung Nguyệt cũng làm streamer, trước đây cô ấy phát sóng trực tiếp gặp được rất nhiều thứ kỳ quái, nào là bì thi, huyết thi, không ngờ rằng hôm nay em cũng gặp được chúng.”
“Cả người cốt thi chỉ có xương, chúng không có nội tạng, không có cơ bắp, chỉ có lớp da khoác bên ngoài đống xương. Vì vậy, vòng eo của chúng cực kỳ mỏng và khi vặn vẹo, các nếp gấp trên cơ thể chúng cũng sẽ khác với người bình thường, có hoa văn giống như gợn sóng nước.”
Tôi vừa nói xong thì Giang Tiểu Nhu lại vặn vẹo mấy lần, Lục Dao lập tức trợn mắt kinh hãi.
“Em đừng có nói nhảm, mấy chuyện này từ đâu mà có?”
“Em không nói bậy, cốt thi thích ăn xương người, chúng bắt đầu bẻ gãy từng đốt từ xương bàn tay, sau đó rút ra khỏi thịt rồi ăn từng chút một.
“Ngày rằm hàng tháng, vào đêm trăng tròn, cốt thi đều phải ăn một bộ xương người hoàn chỉnh. Nói mới nhớ, hôm nay là ngày rằm.”
“Nhưng mà anh cũng đừng sợ, anh không ở chung với Giang Tiểu Nhu, ở công ty vậy thì an toàn rồi!”
Lục Dao hít một hơi, run tay cúp điện thoại.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.