8.
Tâm trạng của tôi đột nhiên chạm đáy.
Lúc sau mặc cho số 1123 bắt chuyện với tôi như thế nào, tôi đều không trả lời nó, chỉ lạnh lùng nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Tri Bằng, nhìn anh ta suy sụp đứng đó, như một bức tượng điêu khắc bị người ta đập vỡ từng chút từng chút một.
Tấm lưng thẳng tắp giờ trở nên yếu đuối khôn cùng, thiếu niên hăng hái khí phách, rạng rỡ như ánh mặt trời thì ra cũng có một ngày sẽ thống khổ đau đớn, giọng điệu của anh ta nghẹn ngào:
“Khương Diệu chết như thế nào?”
Khương Diệu giả co rúm người, cánh tay chống trên thân cây có hơi phát run: “Buổi tối mà anh nói lời chia tay cô ấy, cô ấy đã ở trong phòng ký túc xá uống thuốc ngủ tự sát.”
“Tự sát?”
Diệp Tri Bằng lẩm bẩm hết lần này đến lần khác, dường như anh ta bị nhốt vào một cái bình kín, thần sắc hoảng hốt, lảo đảo như muốn ngã khuỵ đến nơi: “Là do tôi đề nghị chia tay nên cô ấy mới tự sát?’
Khương Diệu giả nghe anh ta nói như thế thì âm thầm nuốt nước miếng, nói tuột ra những lời đã nghĩ sẵn trong đầu: “Chắc là như thế, tôi nghe bạn cùng phòng của cô ấy nói, hôm đó lúc cô ấy về ký túc xá đã khóc rất lâu.”
“Sau đó chờ đến lúc bạn cùng phòng của cô ấy phát hiện ra điều bất ổn, đưa Khương Diệu đến bệnh viện thì đã không còn kịp nữa, chẳng qua là bởi vì tôi tới nên bác sĩ mới cho rằng đã cứu được cô ấy.”
Nói xong, dường như cô ấy sợ Diệp Tri Bằng không tin, chột dạ cao giọng vẽ rắn thêm chân nói: “Lúc tôi thức dậy tự dưng liền trở thành Khương Diệu, tôi cũng chẳng hiểu tại sao lại như thế, anh đừng giết tôi.”
Hầu kết Diệp Tri Bằng giật giật, sau đó nhìn thẳng cô ấy, trong đôi mắt đen láy dường như đang bùng lên chút ít tia hy vọng cháy bỏng: Tôi biết rồi, Khương Diệu vẫn chưa chết, là do cô.”
Anh ta đột nhiên tiến lên trước, nắm tóc Khương Diệu giả, áp mặt cô ấy lên thân cây.
Trong lúc cô ấy thét lên chói tai, Diệp Tri Bằng lại nở một nụ cười điên loạn nói:
“Là cô chiếm thân thể của Diệu Diệu! Cho nên cô ấy mới không thể về được!”
“Chỉ cần giết cô! Chỉ cần giết cô!”
Anh ta lại bóp cổ Khương Diệu giả thêm lần nữa, trong tiếng khóc chói tai của cô gái nhỏ, anh ta hét lớn:
“Sao cô dám hại chết Khương Diệu? Sao cô dám! Cút ra khỏi thân thể cô ấy ngay lập tức!”
Khương Diệu giả điên cuồng phản kháng, ý chí sinh tồn làm cô ấy quơ quào loạng choạng trên mặt đất, rốt cuộc cô ấy cũng cầm được một cục đá, nhân lúc Diệp Tri Bằng còn chưa phản ứng lại đã đập vào đầu anh ta một cú mạnh.
Máu chảy ào ạt theo huyệt thái dương nhiễu trên mặt đất, động tác của Diệp Tri Bằng khựng lại, cơ thể cao lớn loạn choạng sau đó ngã rạp xuống đất.
Khương Diệu giả từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy, nhưng chân lại bị Diệp Tri Bằng túm chặt, dù có làm thế nào thì anh ta cũng không chịu buông ra.
Cô ấy sợ hãi khóc lớn, vừa nhìn xung quanh vừa hét lên: “Không phải tôi cố ý, là do anh động tay động chân trước!”
