3.
Số 1123 nói với tôi, thế giới tiểu thuyết giống như “Tù sủng” còn có rất nhiều, nhiệm vụ của nó với ký chủ chính là tiến vào những thế giới đó, thay thế những bia đỡ đạn không an phận trong cốt truyện, đảm bảo cho cốt truyện có thể tiếp diễn như bình thường.
“‘Hệ thống chủ đo lường cô hơn 50% khả năng sẽ không tự sát, mà nếu cô tiếp tục sống thì sự tồn tại của cô sẽ như hiệu ứng cánh bướm, để phòng ngừa thế giới sụp đổ, chúng tôi không thể nào không tìm người thay thế cô được.”
Tôi nhìn Khương Diệu giả đang nằm nhắm mắt trên giường bệnh: “Là do tao không tiếp thu được kết cục như vậy, nên bọn mày liền tự chủ trương thay thế tao sao?”
Mèo nhỏ phẩy phẩy cái đuôi nói: “Xin lỗi.”
Nhưng trong giọng nói có miếng chân thành nào mới là lạ.
Cũng đúng thôi, xét đến cùng là nó cũng là sản phẩm được tạo ra bởi nền văn minh tiên tiến, nhưng dù thông minh nhanh nhạy đến đâu cũng không thể thấu triệt được cảm xúc của con người.
Trong lòng tôi bỗng nảy ra một ý tưởng phi lý: “Thế nên ký chủ của mày muốn thay tao nhảy lầu?”
“Trên mặt lý thuyết là như thế.”
“Thế lỡ như nhiệm vụ thất bại thì sao?”
Mèo nhỏ lạnh lùng nhìn tôi: “Cô ấy sẽ không thất bại, nhiệm vụ của bia đỡ đạn rất đơn giản, huống chi đây còn là nhiệm vụ đầu tiên của cô ấy, còn có phần thưởng của người mới nữa.”
Tôi nhìn chằm chằm nó: “Tao là vạn nhất.”
Số 1123 do dự một hồi, vẫn đáp lại: “Linh hồn của ký chủ sẽ lưu lại thế giới đang thực hiện nhiệm vụ, mãi mãi không thể trở về thế giới thực.”
Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi thêm:
“Thế hiện tại tao ở trạng thái này, phải làm gì bây giờ? Không sống nhưng lại bất tử, bọn mày cũng mặc kệ tao sao?”
Số 1123 nhìn cũng ngờ nghệch không kém: “Tôi chưa từng gặp phải tình huống này, cô chờ tôi đi hỏi hệ thống chủ một chút.”
Tôi ngồi xổm xuống, sờ sờ cằm mèo nhỏ, thấy nó thoải mái nheo mắt lại, lập tức mở miệng thương lượng: “Hay là, chúng ta đánh cược đi.”
“Đánh cược cái gì?”
Tôi chớp chớp mắt: “Hệ thống tụi mày chắc hẳn đều trói định chung với ký chủ nhỉ? Như là tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của ký chủ càng cao thì cấp bậc hệ thống của bọn mày cũng sẽ càng cao.”
Mèo nhỏ lười biếng cọ cọ lòng bàn tay tôi, “meo” một tiếng ngầm thừa nhận cách nói này.
“Một khi đã như vậy, chúng ta đánh cược đi…”
“Mày không thể trợ giúp bất cứ điều gì, cũng không thể can thiệp bất cứ điều gì, nếu ký chủ của mày có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này thì tao mặc cho chúng bây xử trí, sống hay chết đều tuỳ tụi bây, nếu nhiệm vụ của cô ấy thất bại, thì mày chọn tao làm ký chủ, được không?”
Số 1123 nghe thế thì sửng sốt: “Cô nói cái gì?”
Tôi cười tủm tỉm nói lại lần nữa: “Tao nói, tao muốn làm ký chủ của mày.”
Nó đột nhiên xù lông, lùi về sau một bước: “Không được! Như thế thì không phù hợp với quy định!”
Tôi đứng lên, ôm cái hệ thống chết tiệt này lên: “Sao lại không được? Cô ấy có thể thay thế tôi thì dựa vào đâu mà tôi không thể thay thế cô ấy?”
