27
“Tại sao anh lại không thể khóc chứ?”
Anh ấy buông tôi ra, châm một điếu thuốc, nhưng mãi mà không hút, cuối cùng dập tắt lửa lên mu bàn tay, rồi cười nhạt một tiếng.
Sau một lúc lâu, tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy bị cơn gió từ sông cuốn đi, dần dần nhỏ lại: “Một lần, anh thấy một người trên đường trông rất giống em, chỉ thoáng nhìn qua thôi mà anh đã nhảy xuống xe đuổi theo cả nửa con phố, đuổi đến nơi mới phát hiện không phải là em.”
“Đứng giữa dòng người đông đúc trên phố, anh chỉ cảm thấy cô đơn chưa từng có, hôm đó là lần đầu tiên sau khi biết tin em mất, anh mới khóc, anh luôn không chịu tin, chỉ cần anh không tin, thì em vẫn còn ở đâu đó trên thế giới này.”
“Nhưng hôm đó, anh không thể kìm nén được nữa, đột nhiên bật khóc nức nở, cả người như bị rút cạn sức lực, đứng không vững nữa, người đi đường còn tưởng anh mắc bệnh, tốt bụng gọi xe cấp cứu đưa đi.”
Nhớ lại chuyện ngu ngốc hồi đó, anh ấy cũng thấy buồn cười, thấp giọng chửi một tiếng, rồi bổ sung: “Còn lên cả bản tin, bị đối thủ cạnh tranh chế giễu hết lượt này đến lượt khác, chỉ vì trượt thầu mà khóc như mất vợ.”
“Anh còn mơ thấy em hết lần này đến lần khác, rồi bị cơn đau tim đánh thức, hết lần này đến lần khác ôm lấy bồn cầu vừa khóc vừa nôn, nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ, hay là nhảy xuống luôn cho xong.”
Hạc Quy cười tự giễu, mang theo một sự đ//iên cuồng mà tôi không hiểu.
Tôi cố gắng kiềm chế bản thân không nghĩ ngợi.
Không phải là không muốn, mà là không dám.
Tôi không dám nghĩ đến Hạc Quy khóc trong đêm muốn t//ự t//ử, không dám nghĩ đến Hạc Quy đ/:iên cuồng chạy theo một bóng dáng giữa biển người, tôi sợ rằng mình sẽ không thể kìm lòng, rồi lại bước vào vết xe đổ.
Vì vậy, tôi cười và nói: “Nghe anh sống khổ như vậy, em vui hơn rồi.”
“Thật sao?” Hạc Quy đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn xuyên qua làn da để nhìn thấy trái tim tôi.
Anh không che giấu chút nào việc mình cố tình như vậy, nói: “Anh đúng là đang làm khổ mình, em nghe thấy vui, liệu có chút nào thương hại anh không?”
Tôi nghĩ kỹ một chút.
Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh, trông như thể đã bị ai đó làm cho tổn thương, giống hệt như lúc Đào Hy Hy bị ức hiếp.
Lúc này, tôi bỗng cảm thấy anh dường như chẳng lớn lên chút nào, dù đã có tất cả những thứ mà anh mong muốn từ khi còn nhỏ, nhưng vẫn như ngày xưa, lo lắng và đau khổ.
Hơn hai mươi năm trước, cha của anh đã khiến anh mất tất cả.
Và bây giờ, khi anh đang ở đỉnh cao sự nghiệp, tôi lại một lần nữa khiến anh mất đi tất cả.
Tôi xoa đầu anh, quyết định nói sự thật: “Có.”
Nhưng.
“Hạc Quy, em từng yêu anh.”
“Nhưng yêu anh quá mệt mỏi, quá đau đớn, em quyết định buông tha cho bản thân.”
“Không, em không thể từ bỏ! Anh đã học được rồi!”
Hạc Quy ôm chặt lấy tôi, anh cố ý bỏ qua câu nói phía sau, bởi câu nói “yêu anh” ấy dường như là chiếc phao cứu sinh cuối cùng mà anh cố bám lấy, không ngừng đeo bám, lẩm bẩm không ngừng.
“Anh thực sự đã học được, anh đã học cách làm sao để đối xử tốt với em, em quay lại nhìn anh một lần nữa được không?”
Tôi không trả lời.
Hạc Quy thực sự quá hiểu tôi.
Chỉ cần tôi không từ chối ngay lập tức, thì vẫn còn cơ hội để thương lượng, anh liền bám theo không buông.
“Tám năm trừng phạt, như vậy là đủ rồi! Em cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”
Hơi thở nóng bỏng của anh ấy phả lên cổ tôi, thực sự quá rõ ràng, khiến tôi không thoải mái mà cựa quậy: “Buông ra.”
Anh không chịu, còn ôm chặt hơn, tự nói với chính mình: “Anh thấy là đủ rồi. Dù sao thì lần này anh cũng sẽ không để em đi nữa, sẽ mãi đeo bám em, em miệng thì cứng nhưng lòng lại mềm, cuối cùng chắc chắn sẽ là em nhận thua.”
Anh ấy thấy tôi không nói gì, liền nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Đào Đan, có anh ở đây, em sẽ không thể thích người khác.”
