6.
Từ Xuyên hẹn tôi ăn cơm nhưng Trình Vọng lại hưng phấn hơn cả tôi.
Hai ngày trước buổi hẹn, anh gọi điện cho tôi, nói muốn đưa tôi đi dạo phố.
“Dạo phố cái gì, tôi không đi.”
“Mấy cái bộ quần áo của cô ngoài quần jean ra thì vẫn là quần jean, không có chút đổi mới nào. Dù sao đây cũng là lần đầu hẹn hò của hai người, không muốn thể hiện chút sức quyến rũ của mình sao?”
Tôi nghĩ thấy cũng đúng, buổi chiều lập tức đến phố mua sắm ở gần trường với Trình Vọng.
Sau khi thử vô số bộ váy, người này không hài lòng với bộ nào.
Cuối cùng, sự kiên nhẫn của tôi đã chạm đáy, Trình Vọng vẫn cố chấp chọn đồ cho tôi.
“Cái này, thử lại lần nữa.”
“Tôi hẹn hò anh quan tâm thế làm gì.” Tôi làu bàu: “Hơn nữa cũng là cái cuối, không hợp thì sao mua.”
Không thể không nói, ánh mắt của Trình Vọng không tệ chút nào.
Đương nhiên giá của bộ váy này cũng không hề rẻ.
Lúc tôi đi ra có thể cảm nhận được ánh mắt Trình Vọng sáng lên: “Cái này không tệ, lấy.”
“Chờ chút!”
Tôi nhanh chóng chạy đến giữ tay Trình Vọng, nhỏ giọng: “Cái này không được, quá đắt, hơn 800 đấy.”
“Cô cảm thấy đẹp không?”
“Đẹp thì có đẹp…”
“Vậy thì mua.”
Tôi cạn lời: “Tháng này tôi hơi nghèo, chỉ còn có 500.”
“Tôi là người để phụ nữ tiêu tiền sao?”
Lời này khiến tôi ngẩn người.
Chẳng lẽ không phải sao?
Sau khi Trình Vọng tính tiền rồi đưa túi váy cho tôi, tôi đột nhiên cảm thấy hình tượng của người này cao hơn nhiều.
“Tháng sau tôi sẽ trả anh tiền.”
“Mời tôi ăn bữa cơm là được.”
Nói rồi Trình Vọng dẫn tôi đến một tiệm lẩu: “Hôm nay đi dạo với cô khiến tôi mệt gần chết, tôi phải ăn nhiều hơn mới được.”
Lần này chúng tôi ra ngoài đến tận tối muộn mới về.
Thậm chí còn xem cả phim.
Lúc quay về kí túc xá, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Trình Vọng và tôi ngày hôm nay lại giống hẹn hò hơn cả khi đi chung với Từ Xuyên thế này?
Tôi gửi tin nhắn cho Trình Vọng: [Anh hay ra ngoài như vậy với khách hàng sao?]
Bên kia nhanh chóng trả lời: “Vậy tôi phải đi cùng đến khi chết luôn à?]
Tôi muốn hỏi, tại sao anh lại mua váy cho tôi, còn đưa tôi đi xem phim.
Nhưng cuối cùng tôi cũng không hỏi.
Tôi sợ đáp án là những gì như tôi nghĩ.
Nhưng tôi càng sợ đáp án không phải vậy.
Quan hệ với Trình Vọng thay đổi khiến sự hào hứng với buổi hẹn của Từ Xuyên biến mất.
Quan trọng hơn, tôi phát hiện, ngoài việc học của tôi ở cấp ba ra, tôi và Từ Xuyên dường như không biết nên nói gì với nhau.
Khi tôi ở bên Trình Vọng, tên nhãi này nói cực kì nhiều, chuyện từ nam ra bắc đều đủ cả.
Từ Xuyên lại nhẹ nhàng hơn nhiều, tôi chỉ nghĩ có thể là do anh ấy quen với cách làm việc ở hội sinh viên nên hay tìm chủ đề để không khí không bị xấu hổ.
“Đàn anh, gần đây việc chiêu mộ tân sinh viên của anh có còn thuận lợi không?”
“Vẫn ổn.” Từ Xuyên đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Đúng rồi, bạn cùng phòng của em hình như cũng đăng kí.”
“Cùng phòng em, ý anh là Lưu Hi?”
“Đúng.”
Quả nhiên.
Không hổ là định mệnh.
Từ Xuyên mỉm cười: “Em có muốn gia nhập hội sinh viên không?”