Diệp Tri Bằng nằm trên mặt đất, thân người hơi run.
Cả người anh ta đều dính bẩn, bùn đất cùng với máu đỏ dấy trên gương mặt góc cạnh nam tính, tôi không thể không thừa nhận, mặc dù anh ta chật vật nhưng anh ta trông vẫn rất đẹp trai.
Khương Diệu giả điên cuồng gỡ cái tay anh ta ra, thấy mãi cũng không gỡ được, cô ấy thở hổn hển, ngồi dựa vào thân cây, oánh hận nhìn Diệp Tri Bằng.
Không biết xuất phát từ ý nghĩ gì mà cuối cùng cô ấy lại nói ra lời ác ý: “Anh hiện tại làm thế này là muốn làm cho ai xem? Diệp Tri Bằng, Khương Diệu đã chết rồi, không phải tôi hại chết cô ấy, là anh! Là anh đã hại chết cô ấy!”
“Là anh xem cô ấy thành thế thân của Sầm Vi! Đùa giỡn cô ấy hai năm rồi lại đá cô ấy đi, cho nên cô ấy mới tự sát! Đều là do anh!”
“Tôi đã từng xem điện thoại của cô ấy, đến tận lúc cuối cùng cô ấy vẫn còn níu kéo anh, cô ấy còn xin anh nói chuyện với cô ấy, thế anh đã đáp lại cô ấy thế nào? Anh quên rồi sao? Có cần tôi nhắc lại cho anh nhớ không?”
“Anh nói: 【Khương Diệu, để lại cho nhau chút thể diện, đừng làm phiền anh nữa.】
“Như anh mong muốn, cô ấy chết rồi, cô ấy vĩnh viễn cũng không thể làm phiền đến anh nữa.”
Mỗi một câu của cô ấy làm mắt của Diệp Tri Bằng càng lúc càng đỏ hơn, sắc mặt thì càng lúc. càng tái nhợt, nỗi đau thống khổ che trời lấp đất làm anh ta bị chôn trong cảm xúc hối hận không thể nào thoát ra.
Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt của anh ta, anh ta nhìn Khương Diệu giả với nét mặt yếu ớt, nhẹ giọng biện giải cho bản thân: “Không phải, tôi không có…”
“Anh có!”
“Tôi không có…” Rốt cuộc Diệp Tri Bằng cũng chẳng chịu nổi nữa, anh ta buông cánh tay đang nắm chặt Khương Diệu giả ra, mười đầu ngón tay cuộn lại như muốn chống chọi lại những đau đớn đang bất thình lình ập đến: “Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại nói ra những lời đó, tôi chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương cô ấy.”
Giọng của anh ta nghẹn ngào: “Tôi không biết tại sao lại như thế, tôi thật sự, thật sự muốn ở bên cạnh cô ấy.”
“Sao tôi lại nỡ tổn thương Diệu Diệu.”
Tôi
Trước khi Khương Diệu giả rời đi cũng đã giúp Diệp Tri Bằng gọi cấp cứu, cô ấy cũng không nán lại đó lâu, nhìn Diệp Tri Bằng rồi xoa cổ mình sau đó nhanh chân chạy đi.
Còn Diệp Tri Bằng thì đang nằm trên đấy với ánh mắt vô hồn, anh ta giống như một lâu đài cát ở trên biển, sóng lớn ập đến làm anh ta bị đánh tan thành những mảnh nhỏ, làm thế nào cũng không thể phục hồi lại như trước.
Số 1123 lại hỏi tôi: “Là do tôi gặp ảo giác sao? Tôi cảm giác nam phụ dường như rất thích cô.”
Nó từ trong lòng ngực của tôi nhảy xuống, tò mò đi vòng quanh Diệp Tri Bằng vài vòng, phát hiện ra anh ta đang nhỏ giọng lải nhải gì đó, nó lập tức áp sát lỗ tai để nghe trộm.
Một lát sau, nó hoang mang nhìn về phía tôi: “Cô biết anh ta đang nói gì không?”
Tôi đương nhiên biết.
Anh ta nói: “Khương Diệu, thì ra anh đã sớm thích em.”
