1
Tôi nghi ngờ, người chồng tổng giám đốc của tôi hình như bị thất tình.
Chính vào ngày thứ ba sau khi bạch nguyệt quang của hắn tuyên bố tin tức kết hôn, công ty kinh doanh trong nước của Cố Minh Tu đã thua lỗ ba trăm triệu đồng.
Các phương tiện truyền thông đã đào ra bí mật năm đó của Cố Minh Tu và Bạch Nguyệt Quang Lâm Hạ.
Trong một khoảng thời gian ngắn, dư luận trở nên bùng nổ.
Nhưng điều đau lòng nhất chính là – –
Hình như Cố Minh Tu đã quên mất việc gửi tiền tiêu vặt cho tôi.
Đêm khuya, tôi bỗng nhiên ngồi bật dậy khỏi giường.
Cảm thấy nôn nóng, tôi đá văng chăn, đặt tay sau lưng đi loanh quanh trong phòng.
Sắp hết tháng rồi.
Liệu Cố Minh Tu đã bị đá có gửi hay không?
Chiếc Hermes của tôi vẫn còn nằm trong tủ kính!
Tôi chạy về giường, nghiêm túc cầm điện thoại di động lên an ủi hắn.
“Không sao, ông xã, em cũng vừa bị đá.”
“Đời người mà chưa từng liếm chó, thì chưa trọn vẹn.”
Kèm theo đó là một tấm ảnh chụp màn hình một bài văn.
Dài đến mức trong đêm tối gương mặt bao trùm ánh sáng xanh.
“Anh xem, không phải em cũng đang liếm chó người ta sao?”
“Không cần phải vì một mối tình mà bỏ bê sự nghiệp.”
Làm xong những việc này, tôi thở phào nhẹ nhõm.
An tâm nằm xuống giường.
Bạn thân nói, tôi có một chút thiên phú trong việc an ủi người khác.
Đây này, Cố Minh Tu thất tình còn phải để bà đây dỗ.
Điện thoại di động đột nhiên rung lên, ánh sáng chói mắt của màn hình xuyên qua đêm tối.
Tôi mở nửa con mắt, nhìn thấy tin nhắn Cố Minh Tu gửi tới.
Một dấu “?”
Tôi cười cười, xoay người thoải mái, tiến vào mộng đẹp.
Hừ, đàn ông.
Da mặt mỏng thật.
2
Chất lượng giấc ngủ của tôi luôn rất tốt.
Cho nên, khi tôi mở mắt lúc bốn giờ rưỡi chiều, mới phát hiện thời tiết Bắc Kinh đã thay đổi.
Hơn một trăm tin nhắn trên điện thoại.
Hơn phân nửa đều là: “Chồng em về rồi.”
Tôi sốc đến mức nhảy dựng khỏi giường.
Tôi và Cố Minh Tu kết hôn bảy năm, ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Do công việc kinh doanh, hắn đã ở nước ngoài nhiều năm.
Thật sự chưa từng nói với tôi được mấy câu.
Ngoại trừ mỗi tháng đều gửi đúng hạn vào tài khoản của tôi 30 triệu, thì là tôi điên cuồng quăng link cho hắn, để hắn mua hộ các món đồ xa xỉ từ nước ngoài.
Người gửi luôn là thư ký của hắn, Lý Kiệt.
Tới mức anh chuyển phát nhanh cho rằng Lý Kiệt là chồng tôi.
Tối hôm đó ngồi ở trong quán bar, tôi bị đám bạn thân bao vây xung quanh.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Chồng cậu trở về để cướp hôn đúng không?”
“Nghe nói Lâm Hạ kia là một tiểu bạch hoa ngây thơ, lần trước tôi thấy cô ta bị vị hôn phu kia làm khó dễ đến đỏ mắt.”
“Lâm Hạ khóc một cái, đàn ông sẽ mềm lòng, cậu còn không lo lắng sao?”
Tôi thở dài một hơi: “Sao không lo chứ? Vấn đề là lo cũng vô ích.”
“Nếu anh ta ly hôn với cậu thì sao?”
Đang nói chuyện thì có người chạm vào bả vai tôi.
Một em đẹp trai ngượng ngùng đứng trước mặt tôi: “Sao chị có một mình vậy? Cần người bầu bạn không?”
Trong một lát, đầu óc tôi chợt trống rỗng, hoàn toàn quên mất chủ đề mà các bạn thân đang nói.
