1.
Kỳ nghỉ hè năm cuối cấp, sau khi kết thúc kỳ thực tập tôi lập tức trở về nhà.
Chỉ vài phút sau khi hạ cánh, Lâm Ký Bạch liền mang theo quà đến cửa thăm hỏi.
Khá là bất ngờ..
Chúng tôi đã một tuần không có gặp mặt nhau rồi.
Tôi vui vẻ chào hỏi, liền bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Ký Bạch.
“Ký Bạch, xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Nhược Mai, chúng ta hãy hủy bỏ hôn ước đi!”.
Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi Lâm Ký Bạch chủ động tới cửa, một hồi lâu vẫn không hồi thần được.
Nước trà trong cốc tràn ra làm bỏng mu bàn tay…
“Anh, nói cái gì cơ?”.
Lâm Ký Bạch hạ quyết tâm, cúi đầu xuống trước mặt bố mẹ tôi.
“Chú, thật xin lỗi! Con đã thích người khác rồi, con muốn cùng cô ấy ở bên nhau…”.
“…”
Tôi như bị sét đánh.
“Gặp được cô ấy, con mới biết thế nào là thích, những năm qua, con đã nhầm lẫn tình cảm anh em dành cho Nhược Mai thành tình cảm nam nữ. Hiện tại chúng con đều đã lớn rồi, không nên dùng hôn ước để ràng buộc nhau nữa, Nhược Mai sau này nhất định sẽ tìm được người thật sự yêu em ấy!”.
“Đồ khốn!”
Vừa dứt lời, dưới sự tức giận bố tôi liền ném vỡ tách trà vào trán Lâm Ký Bạch, máu ngay lập tức chảy ra.
“Hồi đó cuộc hôn sự này chính là cậu cầu xin bố mẹ mình sắp xếp cùng gia đình chúng tôi định xuống, mới chỉ vài năm, cậu liền thay lòng, hối hận, cậu đem con gái tôi xem như cái gì?”.
Tôi muốn giúp anh ấy cầm máu, nhưng cơ thể không thể nhúc nhích nổi nửa điểm.
Những manh mối từ quá khứ dần dần hợp nhất thành một sợi chỉ dẫn.
Tôi thấp thỏm mở miệng hỏi: “Người mà anh thích, là Lê Yên phải không?”.
“Đúng vậy.”
Tim như bị con dao cùn cứa qua vậy.
Khoảnh khắc Lâm Ký Bạch dứt khoát thừa nhận, cơ thể tôi như mất hết sức lực.
Vậy mà thực sự là cô ta.
2.
Lê Yên, bông hoa của trường đại học nghệ thuật tự do bên cạnh.
Tôi có ấn tượng khá sâu sắc về cô ta, không phải vì vẻ ngoài nổi bật của cô ta…
Mà là vì cô ta đã từng khoa trương theo đuổi Lâm Ký Bạch.
Bị từ chối ba lần…
Vẫn luôn một mực kiên trì.
Ba tháng trước, tại bữa tiệc sinh nhật của Lâm Ký Bạch, tôi bởi vì bận tham gia cuộc thi cấp tỉnh cùng với giáo viên của mình, cho nên đợi khi đến nơi bữa tiệc đã gần kết thúc.
Đêm đó trời mưa to, không có ai nhận taxi, tôi phải chạy năm cây số dưới trời mưa to chỉ để giao món quà đã chuẩn bị suốt nửa năm cho Lâm Ký Bạch.
Đợi đến khi tôi đẩy cửa ra, liền nhìn thấy cảnh Lê Yên và Lâm Ký Bạch đang bày tỏ.
Táo bạo, nhiệt tình, lại còn có vài phần can đảm không sợ chết.
Lâm Ký Bạch lớn lên vượt trội, tính cách lại tốt, trước giờ trong mắt nữ sinh luôn là miếng bánh thơm.
Tôi nhận rõ những yếu tố bên ngoài này, cho nên tôi chỉ quan tâm đến thái độ của anh ấy, vì vậy ngay cả khi bạn cùng phòng nhắc nhở rằng Lê Yên quá dính đến Lâm Ký Bạch, tôi cũng chỉ cười trừ cho qua.
“Không phải nói rằng, các người chỉ là bạn bè bình thường thôi à?”
