Tôi xoay cổ tay, khởi động một chút.
“Ồ, chẳng phải đây là ‘Chị sắp chet’ sao?”
Tôi bắt chước cái giọng chanh chua của cô ta, nhấn mạnh: “Ôi chao, phiền chet mất, lo lắng chet mất, mệt chet mất, sao vẫn chưa chet nhỉ?”
Chị “sắp chet” tức giận đến đỏ bừng mặt, chỉ vào tôi mà nói: “Cô chính là mẹ của hai đứa nhỏ nghèo kiết x//ác này phải không? Quả nhiên, mẹ không ngay thẳng thì con cũng lệch lạc, vô giáo dục, vô văn hóa! Cả người đầy mùi nghèo khó khiến người ta muốn ngất!”
“Muốn nói gì thì nói, trẻ con còn ở đây, có mất mặt cũng phải có điểm dừng chứ.”
Nghe đến đây, “chị sắp chet” chỉ vào cậu bé đứng cạnh Hy Hy và mắng: “Thằng nhặt rác này đã ăn c//ắp đồng hồ thông minh của con trai tôi!”
Cậu bé đỏ bừng mắt, nói: “Con không có!”
Cậu bé này tôi biết, tên là Giang Vọng.
Không chỉ là bạn cùng bàn của Hy Hy, mà còn là phản diện đầy bi kịch trong cuốn sách này.
Cha mẹ cậu bé đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, người lái xe kia say rượu hoàn toàn có lỗi, nhưng gia đình cũng nghèo, không đền được bao nhiêu tiền, bình thường cậu sống cùng bà nội, người kiếm sống bằng nghề nhặt rác.
Dù tương lai xảy ra chuyện gì, thì hiện tại cậu vẫn là một đứa trẻ hiểu chuyện. Mỗi khi tôi đến đón Hy Hy sau giờ học, tôi luôn thấy cậu bé giúp bà nhặt nhạnh vỏ chai nhựa.
Một đứa trẻ có phẩm hạnh như vậy, làm sao có thể ăn c//ắp?
Rõ ràng là mẹ con họ đang chọn kẻ yếu để bắt nạt.
“Chị sắp chet” ngẩng cao đầu, mắng chúng tôi là nhà quê, mắng xong lại bắt đầu khoe khoang về chiếc đồng hồ thông minh nhập khẩu từ Mỹ của con trai mình, rồi lại tiếp tục khoe khoang sự giàu có.
“Người khác chỉ biết làm kẻ tr//ộm đồ, còn tôi thì bận rộn với việc sửa sang lại biệt thự ở Thành Hoa Viên, mệt chet đi được.”
Vừa nói, cô ta vừa mở album ảnh ra khoe với giáo viên, vừa khoe vừa hạ bệ tôi nghèo.
Tôi liếc qua, ôi trời!
Đây chẳng phải là căn nhà của tôi ở Thành Hoa Viên sao?
“Sao thế, không có tiền trả tiền thuê nhà, lại có tiền sửa nhà à? Sao tôi lại không biết căn hộ 3-2-1109 ở Thành Hoa Viên của tôi đã trở thành của chị từ lúc nào vậy?”
Vừa lật lật giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, tôi vừa nói: “Ồ, nó vẫn đang trong trạng thái cho thuê mà, nhưng người thuê này đã nửa năm rồi không trả tiền thuê nhà.”
“Tôi không học cao hiểu rộng, chị nói xem, trong trường hợp này, tôi có thể đuổi người ta ra không?”
Từ khi tôi đọc số căn hộ, mặt của chị “sắp chet” đã trở nên trắng bệch như chet rồi.
“Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn phải nhắc nhở người thuê đó, dù sao thì cũng là bà mẹ đơn thân, nếu bị đuổi ra ngoài không có chỗ trú chân thì phải làm sao?”
Tôi gửi một tin nhắn, điện thoại của cô ta vang lên một tiếng, mặt đen sì nhưng nhất quyết không dám nhìn điện thoại.
Giáo viên của Hy Hy liền nói: “Chúng tôi cũng không vội, chị Vương xem thử đi, biết đâu nhà có vấn đề gì với việc sửa chữa.”
Tôi suýt thì bật cười: “Hay để tôi gọi điện cho người thuê đó xem sao, chắc có chuyện gì đó nên chưa thấy tin nhắn?”
Giây tiếp theo, cô ta với khuôn mặt xanh xao, quay người kéo con trai và đi ngay lập tức.
11
Muốn đi dễ vậy sao? Đang mơ đấy à, chị đây không để yên đâu.
“Cô c//ào vào mặt con gái tôi, nói năng lỗ mãng với tôi, còn tự ý sửa sang căn nhà của tôi, định đi như thế này mà không giải quyết cho xong à?”
Chị “sắp chet” sợ hãi nhìn tôi: “Đ//ánh người là phạm pháp đấy! Tôi sẽ báo cảnh sát! Tố cáo cô vì hành vi bạo lực đối với tôi!”