Đang định hỏi hắn ta năm nay bao nhiêu tuổi.
Bỗng nhiên cửa quán bar bị người ta đạp tung.
Một nhóm cảnh sát xông vào.
“Kiểm tra đột xuất, tất cả cúi xuống!”
Khi tôi còn đang ngơ ngác, cậu trai trẻ kia quay đầu trốn trong lòng tôi.
Ngay sau đó, một giọng nói dịu dàng và dễ chịu từ cửa vọng vào.
“Cảnh sát Từ, tôi có thể mang người của tôi đi không?”
“Đương nhiên, đêm nay nhờ có tình báo của anh Cố, tôi tin tưởng vợ anh nhất định không phải loại người đó.”
Một giây sau, một thân ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc xuất hiện trong ánh sáng mờ ảo.
Sau ba năm, vẫn nhẹ nhàng nho nhã như vậy.
Giống như làn sương sớm mỏng manh ở Giang Nam, thần bí lại mê người.
Ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối lướt qua đôi chân dài và eo thon của hắn.
Dần dần, Cố Minh Tu dừng lại trước mặt tôi.
Đúng lúc một vệt sáng nhạt vừa hay chiếu vào giữa lông mày và mắt của hắn.
Làm nổi bật lên các đường nét hoàn mỹ và sắc nét trên khuôn mặt.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, thu hết cảnh tôi và cậu trai trẻ vào trong mắt.
Tôi muốn nói điều gì đó.
Cậu trai trẻ đột nhiên tránh tay cảnh sát bên cạnh, bám lấy người tôi gào khóc:
“Tôi là bạn trai cô ấy, các người hiểu lầm tôi rồi! A a a chị, chị nói một câu đi……”
Tôi như đang cố gắng gỡ đôi tay dính chắc như một miếng băng dính của cậu trai trẻ.
Giữa những tiếng thét chói tai, tôi ôm lấy eo Cố Minh Tu.
Lộ ra một nụ cười ngại ngùng:
“Ông xã, anh yên tâm, họ đều đã chọn người, chỉ có em ngại bẩn không có chọn…”
3
Chiếc Bentley màu đen chạy nhanh trong màn đêm.
Từ lúc lên xe đến giờ, Cố Minh Tu không nói lời nào với tôi.
Thật ra thì tôi có thể hiểu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBạch Nguyệt Quang sắp lập gia đình, vợ mình thì ra ngoài tìm trai trẻ.
Không có ai hiểu hắn, chắc chắn rằng hắn buồn muốn chết.
Tôi nhìn về phía cửa sổ xe, thở dài một hơi.
Cố Minh Tu quay qua, thấy gương mặt buồn bã của tôi đang ngước 45 độ nhìn lên bầu trời sao.
Hắn giấu đi sự lạnh lùng trong mắt, nhẹ giọng hỏi: “Sao? Vẫn chưa liếm được à?”
Ồ đây là muốn bàn chuyện nhân sinh với tôi sao.
Chuyện tốt.
Tôi lau nước mắt: “Haizz, nói nhiều đều là nước mắt, quên đi.”
Tôi luôn cảm thấy, tối nay tâm trạng Cố Minh Tu vô cùng tệ.
Về đến nhà, hắn vẫn không có nhã hứng nói chuyện với tôi.
Có thể sắp tan vỡ rồi.
Tôi thở dài, thông cảm vỗ vai hắn:
“Đi tắm trước đi, đêm nay hai ta nằm trên giường tâm sự.”
Cố Minh Tu liếc tôi một cái, không nói gì.
Tuy nhiên sự thật rằng vui buồn của nhân loại đều không giống nhau.
Lúc tắm tôi vui vẻ như bay lên.
Trong đầu chỉ nghĩ đến đêm nay trò chuyện vui vẻ với hắn, để có tiền tiêu vặt.
Mười phút sau, tôi khoác áo choàng tắm, từ trong phòng tắm đi ra.
Bóng tối bao trùm.
Cố Minh Tu ngồi trên ghế sô pha ở góc tường chờ tôi.
Mặt ẩn ở trong ánh sáng nhạt, không thấy rõ biểu cảm.
Hai cái chân dài tự do vắt chéo lên nhau, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái nhưng cũng lại nguy hiểm.
“Tắm xong rồi sao?”