Người yêu sâu đậm bao năm đột nhiên liền mục nát.
Tay đưa lên lau nước mắt, nhưng lau thế nào cũng lau không sạch.
“Nhược Mai, từ nhỏ đến lớn em là người hiểu chuyện nhất, em nhất định sẽ thành toàn cho anh, có phải không?”.
“Sau khi hủy hôn, em vẫn là em gái của anh, tình cảm của chúng ta sẽ không thay đổi.”
Tư thái xấu hổ cầu xin tôi buông tay của Lâm Ký Bạch khác hoàn toàn với con người sĩ diện trước đây của anh ấy.
“Anh đủ rồi đấy!”.
Tôi gầm lên, dùng tay tát anh ấy một bạt tai.
Tay lẫn tim đau như bị lửa thiêu đốt…
Tôi không giỏi che giấu cảm xúc của mình, nhưng tôi cũng không muốn trước mặt bố mẹ mình khóc quá khó coi, cố gắng kìm nước mắt của mình lại.
Sau đó, tôi xé tờ hôn thư trong tay Lâm Ký Bạch thành từng mảnh.
“Anh không hối hận sao?”
“Cảm ơn em, Nhược Mai”
“Anh sẽ không hối hận.”
Anh ấy thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tôi cố gắng hết sức để kìm nén tiếng nức nở của mình và hỏi: “Anh có nhớ năm mười tám tuổi anh đã nói gì với em không?”
“Nhược Mai, chúng ta đều trưởng thành rồi.”
Anh ấy ngừng lại một chút rồi cười, cười một cách tàn nhẫn.
“Những chuyện đã qua, anh sớm đã quên gần hết rồi.”
Phải không?
Nhưng tại sao tôi vẫn còn nhớ?
3.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhà họ Lâm và nhà tôi là thế giao, từ thời ông cố đã có hôn ước với nhau.
Đến lượt đời này của bố mẹ, cảm tình lại càng bền chặt hơn trước.
Do bố mẹ tôi bận việc nên họ thường xuyên vắng nhà đến tận hơn nửa tháng.
Tôi cùng Lâm Ký Bạch xem như là hỗ trợ chăm sóc lẫn nhau từ nhỏ đến lớn.
Tính cách khác nhau, tương ái tương sát là chuyện thường tình, dành thời gian dài lớn lên cùng nhau, cảm tình không biết từ khi nào liền biến chất.
Lúc học trung học, Lâm Ký Bạch vì vướng vào tranh chấp tình cảm giữa bông hoa nhỏ học đường và kẻ bắt nạt học đường, nên bị bọn côn đồ từ trường trung học dạy nghề bên cạnh bao vây ẩu đả.
Người bọn họ số lượng đông hơn rất nhiều, tình thế nguy kịch.
Để bảo vệ Lâm Ký Bạch, đầu và vai của tôi đã bị một thanh sắt đập vào, ngất xỉu tại chỗ.
Bác sĩ nói rất có thể sẽ rơi vào trạng thái thực vật.
Lâm Ký Bạch không tin, xin nghỉ học nửa năm, ở bệnh viện chăm sóc tôi cả ngày lẫn đêm.
Anh ấy là người theo chủ nghĩa duy vật, lại lần đầu tiên trong đời đặt chân vào một ngôi chùa, quỳ xuống cầu xin một túi cầu phúc được đại sư gia trì.
Đặt chồng dưới gối của tôi.
Có lẽ thực sự là trời cao phù hộ, tình trạng của tôi bắt đầu được cải thiện.
Khi mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy cũng chính là Lâm Ký Bạch.
“Hình như em nghe thấy tiếng anh khóc.”
“Đúng vậy, anh khóc rất lâu, cuối cùng cũng đánh thức em dậy.”
Tôi mỉm cười và lau nước mắt cho anh ấy.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nước mắt của Lâm Ký Bạch.
Tờ giấy mỏng ái muội mơ hồ bị xuyên thủng, trong tim cả hai đều rõ ràng.
Hôn ước vào thời điểm đó liền được định xuống.
Sau này những người bên cạnh cố ý hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Lâm Ký Bạch.