Tôi ghét nhất cái vẻ mặt chắc chắn thắng của anh.
Nhìn anh khóc đến đỏ cả mắt vẫn dễ chịu hơn nhiều.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi lườm anh một cái: “Tôi không thích người khác, không có nghĩa là tôi sẽ thích anh.”
“Ếch ba chân khó tìm, chứ đàn ông ba chân thì nhiều lắm, tôi với mấy chị em vẫn hay đến quán bar kia, ở đó người mẫu nam đầy ra đấy nhé—”
Tôi còn chưa nói xong, sắc mặt anh đã trở nên khó coi.
Tôi lạnh lùng nhìn anh.
Nếu anh ta dám nói gì kiểu như “trói tôi lại”, “giam giữ tôi” hoặc “cho quán bar đóng cửa” thì tôi sẽ đạp anh ta một phát xuống sông Hoàng Phố ngay lập tức.
Nhưng tôi thấy anh chỉ chớp mắt: “Quán bar nào? Anh cũng muốn đi xin việc, đến lúc đó với khuôn mặt này, thân hình này của anh, chắc chắn sẽ trở thành người đứng đầu ở đó, làm cho em mê mẩn đến mức ngày ngày cùng anh quấn quýt đến quên trời đất.”
Rõ ràng là một con thú dữ nhưng lại cứ phải giả vờ làm một con vật dễ thương, tôi thực sự không nhịn được mà bật cười:
“Cút đi.”
“Đồ ngốc.”
28
Trước khi rời đi, tôi và Hạc Quy đã ngồi lại, gạt bỏ hết cảm xúc để bàn bạc nghiêm túc về kế hoạch tương lai cho Hy Hy và Giang Vọng. Chúng tôi nhất trí quyết định sẽ đưa hai đứa trẻ đến Thượng Hải để học trong lớp siêu năng khiếu dành cho các thiên tài.
Trong thời gian này, Hạc Quy sẽ đi tìm trường mới, còn tôi sẽ đưa các con về để giải quyết việc chuyển nhà và chuyển trường.
Khi ra sân bay, Hạc Quy đến tiễn tôi. Tôi ôm Hy Hy, đôi mắt nó đã bắt đầu ửng đỏ, và nhìn về phía người đàn ông cao lớn trong đám đông. Tôi hỏi: “Con biết Hạc Quy là bố con, đúng không?”
Hy Hy gật đầu.
Quả nhiên là vậy.
Tôi lại hỏi: “Vậy con có muốn ở cùng bố không?”
“Muốn, nhưng cũng không muốn.” Con bé ôm cổ tôi, nói nhỏ: “Trong lòng con, mẹ là quan trọng nhất. Không quan trọng Hạc Quy có bao nhiêu tiền, con ngưỡng mộ ông ấy đến mức nào, nhưng nếu mẹ chưa thừa nhận ông ấy, thì mối quan hệ giữa con và ông ấy vẫn chỉ là người xa lạ.”
“Mẹ, bố và con là ba cá thể khác nhau. Con có thể là một trong những lý do để mẹ đưa ra lựa chọn, nhưng không thể là lý do lớn nhất. Con muốn mẹ chọn bố, chọn một cuộc sống, mà lý do chính chỉ có một.” Hy Hy nói: “Đó là niềm vui.”
“Con muốn mẹ luôn là một con cá mặn vui vẻ.”
Tôi sững sờ nhìn con bé, đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
Tôi thở dài, rồi ôm chặt con bé, lật tung lên chơi đùa.
Tôi thuận lợi lên máy bay và ngồi ở ghế cạnh cửa sổ.
Bên cạnh, Hy Hy và Giang Vọng lại đang thảo luận về một vấn đề mà tôi thậm chí không hiểu nổi câu hỏi.
Tôi nhìn ra bầu trời xanh và những đám mây trắng bên ngoài, một cảm giác cô đơn và trống rỗng trỗi dậy.
Tình yêu dành cho Hạc Quy đã tiêu tốn tất cả sức lực của tôi trong cuộc đời này. Tôi biết, tôi không thể dùng cùng một lượng, thậm chí là một nửa, sức lực để yêu thêm một ai khác.
Nhưng với Hạc Quy thì sao?
Tôi thực sự có dám thử lại một lần nữa không?
Nghĩ đến mệt mỏi quá.
Hy Hy có vẻ đã thắng Giang Vọng một vòng, vui vẻ như một con công nhỏ.
Những suy nghĩ lộn xộn của tôi bị kéo về thực tại, nghĩ đến việc nếu Đào Hy Hy là một thiên tài nhỏ.
Thì hãy nghe theo lời của thiên tài nhỏ vậy.
Vốn dĩ tôi chỉ là một con cá mặn, vô tư lự, chẳng có gì đáng lo, ăn no mặc ấm, không thiếu thốn gì. Nếu không có gì bất ngờ, kiếp sau còn có thể sống dựa vào con gái.
Chuyện tình yêu…
Có lẽ cũng không quan trọng đến thế.
Sống an nhiên qua ngày, chẳng phải đó là sở trường của cá mặn sao?
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.