“Ồ, cũng biết luật đấy chứ.” Tôi cầm điện thoại lên, chụp hai bức ảnh gương mặt cô ta: “Tôi đ//ánh cô thì biết báo cảnh sát, nhưng khi con trai cô mất đồ và bắt nạt hai đứa trẻ, cô không nghĩ đến việc gọi cảnh sát à?”
“Sao thế, não cô bị chạm mạch à? Hay là do cô ngu ngốc và á//c đ//ộc?”
“Cảnh sát thì để tôi giúp cô báo. Chúng ta phải làm rõ xem con gái tôi và cậu bé này có tr//ộm đồng hồ của con trai cô hay không.”
Tôi quay số gọi 110.
“À, còn nữa, tiện thể nhờ cảnh sát giải quyết luôn vấn đề ph//á hoại tài sản trái phép nữa nhé.”
Tôi không kìm được mà bật cười, dù sao thì loại người ngốc như thế này có đưa vào sở thú cũng phải là động vật được bảo vệ cấp quốc gia.
12
Cảnh sát vừa đến, chưa kịp hỏi vài câu thì cậu bé mập kia đã sợ đến khóc nức nở, khai hết mọi chuyện. Thật là mất hứng.
Hóa ra là Hy Hy và Giang Vọng đã cùng nhau lập ra “Làm rồi chứ 2.0”, dự định hợp tác tham gia cuộc thi khởi nghiệp thanh thiếu niên.
Cuộc thi này rất danh giá, nghe nói một trường trung học trọng điểm mà ai cũng muốn vào rất coi trọng giải thưởng này.
Cậu bé mập không biết từ đâu nghe được tin này, muốn loại Giang Vọng ra ngoài để Hy Hy ghi tên mình vào, không cần làm gì cũng muốn hưởng thành quả.
Hy Hy, với bản tính chính nghĩa, không dễ bị lung lay, đã từ chối thẳng thừng và thậm chí còn ở trước mặt cả lớp nói rằng cậu bé mập này không thông minh, hợp tác với cậu ta chỉ khiến mình tức chet.
Cậu bé mập từ nhỏ đã được nuông chiều, nghĩ mình là thiên tài, ai cũng phải nhường nhịn, nhưng rồi gặp phải tảng đá cứng rắn là Hy Hy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChân tướng sự việc đã rõ ràng, nói lớn thì cũng chỉ là trò đùa giữa trẻ con, cảnh sát không thể can thiệp, chỉ đưa chị “sắp chet” đi vì đã ph//á hoại tài sản của tôi.
Cậu bé mập thấy mẹ bị bắt đi, khóc lóc th//ảm thiết, mũi và mắt đều chảy nước, xông tới chắn đường chúng tôi. Cậu ta không dám đụng vào Hy Hy và tôi, nhưng biết phải chọn kẻ yếu để bắt nạt.
Cậu ta trừng mắt nhìn Giang Vọng: “Giang Vọng! Mẹ tao nói mày là một đứa sao chổi, đã giet chet ba mẹ mày, rồi đến bà mày, cả đời này chỉ đáng đi nhặt rác. Tao nói cho mày biết, Hy Hy mà chơi với mày thì cũng sẽ bị lây xui xẻo thôi!”
Giang Vọng dường như đã quen với những lời chửi bới này, chỉ cúi đầu không nói một lời.
Ngược lại, Hy Hy rất tức giận, như một nữ thần chính nghĩa, sẵn sàng tung một cú đ//ấm công lý.
Tôi bước lên trước, chặn Hy Hy lại, nắm lấy tay Giang Vọng.
Tôi nhìn xuống cậu bé mập, chậm rãi nói: “Này nhóc, người thích bôi nhọ người khác thường là kẻ bẩn thỉu nhất. Bởi vì Giang Vọng quá xuất sắc, ánh sáng của cậu ấy khiến sự xấu xí của cháu lộ rõ. Khi so sánh, cháu cảm thấy xấu hổ và tức giận. Nếu là người lớn, họ có thể che giấu bằng sự khinh miệt, nhưng cháu còn nhỏ, chỉ biết bộc lộ sự giận dữ.”
Cậu bé mập chưa kịp nghĩ ra lời phản bác, chỉ đứng đơ ra.
Tôi cười nói: “Không hiểu à? Hy Hy, con nói cho cậu ta biết mẹ đang nói gì.”
Hy Hy: “Mẹ nói cậu vừa ngu vừa xấu, lòng tham thì cao ngất nhưng trí thông minh thì thấp hơn lợn.”
Cậu bé mập bị đả kích đến mức sững sờ, tôi vỗ nhẹ vào Hy Hy: “Con gái không được nói bậy.”
Hy Hy đáp lại: “Ồ, vậy thì trí thông minh thấp hơn Peppa Pig.”
Rồi không biết từ đâu ra cái lý luận này, con bé tiếp tục: “Peppa là lợn hồng, con gái có thể dùng lợn hồng để mắng người.”