Tôi cảm thấy đồng cảm với Diệp Tri Bằng.
Tôi đã từng đọc qua một đoạn thế này: Có rất nhiều người, bạn cho rằng mai sau có thể gặp lại nhưng mặt trời mọc ở hướng đông lặn ở hướng tây, hết hôm nay lại đến ngày mai, có một số người, đã từ biệt thì sẽ không hẹn ngày gặp lại.
Mọi người hỏi tôi hối hận không, thật thì tôi đã từng rất hối hận.
Năm mười hai tuổi tôi đã từng oán hận nghĩ, nếu biết trước cuộc đời của mình là thế này thì tôi thà đi cùng với mẹ.
Diệp Tri Bằng của hiện tại cực kỳ giống tôi của lúc trước.
Tất cả chúng ta đều nói lời chia tay tồi tệ nhất với những người quan trọng mà chúng ta lại không hề nhận ra.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhiều năm sau đó, nỗi đau cùng với tiếc nuối sẽ như xiềng xích trói chặt chúng ta trong ký ức, khiến chúng ta không thể trốn thoát hay tự cứu mình.
Sau khi xe cấp cứu đưa người đi, mèo nhỏ mới bất giác hỏi tôi:
“Có phải cốt truyện đi chệch hướng không? Sao tôi nhớ tình tiết này đâu có trong tiểu thuyết?”
“Đúng thật là không có.”
Tôi chậm rãi bước đi, tư thái nhàn nhã:
“Cho nên lần chọn ký chủ phải cẩn thận một chút.”
Lần tiếp theo tôi nhìn thấy Diệp Tri Bằng là một tuần sau đó, anh ta đang lặng lẽ chờ đợi bên ngoài ký túc xá nữ với cái đầu quấn băng gạt.
Một lát sau, Khương Diệu giả nhanh chóng xuống lầu, đưa một ba lô đựng đầy đồ đạc cho Diệp Tri Bằng:
“Mau mang đi, sau này không có việc gì thì đừng tới làm phiền tôi nữa.”
Diệp Tri Bằng mím môi, sắc mặt tái nhợt như mới khỏi bệnh nặng, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia bi thương khó lòng nhận ra:
“Ừ.”
Anh ta ngẩng đầu lên, do dự một lúc rồi nói:
“Bây giờ mọi người đều nghĩ cô là Diệu Diệu. Nên cô đừng làm gì tổn hại đến danh tiếng của cô ấy.”
“Yên tâm đi.”
Khương Diệu giả trợn mắt, có chút cạn lời:
“Hãy nhớ lời anh đã hứa với tôi, tôi sẽ đưa lại cho anh tất cả di vật của Khương Diệu cùng quà tặng anh đã mua tặng cho cô ấy lúc trước. Đổi lại là anh không được phép nói với cảnh sát rằng tôi đã làm anh bị thương, còn nữa sau này nhớ tránh xa tôi ra một chút!”
Diệp Tri Bằng cụp mắt xuống, anh ta còn muốn nói thêm nữa, nhưng Khương Diệu giả lại không muốn nghe, lạnh mặt rời đi để anh ta đứng đó một mình.
Số 1123 nhìn tôi với nét mặt đau lòng:
“Toi rồi. Bây giờ cốt truyện đã loạn xà ngầu rồi. Tại sao nam phụ lại đột nhiên yêu người khác?”
Tôi liếc nhìn bóng lưng hồn bay phách lạc của Diệp Tri Bằng, đặt mèo nhỏ xuống đất:
“Mấy ngày tới mày đi theo ký chủ của mày, còn tao sẽ đi theo xem Diệp Tri Bằng.”
Số 1123 cảnh giác nhìn tôi: “Cô định chạy trốn đúng không?”
Tôi cười lớn, cảm thấy hệ thống này cùng với ký chủ của nó đều có một sự đáng yêu ngớ ngẩn:
“Xét theo tình hình hiện tại, tao có cơ hội thắng cược cao hơn, vậy tại sao tao lại phải chạy?”
Số 1123 kêu “meo” một tiếng, miễn cưỡng đồng ý:
“Vậy cô đi sớm về sớm nhé.”
“Ừ.”
