Ông gọi ta, bước lại gần.
Ta mỉm cười đáp lại.
Quản gia nói chuyện với ta một chút, rồi tò mò hỏi: “Tiểu thư không sợ sao?”
“Vì…” Ta nghiêng đầu, đáp: “Mười một năm trước, ta đã chết một lần, nên chẳng còn gì để sợ nữa.”
Cái mà Hứa Uyển gọi là tự tìm đường sống, chính là chờ đến khi trời tối, mang theo vàng bạc châu báu bỏ trốn cùng một nam nhân mà nàng quen biết ở hí lâu.
Ta có ấn tượng mờ nhạt về người đó. Nghe nói hắn là độc tử của Vũ An Hầu, tính tình phóng đãng, đã lần lượt khắc chết ba người vợ.
Lão cha không yên tâm về ta, nên đã ngầm cài người vào Kinh thành. Ta biết Hứa Uyển đã lén lút qua lại với người đàn ông này từ lâu.
Lúc chiều tối, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi.
Những ngày gần đây, trời tối nhanh một cách khác thường.
Khi ta cầm đèn lồng đi đến thư phòng, liền nhìn thấy Hứa Uyển kéo người đàn ông kia chạy ra từ sân của nàng.
Hai người họ ngỡ ngàng nhìn thấy ta.
Hứa Uyển làm rơi túi hành lý, trang sức vàng bạc rơi tung tóe trên mặt đất.
Ta nhướng mày nhìn nàng.
Hứa Uyển lúng túng nhặt lại đồ đạc, không nhìn ta mà chuẩn bị bỏ chạy.
Ta thở dài, nói nhẹ nhàng: “Ngươi định bỏ đi mà không quay lại sao?”
Hứa Uyển dừng bước.
“Nếu Hà Hành Phong còn sống mà trở về, ông ấy liệu có còn nhận ngươi không?”
Hứa Uyển quay đầu, trừng mắt nhìn ta: “Ta chỉ muốn sống, có gì sai?”
“Không sai. Mười một năm trước, ngươi vì sống sót mà bán đứng nghĩa phụ của mình và Bắc Tần, hôm nay bỏ trốn cũng không sai. Hứa Uyển, ngươi vẫn luôn ích kỷ như vậy.”
Có lẽ sự chế giễu trong ánh mắt ta khiến nàng tức giận.
Hứa Uyển đứng yên, sắc mặt càng lúc càng tối sầm.
Ta không có ý định nói thêm, gặp nhau ở đây chỉ là tình cờ, đêm nay ta có việc quan trọng cần làm.
Nhưng khi ta xoay người đi thì nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng.
Lực đánh mạnh từ phía sau khiến ta loạng choạng. Ta đứng vững lại và quay người nhìn.
Hứa Uyển cầm một cây gậy, rõ ràng nàng không ngờ ta vẫn đứng đó sau cú đánh hết sức của nàng.
Nàng quay sang hét lên với người đàn ông: “Giết nàng ta đi! Nếu nàng ta không chết, người chết sẽ là ta!”
Lần thứ hai nàng phản bội ngay trước mặt ta, chẳng trách sao lại hoảng loạn đến vậy.
Người đàn ông kia có vẻ cũng không có ý tốt, nhưng hắn tuân theo lời nàng ta.
Có lẽ hắn nghĩ rằng việc đối phó với một người phụ nữ sẽ không tốn quá nhiều sức lực, nên không thèm cầm vũ khí, nhanh chóng lao về phía ta.
Nhưng rất nhanh, hắn phải trả giá cho sự khinh địch của mình.
Ta đạp mạnh khiến hắn văng vào tường, rồi khi hắn rên rỉ đau đớn trượt xuống, ta cắm dao vào tim hắn.
“A!”
Hứa Uyển hét lên, hoảng hốt ngồi bệt xuống đất.
Ta xoa vai, lạnh lùng nhìn nàng: “Ta không có ý định gây chuyện đêm nay, nhưng là ngươi tự chuốc lấy cái chết.”
Hứa Uyển quỳ rạp xuống, vừa bò vừa lùi lại.
Không còn kịp nghĩ vì sao ta có thể như vậy, nàng chỉ còn biết tuyệt vọng tìm đường thoát.
“Đừng giết ta, ta có thể giải thích với cha giúp ngươi! Ta sẽ nói năm đó là ta tiết lộ vị trí phòng thủ của thành, ta sẽ giúp ngươi rửa sạch tiếng xấu!”
Nàng vội vã, nói nhanh: “Nếu ta chết, ngươi sẽ mang tiếng ô nhục cả đời.”
Nghe xong, ta không nhịn được bật cười.
“Ngươi nghĩ ta quan tâm sao?”