Nói xong, con bé nhìn cậu bé mập, bắt chước tôi: “Không hiểu à? Giang Vọng, cậu nói cho cậu ta biết đi.”
Giang Vọng với gương mặt lạnh lùng nói: “Ý rằng, nếu cậu đọc thêm sách, học thêm kiến thức thì sẽ hiểu thôi.”
Có lẽ vì tôi và Hy Hy đã truyền cho cậu bé dũng khí, cậu bé đứng thẳng lưng, nói:
“Và dù tôi có đi nhặt rác, thì thành tích học tập của tôi vẫn luôn nằm trong top 3 toàn trường. Trường trung học mà cậu luôn mơ ước được vào đã miễn học phí ba năm cho tôi, còn mỗi kỳ sẽ tặng tôi 10.000 tệ học bổng và mời tôi vào học.”
“Cậu nói đúng, số phận của mỗi người thực sự không giống nhau.”
Giọng nói vẫn còn hơi run, nhưng điều này rất đáng được khích lệ. Bị ức hiếp thì phải đáp trả, trẻ con nên như vậy!
Dù sao thì cơ hội bị ức hiếp ngoài xã hội, khi đi làm, còn nhiều lắm.
13
Dạy dỗ mấy đứa trẻ hư chỉ có một chữ: **Sướng**!
Trong tâm trạng vui vẻ, tôi dẫn hai đứa nhỏ đi ăn, chọn một nhà hàng tư nhân ngon nhất ở trung tâm thành phố.
Trang trí kiểu Tân Trung Hoa, phòng ăn chính ở trung tâm có dạng như một con thuyền hoa cổ xưa, còn có những cô gái xinh đẹp mặc Hán phục đang gảy đàn cổ cầm, khói sương từ đá khô bay lên, tạo nên khung cảnh huyền ảo.
Chỉ nhìn thôi cũng thấy hoành tráng.
Hy Hy ưỡn ngực bước vào, dù ở đâu con bé cũng luôn đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, bình đẳng mà coi thường tất cả những người phàm trần, không hề bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh.
Ngược lại, Giang Vọng có vẻ hơi lo lắng.
Cậu bé nắm lấy vạt áo đã bạc màu, rụt rè đi theo sau tôi.
Tôi phóng khoáng chọn phòng ăn đắt nhất, để làm giảm bớt căng thẳng cho các con, tôi tìm một chủ đề để hỏi: “Cháu là bạn của Hy Hy à?”
“Không phải!”
Cậu bé ngẩng đầu lên, vừa định nói thì bị Hy Hy lạnh lùng cắt ngang.
“Cậu ấy là Giám đốc Công nghệ (CTO) của ‘Làm rồi chứ?’ của con. Chúng con là đối tác, con đưa ra ý tưởng, tài chính và các mối quan hệ, lo về quan hệ công chúng, và liên hệ với nhà trường, còn cậu ấy góp công nghệ.”
Khoan khoan đã nào.
“Mẹ vừa muốn hỏi, chẳng phải ‘Làm rồi chứ?’ của con đã tuyên bố phá sản rồi sao?”
Hy Hy chống nạnh ưỡn ngực, đầy tự hào: “Phá sản là ‘Làm rồi chứ?’ 1.0. Hạc Quy đã nói rằng, làm kinh doanh mà không tuân theo chính sách của một quốc gia thì chỉ tự tìm đường chet. Tương tự, muốn khởi nghiệp trong trường học, nếu không có sự ủng hộ của nhà trường, con không thể nào thành công.”
“Vậy nên?”
“Vậy nên con đã cải tiến ‘Làm rồi chứ?’.” Nói xong, con bé còn nhếch môi nhìn tôi đầy đắc ý: “Hợp lý và hợp pháp nhé!”
Sau đó, Hy Hy hào hứng giải thích cho tôi về phiên bản nâng cấp của “Làm rồi chứ? 2.0” suốt nửa tiếng.
Tóm lại là con bé dự định xây dựng một nền tảng làm bài kiểm tra cho toàn trường, mời các giáo viên và học sinh giỏi của trường tham gia. Tất cả các cấp lớp và môn học đều có thể được giải đáp qua việc chụp ảnh và tìm kiếm, kèm theo các video giải thích miễn phí.
Không chỉ vậy, nhà trường còn có thể sử dụng dữ liệu từ nền tảng để xây dựng ngân hàng kiến thức và ngân hàng câu hỏi cấp trường. Mỗi lần thi lớn hay nhỏ, trường có thể ra đề thi phù hợp.
Tóm lại, đây là một nền tảng mang lại lợi ích cho học sinh, giáo viên, phụ huynh, nhà trường và cả Hy Hy.
Còn về cách kiếm lợi nhuận thì có rất nhiều tỷ lệ phần trăm mà tôi chẳng nhớ nổi.
Hơn nữa, con bé đã âm thầm hoàn thành kế hoạch và thậm chí cùng với cậu bé này tạo ra nguyên mẫu của nền tảng, dự định đăng ký tham gia cuộc thi khởi nghiệp thanh thiếu niên.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.