8.
“Từ Nhược Mai, có phải cô cùng lão già kia cấu kết với nhau cố ý làm tôi xấu hổ không?”.
Giáo viên vừa rời đi, theo sau là Lê Yên nhanh chóng lao vào lớp, đổ ập xuống đầu tôi một mớ tức giận.
Còn không kịp để tôi nâng ngón giữa lên, cậu nam sinh bên cạnh đã thay tôi xuất đầu.
“Chị gái này, đầu có vấn đề thì nên đi kiểm tra, trong lòng có bệnh thì nên đi chữa trị! Chị xem các bạn học ở đây mắt đều bị mù à? Rõ ràng là bản thân không thành thực ảnh hưởng đến việc học của người khác! Chị bị hoang tưởng bị hại à? Có cần tôi thuê một chuyên gia đến điều trị cho chị không?”.
“Im đi! Tôi mới là nữ chính trong thế giới của các người, tôi có hào quang của nữ chính, mấy NPC lẫn nữ phụ thứ N các người mới là kẻ có bệnh!”.
“Chị gái này, ra ngoài rẽ phải 5km, gọi vào số điện thoại của bệnh viện tâm thần, đừng có đọc mấy cuốn tiểu thuyết não tàn ngu ngốc nữa, chỉ cần thông trực tràng với não, mở miệng kéo ra là được!”.
Lê Yên tức giận đến mức dậm chân, bất lực không làm gì được.
Ánh mắt của Lâm Ký Bạch xuyên qua đám đông, dừng lại ở trên người tôi.
Bắt đầu từ ngày hôm nay anh ấy đã hành động một cách khá kỳ lạ.
Tôi không muốn dính líu đến anh ấy nữa nên tránh đi để tránh bị nghi ngờ.
Tuy nhiên vẫn bị Lê Yên giữ lại.
“Lâm Ký Bạch, em mới là bạn gái của anh, sao anh lại không giúp em? Sao anh lại nhìn Từ Nhược Mai? Anh vẫn chưa buông cô ta xuống được phải không? Hay là còn muốn cùng cô ta ở bên nhau?”.
“Em mỗi ngày đều hỏi, có phiền hay không?”.
Lâm Ký Bạch sắc mặt lạnh lùng, dọa cho Lê Yên sợ đến mức không dám lên tiếng.
“Em……”
“Tôi đói rồi, đi ăn cơm!”.
Lâm Ký Bạch bước đi rất nhanh, Lê Yên chạy theo ở phía sau.
“Anh đừng tức giận, em không hỏi còn không được sao?”.
“Này, Ký Bạch, anh đợi em với…”
Giữa bọn họ, người bị nắn niết có vẻ như là Lê Yên.
Người của vở kịch đã rời đi, vở kịch cũng đến hồi hạ màn.
“Cảm ơn cậu, bạn học Khương Châu!”.
“Tiền bối, chị…sao chị lại biết tên của tôi?”.
Nam sinh hoảng sợ đến mức không biết phải làm sao, chỗ nào còn khí chất hùng hồn như vừa nãy đã thể hiện nữa.
“Huynh đệ của cậu nói nha!”.
KC xấu hổ gãi gãi đầu, mặt đỏ bừng.
“Chị đều nghe được à.”
Nghĩ đến giọng nói được phát ra, tôi khẽ mỉm cười.
“Tôi mời cậu ăn cơm nha, để cảm ơn vừa rồi cậu đã thay tôi giải vây.”
Địa điểm không xa, ngay gần trường học, có một nhà hàng Tây khá nổi tiếng.
Hiếm khi ra ngoài, tôi ở bên ngoài đi lại một hồi, quay lại con đường mòn khu rừng trúc.
“Nhược Mai.”
Lâm Ký Bạch thần sắc âm trầm đứng ở trong góc, không phát ra âm thanh căn bản không thể phát hiện ra được.
Anh ấy vẻ mặt buồn bã nói: “Cậu ta thích em.”
“Người thích tôi có rất nhiều, người mà anh đang nói đến là ai?”.
“Khương Châu, người cùng em ăn cơm, em cũng cười với cậu ta rất nhiều lần.”
“Anh đang để ý đến à?”.
Tôi cười khẩy.
“Nếu anh nói phải thì sao?”.
Lâm Ký Bạch cười khổ nói.
“Nếu là người không biết chuyện, còn cho rằng là tôi đã lừa dối anh cơ đấy!”.
“Bạn trai cũ, anh quản quá nhiều rồi. Tôi cười với ai, là quyền tự do của tôi, anh có tư cách gì để mà để ý? Nói ra lời này không thấy ghê tởm người à?”.
“…”
Vẻ mặt Lâm Ký Bạch lộ rõ sự mệt mỏi, mặt trắng không chút máu, cùng người ôn nhu trước đây cứ như hai người vậy.