“Hứa Uyển, ngươi đã quá coi thường ta rồi đấy.”
Hứa Uyển kinh hoàng nhìn ta, còn ta từng bước tiến lại gần nàng.
Khi ta xoay cổ tay, chuẩn bị đâm dao vào nàng, thì đột nhiên vài bóng đen từ trên trời đáp xuống.
Ta nheo mắt, lùi lại vài bước.
Hứa Uyển thấy có biến, lập tức lui về phía những bóng đen kia.
“Nàng ta là nữ nhi của Hà Hành Phong! Các ngươi đến là để bắt nàng sao?!”
Nàng nói không kiêng nể gì: “Chỉ cần bắt được nàng, có thể dùng nàng để uy hiếp Hà Hành Phong.”
Nàng không còn sự lựa chọn nào khác, coi những kẻ mặc áo đen này như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Nhưng nàng đã quên rằng, nếu họ thực sự đến để bắt nữ nhi của Hà Hành Phong, thì lời nàng vừa nói sẽ đẩy bản thân vào chỗ chết.
Giống như ta mười một năm về trước.
Rất nhanh, tia hy vọng cuối cùng của Hứa Uyển cũng tan biến.
Nàng trơ mắt nhìn tên cầm đầu đám áo đen tiến về phía ta, ôm quyền thi lễ: “Tướng quân.”
Ngay khi họ xuất hiện, ta đã nhận ra họ là những thuộc hạ ẩn náu tại Kinh thành do lão cha phái đến.
Hiện giờ, họ là người dưới quyền ta.
Ta nhìn sắc mặt trắng bệch của Hứa Uyển, giơ tay: “Đúng lúc lắm, trói nàng ta lại.”
Hứa Uyển nhìn ta, mắt hằn tia máu, phẫn nộ gào lên: “Rốt cuộc ngươi là ai?!”
“Như ngươi thấy thôi.”
Ta mặc bộ khôi giáp lên người, quay lại nhìn nàng: “Ta là phản nghịch.”
14
“Công thành rồi! Công thành rồi!”
“Chạy mau! Cổng thành sắp bị phá vỡ!”
Trên đường phố Kinh thành hỗn loạn tột cùng.
Người dân ôm bọc đồ, hoảng loạn chạy trốn mà không biết chạy đi đâu. Nhưng đến giờ này, họ đã không còn đường thoát.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHọ chỉ còn cách tìm nơi trú ẩn, cầu nguyện cho sự an bài của ông trời.
Kinh thành đã hoàn toàn hỗn loạn.
Theo kế hoạch đã thống nhất với lão cha, họ sẽ tập trung binh lực vào cổng Đông để thu hút toàn bộ quân đội của Hà Hành Phong về phía đó.
Còn việc của ta là phải mở cổng Tây, hội quân với đội ưng lang của lão cha.
Đến lúc đó, trong ngoài phối hợp, chiếm lĩnh Kinh thành.
“Tiểu tướng quân, cổng Đông đã giao chiến.”
Ta nheo mắt nhìn về phía ánh lửa trong màn đêm, rồi quay người đi về phía Tây.
Lúc này, trời đã hoàn toàn tối đen, tuyết rơi ngập trời.
Bông tuyết rơi xuống da trần, tan thành từng đợt lạnh lẽo.
Nhưng ta cảm thấy nóng, là nhiệt huyết từ sâu trong tâm can không thể kiềm chế được.
“Tiểu tướng quân, có gì đó không ổn ở cổng Tây…”
Thuộc hạ bên cạnh kéo tay ta.
Ta ngước nhìn lên, nhíu mày.
Quả nhiên có điều gì đó không đúng…
“Tiểu tướng quân, đó là…!”
Hà Hành Phong!
Ta nhìn chằm chằm vào ông ta, đôi mắt không khỏi giật nhẹ.
Hà Hành Phong không trấn giữ ở cổng Đông, lại xuất hiện ở cổng Tây?
Xem ra, vẫn là ta đã đánh giá thấp ông ta.
Chúng ta đã kịp thời dừng lại và âm thầm mai phục trong bóng tối.
Nhưng vẫn bị Hà Hành Phong phát hiện.
Ông ta đưa tay nhận lấy cây cung dài từ phó tướng bên cạnh, giương cung lắp tên, thực hiện động tác một cách nhanh gọn.
Mũi tên xé toang màn đêm lao tới.
Ta lập tức đẩy người bên cạnh ra và lăn sang một bên.
Mũi tên cắm chặt vào bức tường đất phía sau, đuôi tên rung lên bần bật.
“Còn không mau ra đây!”