Tôi gượng cười: “Năng lực của em không đủ, không phù hợp.”
“Anh cũng không hi vọng em tham gia.”
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Từ Xuyên, anh ấy tiếp tục nói: “Dù sao anh là chủ tịch hội sinh viên, làm việc chung với nhau sẽ dễ thẹn thùng.”
Lời này là ý gì?
Tôi dừng bước nhìn về phía Từ Xuyên.
Từ Xuyên cười: “Bắc Tinh, anh muốn để em có thời gian để làm quen với môi trường học mới, gặp nhiều người và tiếp xúc với nhiều điều hơn, nhưng anh phát hiện, bây giờ anh đã không đợi được nữa rồi.”
“Em đồng ý làm bạn gái của anh không?”
7.
Từ Xuyên tỏ tình với tôi.
Đây là cảnh mà nằm mơ tôi cũng muốn.
Nhưng bây giờ tôi cảm thấy bối rối nhiều hơn vui sướng: “Thật, thật xin lỗi đàn anh, em không thể lập tức trả lời anh được…”
“Không vội.” Từ Xuyên vẫn mỉm cười: “Anh có nhiều thời gian, anh có thể chờ được.”
Bữa cơm này tôi như ngồi trên bàn chông mà ăn.
Tôi căn bản không nghĩ đến việc Từ Xuyên sẽ đột nhiên nói những lời này với mình những lời này, chẳng lẽ đúng như Trình Vọng nói, thói hư tật xấu của đàn ông?
Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn thằng nhãi Trình Vọng gửi.
Tất cả hai tin nhắn.
Tin thứ nhất: [Tôi tan làm rồi.]
Tin thứ hai: [Tôi suy nghĩ rồi, cô vẫn đừng nên đồng ý nhanh như vậy. Quá dễ dàng sẽ không được trân trọng, đợi lát nữa cô về chúng ta bàn kỹ hơn.]
Tôi nhìn Từ Xuyên ở đối diện, không biết đột nhiên nghĩ gì mà lại trả lời Trình Vọng.
[Từ Xuyên tỏ tình với tôi.]
Trên màn hình hiện lên dòng chữ “Đối phương đang soạn tin nhắn”, nhưng tôi chờ rất lâu cũng không thấy anh trả lời.
Một lúc lâu sau, màn hình điện thoại của tôi mới lại lần nữa sáng lên.
Anh nói: [Tốt, có thể thanh toán rồi.]
8.
Từ sau hôm đó tôi không còn gặp Trình Vọng nữa.
Anh như đột nhiên biến mất trong thế giới của tôi.
Có mấy lần tôi cố ý đến nhà ăn hai mua cơm nhưng cũng không gặp được anh.
Dì ở nhà ăn còn quen mặt tôi, nói với tôi rằng Trình Vọng đã không còn làm việc ở đây nữa.
Thật ra tôi hơi hối hận vì đã nói với anh chuyện Từ Xuyên tỏ tình với mình, nhưng bây giờ cũng không thu hồi lại được nữa.
Không có quân sư mờ Trình Vọng, tôi đồng ý với ở bên cạnh Từ Xuyên.
Thật ra tôi cũng không biết vì sao mình lại đồng ý.
Thích sao, nhưng hiện tại tôi không có sự mừng rỡ khi yêu đương với nam thần trong lòng.
Nói không thích cũng không phải, dù sao đây cũng là ánh trăng sáng năm cấp ba của tôi.
Chỉ là tôi cảm thấy buồn vì không thể thấy Trình Vọng.
Tôi không biết dây nhân duyên của chúng tôi sẽ thành màu gì.
Để ăn mừng tôi thoát ế thành công, dựa theo lệ cũ, Từ Xuyên sẽ mời bạn cùng phòng tôi ăn cơm.
Anh ấy chọn một nhà hàng lớn, rất đủ mặt mũi.
Hôm đó Lưu Hi cũng đi, còn uống rất nhiều rượu.
“Thật ra lúc trước mình không thích cậu. Mình cho rằng cậu và Trình Vọng yêu đương nên đã hiểu lầm một thời gian dài.”
Lại lần nữa nhắc đến Trình Vọng, nụ cười ở khóe miệng tôi dần biến mất.
Lưu Hi thở dài: “Nhưng cũng may cậu không ở bên cạnh anh ta, người này vừa nghèo vừa không hiểu tình yêu, chỉ có bề ngoài đẹp trai. Nào giống đàn anh Từ, vừa tốt vừa dịu dàng.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Cậu quen anh ấy lâu rồi sao?”