“Huống hồ.” Tôi khom lưng ghé sát vào đôi mắt của 1123, mắt đối mắt.
“Mày chỉ nói như vậy là trái quy định, chứ không nói không thể được, thế chắc chắn mày có biện pháp nhỉ?”
Số 1123 khiếp sợ nhìn tôi, phảng phất giống như là đang nhìn một người điên: “Dù sao thì không được chính là không được!”
Tôi bế nó lên, hai tay nắm chặt hai chân trước của nó, ẩn ý nói:
“Nếu không có lợi thì hà tất mọi người phải dậy sớm, mày giải thích kỹ ngọn nguồn như thế với tao, thế chắc hẳn trên người tao có thứ mà mày muốn đúng không?”
Thân mèo lơ lửng trong không trung, nó sợ hãi cuộn tròn cái đuôi, còn đâu dáng vẻ bình tĩnh thong dong lúc trước nữa:
“Sao cô lại biết?”
Tôi không đáp mà còn hỏi ngược lại: “Mày muốn có được thứ gì từ tao?”
Rõ ràng nó đã nuốt nước miếng cái ực, sau đó chần chờ nói: “Tôi muốn linh hồn của cô, chỉ cần một xíu thôi, là có thể tăng thêm được rất nhiều giá trị kinh nghiệm.”
Điều này thật sự đã làm tôi cười, tưởng gì chứ so với thứ tôi nghĩ lại dễ dàng hơn rất nhiều.
“Một khi đã như thế, mày còn do dự cái gì chứ? Đồng ý vụ cá cược này đối với mày cũng chả lỗ lả cái gì cả.”
“Nếu tao thua, toàn bộ linh hồn của tao đều cho mày tất, còn nếu mày thua mày sẽ có được một ký chủ thông minh hơn ký chủ hiện tại, vụ mua bán này mày chẳng lỗ chút nào đâu.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSố 1123 trầm ngâm một hồi, rốt cuộc nó cũng ngẩng đầu nhìn tôi, thân thể cứng đờ dần trở nên mềm mại, đây là một dấu hiệu tốt.
“Tôi đồng ý với cô.”
4.
Tôi với số 1123 bắt đầu âm thầm nhìn Khương Diệu giả làm nhiệm vụ.
Trong mấy ngày nằm viện này, tôi đã hiểu rõ tường tận tính cách của cô ấy.
Một cô gái nhỏ đơn thuần, nghe số 1123 nói ở thế giới thực cô ấy mới có mười sáu tuổi, là do bố mẹ phá sản nên mới bất đắc dĩ ký hợp đồng trói định cùng hệ thống.
Nói đến đây, hiếm có lúc mèo nhỏ lại nói thay Khương Diệu giả một câu: “Ký chủ tuổi còn nhỏ, lúc làm nhiệm vụ khó tránh khỏi sẽ bị bại lộ, nên tôi mới cố tình sắp xếp cho cô ấy một thế giới đơn giản nhất.”
Tôi ôm tay đứng một bên, nhìn Khương Diệu giả đang ngoan ngoãn ngủ say trên giường, kìm không được buông lời giễu cợt:
“Mười sáu tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lúc tao ngang tuổi cô ấy, tao cũng đã bắt đầu tự mình kiếm tiền đi học.”
Số 1123 bỗng có chút giật mình: “Bố mẹ của cô đâu?”
Tôi nhướng mày nhìn về phía nó, quái gỡ nói: “Chẳng phải bọn mày có thể tuỳ tiện đùa nghịch những nhân vật trong sách như bọn tao sao? Sao lại không biết tao mồ côi từ nhỏ, từ lúc mười hai tuổi đã phải nương náo cô nhi viện?”
Số 1123 bị nghẹn một chút, giải thích với giọng khô khốc: “Chúng tôi chỉ biết trong sách có những nhân vật nào, chứ không tìm hiểu kỹ quỹ đạo cuộc sống của những nhân vật đó.”
Nghe những lời này, tôi thở dài một tiếng, càng cảm thấy mọi chuyện trở nên hoang đường.
Cuộc đời của tôi trong tiểu thuyết chỉ là một màu đen vô tận, mỗi một chữ như một đốm lửa nhỏ rơi xuống người tôi, bỏng cháy, đau đớn, dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại mang tới cảm giác tra tấn khôn cùng.