“Nhược Mai, anh một chút cũng không cảm thấy vui.”
“Cuộc sống hiện tại không phải thứ anh mong muốn.”
Mỗi khi Lâm Ký Bạch một mình cùng một cô gái nào đó đến gần, nói nhiều thêm một câu, Lê Yên lập tức sẽ đến đó, sau đó phát điên lên, khiến danh tiếng của Lâm Ký Bạch tụt dốc không phanh, gây ra rất nhiều phiền toái.
Tôi muốn điên cuồng giễu cợt anh ta nhiều một chút, nhưng nghĩ kỹ lại, tôi có chỗ nào tốt hơn anh ấy chứ? Bất quá là năm mươi bước cười trăm bước (*chỉ người có khuyết điểm và sai lầm như nhau nhưng lại đi chế giễu người khác.)
“Tôi không có nghĩa vụ phải nghe anh kể khổ.”
Lâm Ký Bạch nắm lấy cổ tay tôi, tựa hồ như đang chạy đua với thời gian, nói có chút khẩn trương: “Có thể hay không đừng thích cậu ta?”.
Giọng điệu cầu xin, ánh mắt khiến người ta cảm thấy đau lòng. Trước đây khi anh ấy làm tôi tức giận, anh ấy sẽ đến dỗ dành tôi như vậy.
“Lâm Ký Bạch, đừng để tôi coi thường anh!”
Im lặng rời đi, anh ấy càng kiên trì, tôi càng dần mất kiên nhẫn.
“Đừng chạm vào tôi!”
“Nhược Mai, có thể đừng hận anh như vậy…”
Lâm Ký Bạch dễ dàng bị tôi đẩy lui hơn tôi nghĩ, cuộc phản công của tôi khiến anh ấy mất cảnh giác.
Anh ấy ngã xoài xuống đất, lá khô dính vào người, trông nhếch nhác thảm hại.
Vì sao trong lòng vẫn sẽ mềm yếu như vậy?
Tôi đã nghĩ đến việc bước đến để giúp đỡ.
Lúc đến gần, một giọng nữ trong trẻo đã khiến tôi thức tỉnh.
“Ký Bạch, anh đang ở đâu? Đừng giận em nữa, sau này chuyện gì em cũng đều nghe lời anh mà!”.
Tôi chửi mắng trong lòng, đơn giản chính là tự tìm lấy nhục.
“Nhược Mai, cầu xin em, đừng ghét anh!”. Anh ấy nói
“Tôi không ghét anh, tôi chỉ thấy anh bẩn!”.
9.
Vẻ mặt đau khổ của Lâm Ký Bạch đọng lại ở trong đầu tôi không chịu rời đi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetAnh ấy, bị sao vậy?
Tôi chán ghét bản thân mình vì đối với anh ta có chút do dự, nhớ mãi không quên.
Dùng nước lạnh rửa mặt, lỗ chân lông bị kích thích với cái lạnh thấu xương, khiến đầu óc thông thoáng hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau tôi ăn tối ở căng tin với bạn cùng phòng như thường lệ.
Lâm Ký Bạch cùng Lê Yên xuất hiện ngọt ngào trong khung hình, rất thu hút ánh nhìn, biểu hiện rõ ràng như cặp đôi yêu nhau.
Tôi cười nhạo chính mình.
Tất cả những việc ngày hôm qua, có lẽ chỉ là một chiêu trò anh ấy dùng để mua vui cho tôi.
…
Trường học mời học giả nổi tiếng đến thuyết giảng, nhưng do lượng người quá đông nên phòng học tạm thời bị thay đổi.
Tôi bỏ lỡ tin nhắn nhóm, liền đi đến địa điểm cũ.
Lớp học ban đầu có người lên lớp, Lâm Ký Bạch ngồi ở hàng ghế đầu tiên, từ lúc tôi đẩy cửa liền cùng tôi tương vọng.
Sự hỗ động không chủ ý này bị người để tâm treo lên.
Lê Yên nghe tin liền đến, chỉ là lần này cô ta không có khóc lóc ầm ĩ.
“Tôi cùng cô nói rồi, đây là một thế giới hoàn toàn được sắp đặt sẵn ở trong sách. Câu chuyện của nam nữ chính đều đã định sẵn, ai cũng không có biện phép tách Lâm Ký Bạch và tôi ra được, cô không cần lãng phí tâm tư tạo ra những cuộc gặp mặt vô ích như này.”
“Cô hở một chút liền đến tìm tôi gây sự, chỉ để khiến tôi cảm thấy cô đang chột dạ, sợ hãi.”
“Sao tôi lại phải sợ cô-một kẻ vai phụ? Đừng có mà dát vàng lên mặt mình!”.
Sau vài lần bị cô ta quấy rầy, tôi cũng thật sự cảm thấy mệt mỏi.