Tôi đi theo Diệp Tri Bằng, anh ta có một căn nhà hai phòng ngủ ở ngoài trường học. Khi tôi còn sống, thỉnh thoảng tôi cũng ở đó vài ngày.
Về lại nhà cũ, tôi thầm thở dài, cảm thấy khắp nơi trong căn phòng này đều có dấu vết của mình.
Đôi dép thỏ bông trong tủ giày, chiếc gối hình cá heo dễ thương trên sofa, tờ giấy ghi chú dán trên tủ lạnh, hai chiếc bàn chải đánh răng cùng hai cốc nước súc miệng đặt cạnh nhau trong phòng tắm…
Chúng tôi chia tay đã được gần một tháng, nhưng Diệp Tri Bằng vẫn như đang trong mối quan hệ yêu đương cuồng nhiệt. Mọi thứ đều được sắp xếp vào đúng vị trí của nó, ngay cả chiếc máy chơi game tôi vội ném xuống vẫn còn nằm trên sàn.
Diệp Tri Bằng ngồi trên sô pha, lặng lẽ lấy từng thứ trong ba lô ra, tôi nhìn thấy son môi với nước hoa anh ta mua cho tôi, cũng như chiếc áo dài cùng vòng cổ anh ta tặng tôi.
Tôi nghĩ anh ta chắc chắn đã nhớ lại cái đêm anh ta chia tay tôi, tôi nắm lấy tay anh ta, nước mắt chảy dài trên gương mặt, tự rước lấy nhục hỏi:
“Trước đây anh đã nói với em rằng anh thích những cô gái mặc váy dài rồi để tóc dài. Tri Bằng, nói thật cho em biết, rốt cuộc anh thích mẫu con gái này hay là Sầm Vi?”
Chắc là anh ta đã nhớ ra rồi.
Cho nên anh ta mới nhìn chằm chằm vào đống thứ mà tôi luôn ghét bằng đôi mắt đỏ ngầu, rồi hét lên đau đớn trong sự bối rối hoài nghi như thể đột nhiên bị đánh bại, tuyệt vọng hất chúng xuống đất.
Những giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt đen láy, rơi từng giọt xuống những món quà chưa hề dùng đến.
“Anh đã làm gì… Diệu Diệu, anh rốt cuộc đã làm gì em vậy?”
Tôi lạnh nhạt nhìn cảnh này, trong lòng bỗng xuất hiện một niềm vui sướng bí ẩn.
Bạn thấy đấy, tất cả những tội lỗi bạn đã gây ra một ngày nào đó sẽ quay trở lại với bạn bằng một cách khó có thể tưởng tượng nổi.
Không uổng công lúc trước tôi ra sức diễn diễn diễn.
Tôi biết Diệp Tri Bằng thích tôi nên lúc chia tay, tôi đã cố ý hỏi câu này xong lại rơi vài giọt nước mắt, chỉ để khiến anh ta cảm thấy khó chịu.
Tôi muốn cắt đứt cái đoạn tình cảm dối trá này, để Diệp Tri Bằng nhìn rõ những gì anh ta đã làm với tôi – mỗi phút mỗi giây anh ta dành cho tôi, anh ấy đều cố gắng biến tôi thành một hình bóng khác.
Sao anh ta dám nói yêu tôi?
Nếu như tôi không chết, nếu thân thể tôi không bị người khác chiếm hữu, thì giờ phút này chính là anh ta, chính là Diệp Tri Bằng sẽ quỳ dưới đất cầu xin tôi quay lại với anh ta, anh ta sẽ cảm thấy áy náy, hối hận, tình cảm nhận ra muộn màng sẽ nhấn chìm anh ta, khiến anh ta bất lực nhưng không thể nào buông tôi được
Rốt cuộc cũng có một ngày, anh ta không còn Diệp Tri Bằng lạnh lùng xa cách nữa, tôi đã kéo anh ta xuống khỏi vương tọa mà anh ta đang ngồi bên lề quan sát, khiến anh ga cũng rơi vào vũng bùn rồi bám đầy bụi bặm như tôi.
Từ đó trở đi, mỗi giây phút cuộc đời anh ta đều tràn ngập trong sự tra tấn đẫm máu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.