“Xem như vậy đi, tụi mình học chung cấp ba. Nhưng ngoài học ra thì anh ta cũng đi làm, mình thích anh ta cũng vì anh ta đẹp trai. Thật ra bây giờ nghĩ lại cũng thấy đẹp trai không thể mài ra ăn, còn không bằng tìm một người có điều kiện tốt.”
Tôi không nói gì.
Nhưng tôi cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của Lưu Hi không ổn định, rõ ràng là tôi và Từ Xuyên yêu nhau, cảm xúc của cô ấy cũng quá mạnh, luôn nắm lấy tay tôi khen Từ Xuyên.
“Chủ tịch Từ cực kì tốt, có vài lần hội sinh viên tụi mình liên hoan, có đàn anh muốn chuốc say mình, đều là anh ấy giúp mình cản lại, cũng là anh ấy đưa mình về kí túc.”
“Nhóm trưởng của tụi mình rất hung dữ, mình vừa đến cái gì cũng không biết, chị ấy mắng mình khóc nhiều lần. Cuối cùng vẫn là chủ tịch Từ không nhìn được nữa, anh ấy tự tay chỉ mình làm phương án.”
Lưu Hi ngẩng đầu uống một ngụm bia, say xỉn thì thào với tôi: “Bắc Tinh, cậu biết gì không, mình rất hâm mộ cậu.”
Tôi nhìn Từ Xuyên đang dịu dàng cười bên cạnh mình, không hiểu sao lại nghĩ đến hình ảnh Trình Vọng từ chối Lưu Hi.
Anh nói, đàn ông dễ đồng cảm không phải chuyện gì tốt.
Lúc này tôi rất đồng ý.
Lưu Hi uống say.
Khuôn mặt đỏ rực, chân đi không vững.
Tôi và bạn cùng phòng cũng uống rượu, đỡ Lưu Hi thật sự rất phí sức.
Từ Xuyên đi xe điện đến, phía sau chỉ có thể chở một người.
“Không sao, trước tiên anh đưa cô ấy về đi.”
Tôi ôm áo cười với Từ Xuyên.
Từ Xuyên do dự một lúc rồi gật nhẹ đầu: “Vậy em chờ anh một lát, anh đi xe đưa em và bạn em về kí túc.”
Đám người tản đi, tôi tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống để tỉnh táo lại.
Đột nhiên tôi thấy một bóng lưng quen thuộc.
Đường nhân duyên còn nhận ra anh nhanh hơn cả tôi, lập tức quấn lấy cổ tay đối phương.
“Trình Vọng?”
Người kia nghe thấy tiếng tôi thì cứng người, tôi chạy đến mới phát hiện Trình Vọng mặc âu phục thẳng thớm, tóc chải gọn ra phía sau để lộ cái trán trơn bóng, có chút giống doanh nhân thành đạt.
Có quá nhiều cảm xúc chất chứa trong lồng ngực, nhưng đã rất lâu rồi mới gặp lại, tôi chỉ có thể nói một câu: “Đã lâu không gặp.”
“Ừm.” Trình Vọng nhìn tôi: “Đi một mình?”
“À, cũng không phải, tôi thật thà: “Hôm nay Từ Xuyên mời bạn cùng phòng tôi ăn cơm.”
Trình Vọng nhíu mày, dường như đang hỏi tôi: “Người đâu?”
“Lưu Hi uống say, anh ấy đưa cô ấy về trước.”
Tôi nói xong Trình Vọng bật cười.
“Cô đúng là có tấm lòng bao dung.”
“Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Trình Vọng liếc mắt nhìn tôi: “Đưa cô về.”
9.
Lúc Trình Vọng lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi ra, tôi sợ đến ngây người.
“Xe này là của anh?”
Tôi rất khó để liên hệ được người cả ngày đi làm công và người có tiền ở trước mắt này lại với nhau.
“Ông chủ.”
Lúc này tôi mới chú ý đến bộ âu phục trên người Trình Vọng.
“Anh lại ra ngoài làm việc sao, bây giờ làm ở công ty?”
“Không phải cô nói làm việc lặt vặt không có tương lai, chỉ có thể kiếm vài đồng tiền lẻ mà lại tốn thời gian sao?”
“Tôi nói lúc nào…”
Tôi dừng bước, hình như tôi có từng nói thật.
Trong một lần ăn cơm nào đó, tôi có nói với Trình Vọng, dùng thời gian học đại học để làm mấy việc lặt vặt thì không bằng dùng thời gian đó để nâng cấp bản thân lên thì hơn, như vậy sau khi tốt nghiệp sẽ càng có tương lai.