Cô ta không thấy phiền, nhưng tôi thật sự sợ rồi.
“Sắp tốt nghiệp rồi, bản thân cô không ở trường chuẩn bị luận án mà suốt ngày nhìn chằm chằm tôi ở trường, cô không thấy mệt à? Trong đầu cô chỉ có tình tình ái ái thôi à?”.
“Từ Nhược Mai, không cần lại xuất hiện trước mặt Lâm Ký Bạch nữa. Nếu không, nữ chính tôi đấy có rất nhiều cách để trừng phạt cô!”.
Tôi ngắt lời nói: “Xin cô hiểu cho rõ, là anh ta vẫn luôn xuất hiện trước mặt tôi!”.
“Không thể nào!”.
Lê Yên bộ dạng tự tin như vậy, ngược lại tôi không biết nên nói cái gì.
Đi được hơn mười bước, giọng nói của Lê Yên vẫn còn ở phía sau.
“Tôi đã yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên, bàn luận về cảm tình, tôi không hề nông cạn so với cô!”.
“Anh ấy nhất định sẽ chọn tôi!”
“Anh ấy nói qua, anh ấy rất thích tôi…”
Lời hứa của đàn ông được xem như gì chứ? Anh ấy đã từng cũng đã nói chỉ yêu tôi…
Đó chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, là sản phẩm của khí quyển.
Tôi mỉm cười, không nói gì.
10.
Cuộc sống bình yên trôi qua được nửa tháng.
Mở ra làn sóng tiếp theo, chính là tôi bị người trêu đùa, lừa đến hội trường cũ bỏ hoang của trường.
Chân trước vừa bước vào thì cửa phía sau đã bị khóa từ bên ngoài.
“Mở cửa!”.
Tôi tức giận kéo cửa, ổ khóa sắt kêu leng keng.
Hầu hết người thường sẽ không nhàm chán như vậy, trừ khi…Lê Yên.
Cô ta nói muốn trừng phạt tôi.
Im lặng được nửa tháng, hóa ra là ở chỗ này đợi tôi.
Lúc tôi đang ngồi ở ghế bên phải khán đài, chiếc đèn duy nhất còn sót lại cạnh tôi đột nhiên bật sáng.
Lâm Ký Bạch bước xuống theo ánh sáng, từng bước một bước xuống cầu thang.
Như thể biết tôi muốn hỏi cái gì.
“Anh đi ngang qua, liền vào xem xem, vừa vào, em liền đến, sau đó cửa bị khóa lại.”
“…”
“Bộ phận hậu cần hôm nay không đi làm, cần phải đợi đến ngày mai.”
“Tôi mang theo di động, lập tức báo cảnh sát liền xong.”
Tôi mở túi đeo chéo, chỉ thấy một chiếc cục sạc dự phòng có kích thước bằng chiếc điện thoại di động, điện thoại đang nằm ở một chiếc túi khác!
Lâm Ký Bạch nhìn thấy sự bối rối của tôi, không lưu tình cười thành tiếng.
“Cảnh sát tới không được rồi!”.
Vốn dĩ đã khó chịu, hiện tại càng khó chịu hơn.
Đã lâu tôi và Lâm Ký Bạch không có ở riêng với nhau.
Nhìn nhau nhưng không nói lời nào, nhìn với ánh mắt chán ghét.
Tôi quay lưng lại, co ro trên ghế, tay ôm lấy đầu gối.
“Nhược Mai, em có tin vào vận mệnh không? Chúng ta có thể chống lại vận mệnh của mình không?”.
“Anh không nghĩ chấp nhận số phận, cũng sẽ không chấp nhận số phận!”.
Giọng điệu của anh ấy mệt mỏi, trầm trầm với những thăng trầm của cuộc sống.
“Nói tiếng người đi, đừng nói mấy lời rỗng tuếch kia, nghe không hiểu.”
Lâm Ký Bạch nhẹ nhàng cười: “Nhược Mai, thực ra anh đều nhớ.”
Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào giữa lối đi.
Trong lòng tôi có giọng nói nào đó đang kêu gọi tôi hãy quay lại nhìn anh ấy.
Tôi có chút nghi hoặc.
Cách chục cái ghế nhìn qua, trong lúc bàng hoàng, tôi dường như nhìn thấy Lâm Ký Bạch năm mười tám tuổi.
Chàng trai mà chỉ cần tôi xuất hiện, ánh mắt vĩnh viễn luôn đặt ở trên người tôi.
“Nhớ cái gì cơ?”.
Bóng đèn duy nhất nhấp nháy, phát ra vài tiếng lạp lạp rồi vụt tắt.
Bên trong hội trường tối om, tôi sợ đến mức ngồi im trên ghế.
Lâm Ký Bạch nhanh chóng chạy tới, quan tâm hỏi:
“Không sao chứ?”.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.