Tôi không muốn nói tới chủ đề này nữa, ánh mắt nhìn sang phía cửa sổ, bỗng lại thấy phía sau tán cây là một dáng người quen thuộc.
Diệp Tri Bằng.
Anh ta đang tựa người vào thân cây, trên tay phải kẹp một điếu thuốc, góc mặt sắc sảo, cực kỳ đẹp trai.
Tôi nhịn không được nghĩ đến những lời miêu tả anh ta trong tiểu thuyết.
Diệp Tri Bằng có thể trở thành nam phụ, thì đương nhiên vẻ ngoài của anh ta cũng chẳng thua gì nam chính.
“Lần đầu Sầm Vi nhìn thấy Diệp Tri Bằng, cũng đã ngạc nhiên vì anh ta đẹp trai hơn hẳn khối người. Anh ta với Tư Niên là hai mẫu người hoàn toàn bất đồng, ngũ quan thâm thuý, mày dài mắt sắt, lúc đôi mắt chăm chú nhìn ai đó thì sẽ lộ ra cảm giác thâm tình làm người say đắm.”
Khương Diệu trong tiểu thuyết cũng là do cái phần dối trá đó mà biến mình thành thiêu thân lao thẳng vào trong lửa đỏ, nhưng tôi thì không.
Tôi lại nghĩ đến gì đó, hơi xuất thần.
Chỉ trong nháy mắt đó, Diệp Tri Bằng đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi, mất tung mất tích.
Anh ta muốn lên gặp tôi sao?
Tôi đi xuyên qua vách tường, đứng đợi ở hành lang vài phút.
Một lát sau, Diệp Tri Bằng xuất hiện ở cuối hành lang với gương mặt lạnh nhạt vô cảm.
Lúc nãy cách khá xa nên tôi không thấy rõ, giờ anh ta đến gần hơn rồi tôi mới phát hiện anh ta gầy hơn trước rất nhiều, quần mắt xanh đen, trên cằm lún phún râu.
Ở bên anh ta hai năm, tôi biết tỏng anh ta cực kỳ chú trọng ngoại hình của mình, trong trí nhớ của tôi, anh ta chưa bao giờ xuất hiện với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như hiện tại, giống như mất đi mục đích của cuộc sống, trở nên túng bẩn mê mang.
Diệp Tri Bằng đứng ở cửa phòng bệnh gần hai phút, do dự tới lui cuối cùng mới cắn môi mở cửa đi vào.
Anh ta tới không đúng lúc, Khương Diệu giả vừa mới ngủ cách đây nửa tiếng, hiện tại cô ấy đang chìm trong mộng đẹp.
Nhưng Diệp Tri Bằng ấy thế lại thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng chặt của anh ta hơi khom xuống, cẩn thận chăm chú nhìn cô gái nhỏ đang ngủ ngon lành.
Không ai biết được trong lòng anh ta đang nghĩ gì, từ góc độ của tôi, tôi chỉ thấy những cảm giác giằng xéo đang thay đổi liên tục trong mắt của anh ta, lộ ra một chút đau lòng cùng thương tiếc.
Anh ta không tìm ghế ngồi xuống, mà cứ khom người đứng trước giường bệnh một hồi lâu, sau một lúc, anh ta mới giơ tay lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào hàng mi của Khương Diệu giả, động tác rất cẩn thận, giống như người trước mắt là trân bảo mà anh ta không nỡ lòng làm tổn thương.
Diệp Tri Bằng những tưởng hành động của anh ta là bí mật, nhưng nào ngờ đến trong phòng còn có một linh hồn đang đứng nhìn anh ta.
Anh ta cũng không ở bệnh viện quá lâu.
Mà trong một khoảnh khắc, thần sắc của anh ta bỗng dưng thay đổi, giống như là ý thức mình đang làm cái gì, loạng choạng chạy ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi Diệp Tri Bằng rời đi, mèo nhỏ hỏi tôi: “Sao nam phụ lại đến đây?”
Tôi cười khẽ, ánh mắt mờ mịt nhìn vào hư không: “Sao tao biết được?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.