Đừng ham lợi nhỏ ở phía trước mà bỏ lỡ tương lai, phải nhìn về con đường phía sau.
Không ngờ Trình Vọng lại thật sự để ý.
“Vậy bây giờ anh đang làm gì?”
“Công ty kỹ thuật nghiên cứu phát minh phần mềm, nhưng bây giờ đang là thực tập. Ngoài đi học thì phần lớn thời gian đều ở công ty.”
Khó trách tôi không gặp được anh.
Chúng tôi không nói gì, trong xe chỉ có hai người chúng tôi, bầu không khí có hơi kì lạ.
Dây đỏ trên cổ tay như gặp người thân, cột chặt lại với dây đỏ trên tay Trình Vọng như bánh quẩy.
Tôi và Từ Xuyên ở bên nhau cũng không thấy nó tích cực như vậy.
“Đến rồi.”
“Ồ.”
Tôi mở dây an toàn đi xuống, đang định tạm biệt Trình Vọng.
Đột nhiên Trình Vọng cũng mở cửa xe, đưa tay kéo tôi vào trong lồng ngực.
Mặt tôi dán vào lồng ngực Trình Vọng, còn có thể nghe được nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của thiếu niên truyền đến người tôi, khiến cả người tôi nóng bừng.
Trái tim bắt đầu đập loạn.
Mặt tôi đỏ bừng, nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Anh làm gì vậy?”
Lúc này Trình Vọng mới thả tôi ra, tôi ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt anh không tốt là bao.
Môi mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt nhìn thẳng về cổng kí túc xá của tôi.
“Sao vậy?”
Trực giác tôi cảm thấy có gì đó không thích hợp, lúc nhìn sang không khỏi ngẩn người.
Trước cổng kí túc xá, Lưu Hi ôm chặt lấy Từ Xuyên, hai mắt đỏ bừng, mà Từ Xuyên cũng không đẩy cô ta ra.
Nhìn tư thế này chắc cũng đã được một lúc lâu rồi.
Đột nhiên tôi hiểu ra: “Vừa rồi bọn họ…”
Trình Vọng không trả lời mà chỉ nói: “Ánh mắt nhìn đàn ông của cô đúng là đặc biệt thật.”
Trong trường hợp này tôi không thể cãi lại được.
Lần đầu yêu đương đã bị cắm sừng, tôi không biết nên xử lí như thế nào.
Tôi lại lần nữa mở cửa xe: “Lát nữa anh có phải làm gì không? Bây giờ tôi lên xe anh lánh nạn nhé, ổn chứ?”
Trình Vọng nghe xong thì mỉm cười.
Anh trở tay đóng cửa xe lại, sau đó nắm lấy cổ tay tôi đi về phía bên kia.
“Anh định làm gì vậy?”
“Cung cấp dịch vụ sau thanh toán.”
Rõ ràng Từ Xuyên không nghĩ tôi về nhanh như vậy.
Ngay cả Lưu Hi cũng luống cuống.
Cô ta lập tức buông eo Từ Xuyên ra: “Bắc Tinh, cậu đừng hiểu lầm, mình uống say choáng váng, đàn anh đã đỡ mình thôi.”
“Chưa từng thấy ai uống nhiều mà có thể vừa ôm vừa kéo như cô.”
Trình Vọng lên tiếng trả lời thay tôi.
Sắc mặt Từ Xuyên cũng trở nên khó coi, anh ta đưa tay muốn kéo tôi lại: “Bắc Tinh, anh có thể giải thích…”
Tôi lập tức tránh sang một bên như đang tránh mấy thứ bẩn thỉu, nhanh chóng trốn sau lưng Trình Vọng.
“Đàn anh Từ, em không trách anh. Nếu anh thật sự thích Lưu Hi thì cũng không sao cả.”
Dù sao người ta mới là định mệnh của nhau, người luôn xen vào là tôi.
Tôi gãi đầu: “Chuyện đó… chuyện chúng ta trước tiên cứ như vậy đi, cùng lắm thì hôm nay xem như chúc mừng anh và Lưu Hi ở bên nhau, anh mời kí túc tụi em ăn cơm.”
Tôi nói xong, Từ Xuyên không nói gì, Trình Vọng lại bật cười.
Là kiểu cười bật ra từ lồng ngực.
Sắc mặt Từ Xuyên trầm xuống: “Bắc Tinh, thật ra em chưa từng thích anh, có đúng không?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.