Không đợi tôi trả lời, anh ấy một chút cũng không cảm thấy xấu hổ nắm lấy tay tôi, tuyên bố chủ quyền: “Từ Nhược Mai, vị hôn thê của tôi, thuộc dạng đợi đến khi đủ tuổi hợp pháp sẽ kết hôn!”.
“Tên nhóc này, khoe khoang sẽ bị người ta đánh đấy!”.
“Ai bảo cậu độc thân?”
Vì qua lại lẫn nhau nên không ít lần tôi bị thầy giáo dạy dỗ.
Lâm Ký Bạch không hề buông tay, bỏ lại tôi một mình, thay vào đó anh ấy sẽ đứng ở trước mặt tôi, đỏ mặt cứng cổ tranh cãi với thầy, cũng không quên nắm chặt lấy tay tôi.
Trong mắt tôi, anh ấy lịch sự thanh cao, dũng cảm không sợ hãi, là tia sáng chiếu vào những năm tháng thiếu niên của tôi.
Ngày mùa hạ, chúng tôi đi dọc con đường nhựa rợp bóng cây.
Gió thổi vào mặt vừa nóng vừa khô, tâm tình lại như làn nước mới khai mở, bọt bong bóng ngọt ngào thổi bay không ngừng nghỉ.
“Nhược Mai, anh sẽ luôn yêu em!”.
Lâm Ký Bạch năm mười tám tuổi, đôi mắt chân thành, kiên định không đổi.
Thời gian trôi nhanh, lòng người thay đổi.
Chỉ có tôi còn nhớ, có một thiếu niên đã từng hứa hẹn, muốn cưới tôi về nhà.
4.
” Nhược Mai, cậu và Lâm Ký Bạch có phải hay không…”
Ngày tôi trở lại trường, các bạn cùng phòng vây quanh tôi hỏi thăm.
Tôi cúi đầu thu dọn hành lý và trả lời: “Ừm, chia tay rồi, hôn ước cũng bị hủy bỏ. Anh ấy hiện tại là bạn trai cũ của tớ.”
Thấy vậy, các bạn cùng phòng tỏ ra đau lòng, mở miệng chửi mắng.
“Chết tiệt, cậu ta đây không phải chính là kẻ thay người yêu như thay áo à?”.
“Trên thế giới này quạ đen đều đen giống nhau, đàn ông chính là không có một người nào có thể tin tưởng được!”.
“Thật kinh tởm, cơm hôm qua mình ăn đều muốn nôn hết ra rồi.”
Tôi gượng cười: “Hiện tại tin tức đều truyền nhanh như vậy sao?”.
“Là cái cô nàng Lê Yên kia đăng ảnh lên, bởi vì không rõ ràng nên khơi gợi trí tưởng tượng của mọi người!”.
Trưởng ký túc xá trực tiếp đưa cho tôi ảnh chụp màn hình.
Đêm mưa kết hợp sương mù, ảnh từ góc nhìn của người bạn gái điển hình. Chỉ lộ ra một phần cổ tay của người đàn ông.
[Anh ấy nói, chúng tôi còn có rất nhiều rất nhiều ngày mai.]
Tôi nhìn đến xuất thần.
Lộ ra một vết sẹo cũ nổi bật trên cổ tay trắng ngần.
Cái này tôi biết rất rõ…
Lâm Ký Bạch năm mười tám tuổi chính là một kẻ ngốc.
Để giúp tôi lấy lại chiếc vòng cổ mà mẹ đã tặng, anh ấy đã đuổi theo tên trộm đến mức người đổ mồ hôi đầm đìa, máu chảy không ngừng, người đầy sẹo, cả người dính đầy bụi bẩn.
Mặt chàng thiếu niên đỏ bừng bởi vì nóng lẫn đau.
Mồ hôi trên cổ lặng lẽ trượt xuống mép quần áo, để lại vết ướt.
“Ngốc à? Mất rồi thì có thể mua cái mới là được!”.
“Đó là món quà đầu tiên mẹ em tặng cho em, những thứ em trân trọng thì anh cũng đều sẽ trân trọng!”.
Trên con phố lạ, đông người qua lại, trong mắt chúng tôi lại chỉ có nhau.
“Nhược Mai, cậu đang nghĩ gì vậy?”.
Bạn cùng phòng kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, tôi lắc đầu: “Mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Qua rồi, đều đã qua rồi~
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.