Hà Hành Phong quát lớn: “Ta đã đoán trước các ngươi sẽ đánh lạc hướng về phía Đông, không ngờ lũ chuột nhắt các ngươi lại chỉ biết trốn chui trốn lủi, thật đáng xấu hổ!”
Ta khẽ thở dài, đứng dậy, phủi đi lớp bụi và tuyết bám trên người, rồi từ từ bước ra khỏi màn đêm.
Giữa đêm tuyết trắng, gương mặt của Hà Hành Phong rạn nứt trong giây lát khi thấy ta bước ra.
“Ngươi…,” hắn kinh ngạc thốt lên, “sao lại là ngươi?!”
“Chính là ta.”
Ta ngẩng đầu nhìn ông ta, không chút kiêu ngạo, không chút khuất phục: “Hà tướng quân, kẻ phản nghịch mà ông muốn bắt chính là ta.”
Hai ánh mắt giao nhau, Hà Hành Phong giơ tay chỉ vào ta, dường như giận đến tột độ nhưng không nói được lời nào.
Cuối cùng ông ta chỉ nói ra một câu: “Nghịch nữ! Nếu ngươi còn nhận ta là cha, hãy bỏ vũ khí xuống và đầu hàng!”
Ta nắm chặt thanh đao, lạnh lùng nhìn: “Hà Hành Phong, ông lú lẫn rồi? Ông nghĩ ta còn coi ông là cha sao?”
Hà Hành Phong đỏ bừng mặt.
Ta tiếp tục nói hết những lời mình đã muốn nói: “Từ mười một năm trước, khi ông bỏ rơi ta, con người ta, cuộc sống của ta, và mọi lựa chọn của ta đều không liên quan gì đến ông.”
“Như ông thấy đấy, ta là kẻ phản nghịch mà ông muốn bắt. Vì vậy, với tư cách là kẻ phản nghịch, ta sẽ đưa ra một đề nghị.”
Ta vẫy tay.
Thuộc hạ lập tức kéo Hứa Uyển tới, gỡ miếng vải nhét trong miệng nàng.
Sắc mặt Hà Hành Phong thay đổi.
“Cha!”
“Hài nhi!”
Một màn tình cha con thâm tình thật đẹp mắt.
“Hà Diêu! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!”
Hà Hành Phong hét lớn.
“Xin lỗi, giờ ta tên là Tần Ưng. Nếu ông còn gọi sai lần nữa, ta sẽ rạch một nhát trên người nàng.”
Hà Hành Phong nghiến răng, chật vật nói ra tên ta: “Ngươi dám nhận giặc làm cha…”
Ta giơ đao lên và rạch một đường trên cánh tay Hứa Uyển. Máu đỏ tươi tràn ra, nhuộm đỏ lớp tuyết trắng xóa dưới chân.
Cảnh tượng đó đầy ám ảnh.
Hứa Uyển đau đớn, sắc mặt tái nhợt.
Ta ngẩng đầu nhìn Hà Hành Phong: “Ta cũng không thích câu nói vừa rồi của ông.”
Hà Hành Phong giận đến không thốt nên lời, ngực phập phồng kịch liệt, một hồi lâu cũng không thể nói gì.
Ta nhìn trời, không thể chần chừ thêm nữa.
“Mở cổng thành ngay.” Ta đặt đao lên cổ Hứa Uyển, “Nếu không, ta sẽ giết nàng.”
“Cha ơi!” Hứa Uyển run rẩy cầu xin: “Cha cứu con, con không muốn chết…”
“Con đừng sợ!” Hà Hành Phong nhìn ta: “Ta không tin ngươi dám giết nàng. Cả hai người đã lớn lên cùng nhau, lẽ nào ngươi không còn chút tình cảm nào sao?”
“Đừng nghĩ là ông hiểu ta.” Ta ấn sâu thêm mũi đao, cổ Hứa Uyển bắt đầu rỉ máu: “Nàng đã cướp đi mọi thứ của ta, năm xưa khi bị người Tây Man bắt đi, nàng đẩy ta vào chỗ chết, sau đó còn bịa đặt ta phản quốc để cầu sinh. Chỉ với điều này, ta đã có đủ lý do để giết nàng.”
“Ngươi hận ta.” Giọng Hà Hành Phong chùng xuống: “Chuyện năm xưa, ta có thể điều tra lại. Nếu ngươi cảm thấy đã bị ta xem nhẹ, ta sẽ bù đắp gấp bội cho ngươi…”
“Ta không cần.” Ta ngắt lời hắn: “Ông từ đầu đến cuối đều không tin ta, ánh mắt ông khi nói chuyện với ta chỉ chứa đầy tính toán.”
“Hà Hành Phong, ta không còn hứng thú với ông nữa. Ta đã có tất cả những gì mình cần.”
“Mở cổng ra!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.