Bỗng nhiên tôi có dự cảm không lành, đột ngột dừng bước.
“Ừm……”
Cố Minh Tu nhẹ nhàng tháo đồng hồ ra, rồi ngẩng đầu, trong đôi mắt có thêm ý cười khó đoán.
“Vậy lăn qua đây nói cho rõ.”
“Em – – rốt cuộc liếm chó với ai.”
4
Ý nghĩ bỏ chạy chỉ lóe lên trong một giây.
Chân của tôi đã vọt ra tới cửa ra vào.
Cạch cạch.
Tôi dùng sức ấn tay nắm cửa, nhưng cửa không mở.
Chết tiệt……
Vừa rồi Cố Minh Tu là người vào cuối cùng.
Hắn có khóa cửa không?
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân không nặng không nhẹ, tôi quay đầu lại thì va phải ánh mắt của Cố Minh Tu.
Hắn đứng dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt u ám giống như một mặt hồ tĩnh lặng.
Có vẻ như đã không còn sự kiên nhẫn nữa.
“Nhiên Nhiên, anh nói lại lần nữa, lại đây.”
Tôi cảnh giác đứng tựa vào cửa, tự tin hét lên: “Em đã thất tình rồi! Anh còn muốn thế nào nữa?”
Chẳng lẽ còn muốn cùng hắn đi tìm cái chết sao?
Cố Minh Tu khẽ cười, giọng nói nhẹ đến không thể nhẹ hơn: “Anh không nên tức giận vì em đã thất tình sao?”
Tôi trừng hai mắt to, chớp chớp mắt không hiểu chuyện gì.
“Anh yêu thích em cho nên mới tức giận?”
Dứt lời, căn phòng rơi vào sự trầm mặc quỷ dị.
Cố Minh Tu đột nhiên nở nụ cười: “Hứa Nhiên, em giỏi đấy.”
Chờ đến khi hắn nhấc bổng tôi lên, tôi vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.
Một giây sau, người đã bị ném lên chiếc giường mềm mại.
Cùng với tiếng lách cách vang lên.
Cửa phòng ngủ đã bị khóa.
Cố Minh Tu ném tôi vào trong chăn mềm mại, chậm rãi xắn tay áo lên.
Tôi bò loạn trên giường, kêu gào thảm thiết: “Ga giường lụa của em!!! Anh làm nhăn nó rồi!”
“Mua cho em cái mới.”
Cố Minh Tu trả lời cực kỳ có lệ, nhưng động tác trên tay lại không hề dừng lại.
Kéo mắt cá chân tôi ra phía sau, chỉ vài động tác đã cuốn tôi thành một con sâu bướm.
Từ phòng ngủ vang lên tiếng hét tức giận của tôi.
“Anh buông em ra.”
“Đêm nay ngủ ở nhà, không được đi đâu hết.”
Cố Minh Tu vỗ vỗ mông tôi: “Ngoan, lại đây.”
“?”
Đối diện với ánh mắt giận dữ của tôi, Cố Minh Tu cực kỳ thản nhiên cởi áo khoác, nằm xuống cạnh tôi, nhắm mắt lại.
Tôi cứng cổ, không cam lòng: “Anh chưa tắm đã lên giường ngủ.”
“Trước khi đến đã tắm rồi.”
Dường như Cố Minh Tu có chút mệt mỏi, khi nói chuyện mắt đã nhắm lại, giọng nói đều mang theo sự mệt mỏi.
Lúc này tôi mới nhớ ra, Cố Minh Tu đã trở về Bắc Kinh vào tối qua.
Đến gặp tôi lại là tối nay.
Rõ ràng là hắn đã đi gặp Lâm Hạ trước, hơn nữa bị người ta từ chối.
Tôi biết rằng mình nên giữ yên lặng, thế nhưng bộ não vẫn hối tôi phải lắm chuyện một chút.
Vì thế, tôi tò mò ghé sát mặt Cố Minh Tu.
Lấy cái đầu lông xù cọ vào cằm hắn.
Cố Minh Tu thở dài, mở mắt: “Em lại muốn làm gì?”
Ánh mắt tôi sáng ngời: “Anh bị người ta nói chia tay hay là trực tiếp bị cắm sừng?”
Cố Minh Tu liếc xéo tôi, một phút sau, ngay cả miệng tôi cũng bị bịt lại.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.